Tiếng Trương Duật vang lên bên cạnh, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lão Nhị, giọng hắn trầm tư mang theo một tâm sự nặng nề.
“ Lúc ta sắp quay trở lại chiến trường, thì nàng ấy xuất hiện.
Ta chỉ còn một ngày ở quân doanh, chiến thuyền sắp nhổ neo, quân lính đã sẵn sàng đợi lệnh, ta không thể không đi, nhưng còn Võ Đông Nhiên thì sao...”
Lão Nhị “ Thế sao ngươi không gặp mặt?”
Trương Duật cúi gầm mặt, lòng quặn thắt lại
“ Vì ta sợ!”
Lão Nhị hơi run người, bất ngờ vì câu nói này của hắn.
Một vị tướng lạnh lùng, máu chiến và sắc bén như Trương Duật mà cũng biết sợ sao?
“ Ngươi sợ cái gì?” y hồi hộp chờ đợi.
Cổ họng Trương Duật bỗng nghẹn lại, giọng của hắn lạc hẳn đi.
“ Sợ nàng ấy bỏ đi...”
Hắn nắm chặt tay, cổ họng trở nên nóng rát lộ hai đường cơ hai bên, một nỗi đau lại bắt đầu khơi ra .
“Năm đó, nàng hận ta như vậy đã rời xa ta đằng đẵng tận năm năm.
Nên lúc này, ta lại chùn bước không dám khơi ra bí mật của nàng.
Nàng ấy đang trốn ta.
Ngươi không biết đâu, nàng ấy dịu dàng là thế nhưng lại cố chấp kiên định đến kinh người.
Nếu đã quyết định chuyện gì thì ông trời cũng không cản được.”
“ Chiến trận cận kề...!vậy ngươi có dự tính như thế nào?”
Trong đầu Trương Duật hiện lên một viễn cảnh, chính xác là một dự tính hắn đã suy tính suốt đêm qua.
“ Hiện giờ ta chưa thể công khai nàng ấy.
Để nàng ấy lại quân đội ta không đành lòng.
Nhưng cũng không thể mang nàng ra trận.
Lần ra quân này, ta quyết lập chiến công trở về, để đổi lấy một lời thỉnh cầu với quan gia...!Nhưng nếu ta chết trận...!nàng ấy...!nhờ ngươi.”
Lão Nhị sợ hãi, mặt mày biến sắc, vội quỳ xuống trước Trương Duật.
Hắn là đang ở cương vị của một thuộc hạ khuyên răn cấp trên.
Trương Duật đã vướng vào một cái bẫy tâm lý chí mạng trước khi chiến trường, điều này sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến, nếu thần trí không vững sẽ phạm sai lầm.
“ Tướng quân, trước khi ra trận không được nói lời xui xẻo.
Đại Việt này cần ngài, ngài còn như thế này thì làm sao dẫn binh giết giặt, cứu thoát muôn dân.”
Hắn đỡ người huynh đệ của mình dậy, vỗ vào hai vai của lão Nhị
“ Yên tâm.
Ta chỉ là đề phòng bất trắc.”
“ Không có chuyện ấy ở đây! Ngài phải trở về, ta không giúp ngài đâu.
Ngài đi kiếm người khác mà ủy thác.
Lần này ta xin ra trận sát cánh cùng tướng quân...!không giết hết giặc Thác, nguyện không trở về.”
“ Được rồi! Ta hiểu, ta cũng không làm khó ngươi.
Ta giữ chức chỉ huy cầm quân đã mười bốn năm, ngươi nghĩ ta thiếu bản lĩnh như vậy sao.
Đã vậy ta còn có người cần bảo vệ, làm sao có thể bỏ lại nàng ấy.
Nếu nàng ấy bị lộ thân phận giả nam vào quân đội, sẽ bị xử tội rất nặng, lúc đó ta chưa về thì phải làm sao?"
Trương Duật vỗ trán đi qua đi lại, trăn trở suy nghĩ cách.
Lão Nhị im lặng một lúc, bỗng đứng phắt lên
“ Tướng quân, có cách rồi! Cho nàng ấy vào quân kỹ đi...”
Trương Duật vừa nghe xong thì sa sầm nét mặt, đỉnh đầu như có hàng trăm con ngựa ô chạy ầm ầm giẫm đạp lên.
Hắn điên tiết tiến đến muốn đạp kẻ “khôn ba năm ăn nói hàm hồ một khắc” này.
“ Mẹ kiếp! Lão Nhị ! Ngươi nói cái gì vậy?”
Lão Nhị sửng sốt trong chớp mắt rồi vội lùi ra sau ba bước, hắn quơ tay phân bua
“ Ấy...!không! Là ta chưa nói xong.
Tướng quân nói nàng là đang là nô dịch của Quân Y đúng không? Vậy cho người sang bên đó chăm sóc thân thể cho đào nữ.
Lều hoa đào chỉ toàn là nữ nhân, ngươi có thể yên tâm ra trận.
Dặn dò chủ quản quân kỹ chú ý coi sóc nàng một chút.”
" Không được, Đông Đông của ta...!nàng ấy rất thuần khiết.
Ta không muốn nàng ấy tiếp xúc mấy chỗ đó." Hắn nhíu chặt mi tâm, ánh mắt toát lên sự cố chấp và nguy hiểm.
" Chỉ là chỗ ở thôi, không cho tiếp xúc nhiều với đào nữ, không cho đến chỗ phòng tư mật.
Vậy là được chứ gì? Với lại chẳng phải nàng ấy giả nam hay sao? Ai có hứng thú với nàng ấy chứ! Chờ sau này ngươi trở về thì tính tiếp.
Được không? "
Lúc này Trương Duật mới trở lại nét mặt bình thường, hắn thể chấp nhận nổi cái ý tưởng hoang đường lúc nãy.
Cho nàng vào quân kỹ sao? Nếu đúng là vậy thì Lão Nhị thật sự muốn chết?
Chỉ cần nghĩ đến việc mấy năm qua nàng ở chung chạ với một đám trai tráng trong doanh trại, hắn đã ngứa ngáy trong lòng.
Hắn vừa thương vừa giận, thương nàng vất vả cơ cực với thân phận nô dịch, chỉ biết khom lưng cúi đầu, bị ức hiếp đánh đập mà không ai bảo vệ che chở.
Giận vì nàng không màn hiểm nguy cả gan cắt tóc xung quân, cả gan thấy hắn lại xem như không quen biết.
Mặc dù hắn biết hắn không có tư cách giận nàng! Lòng hắn nặng nề như có đá đè.
[ Tại sao nàng lại trốn ta?]
[ Tại sao nàng lại cố tình lơ ta?]
[ Nàng có nhớ ta không?]
...
[Đông Đông sao nàng lại ngốc ngếch như vậy!]
Vố số các câu hỏi đặt ra, hắn muốn chạy đến trước mặt nàng hỏi hết tất cả những trăn trở trong lòng.
Muốn kéo nàng vào một góc dằn vặt nàng để thỏa nỗi nhớ mong bao năm qua.
Hắn nhớ nàng quá!
Từ đêm qua đến giờ, hắn còn chưa nhìn rõ mặt nàng, không biết nàng có thay đổi gì nhiều không?
Hắn chỉ biết chắc là nàng rất gầy, gầy đến đau lòng hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...