Tử Khúc

Bờ mi Tử Yên khẽ lay động, nàng chậm rãi mở mắt, rồi đột ngột nhắm lại khi ánh sáng chói chang của buổi ban trưa bất chợt ùa vào. Tử Yên lồm cồm ngồi dậy, vội đưa tay đỡ đầu vì cơn choáng váng bỗng nhiên ập tới.
- Yên Nhi, con tỉnh dậy rồi à? Con thấy trong người thế nào rồi?
Giọng nói dịu dàng khiến Tử Yên chú ý. Gương mặt ai sao quá đỗi thân thương?Là mẹ mình ư, có phải là mẹ không?
Tử Yên dụi dụi mắt để nhìn cho rõ.
- Mẹ! Đúng là mẹ rồi! Con không nằm mơ chứ? – Nàng kêu lên rồi ôm chầm Lâm Nhã mi mắt chợt ngấn nước, rưng rưng vì xúc động.
Lâm Nhã thoáng bất ngờ. Bà vỗ vỗ lên lưng Tử Yên, đoạn xuýt xoa:
- Là mẹ đây. Mẹ đây. Yên Nhi, con sao vậy? Con thấy không khỏe ở chỗ nào à?
Tử Yên những tưởng sẽ không bao giờ còn được thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, cái nhìn âu yếm của mẹ, nụ cười hiền hậu của mẹ, không bao giờ còn được mẹ dỗ dành trong vòng tay ấm áp nhường này. Nhưng giờ đã không sao bởi mẹ vẫn ở bên, đang bảo vệ và che chở cho nàng, điều đó khiến nàng cảm thấy an tâm sau tất cả mọi chuyện. Thế là Tử Yên cứ để mặc Lâm Nhã đang lo lắng vỗ lưng, miệng không ngừng hỏi han vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với tiểu nữ nhà mình.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Tử Yên vội vàng vùng khỏi vòng tay mẹ. Trước mặt nàng, khung cảnh thật vô cùng quái lạ. Ánh mắt không giấu nỗi ngạc nhiên, nàng buột miệng :
- Mẹ! Đây là đâu vậy mẹ? Còn Vĩnh Huy, anh ấy đâu rồi? Con chưa chết sao mẹ?
- Con nói năng lung tung gì thế? Con chỉ bị nhiễm phong hàn, làm sao mà chết được. Hôm qua con sốt cao đến nỗi thiếp đi. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, trán không còn nóng nữa.
Tử Yên dáo dác nhìn quanh. Từ bàn ghế, giường nằm, đến vách tường, cửa sổ, tất cả đều được làm bằng gỗ. Những bức màn tranh lạ lẫm, những đồ vật với kiểu dáng lạ lẫm, kể cả mùi đinh hương lạ lẫm mà nàng chưa từng thấy bao giờ. Tất cả đều toát lên nét trầm mặc, cổ xưa. Tử Yên thật vô cùng sửng sốt. Trực giác kịch liệt mách bảo với nàng rằng, chuyện gì đó không ổn đang diễn ra.
- Sốt ư? Con bị sốt sao? Con…con nhớ mình đã bị xe hơi tông phảirồi ngất đi. Lúc ấy, Vĩnh Huy luôn bên cạnh con, còn ôm chặt con thế này này. Bây giờ anh ấy đâu rồi mẹ?
- Xe hơi? Xe hơi là gì? Tại sao con lại bị tông phải? Còn Vĩnh Huy, cậu ta là ai? Con đang nói gì vậy, Yên Nhi? – Lâm Nhã khẽ chau mày .
Bây giờ Tử Yên mới để ý kĩ mẹ mình. Mái tóc dày búi gọn ra sau gáy được chốt lại bằng một cây trâm cẩm thạch màu xanh ngọc. Bộ xiêm y cổ xưa hai lớp dài phết đất, họa tiết trang trí kì lạ, đai lụa bản to thắt ngang hông. Loại quần áo lùm xùm, vướng víu này, nàng trước giờ chỉ thấy trong các phim cổ trang Trung Quốc. Tử Yên tròn mắt, ngắc ngứ hỏi:
- Mẹ, sao…sao mẹ lại mặc bộ đồ kì cục này? Còn nữa, tóc của mẹ… con nhớ chỉ ngắn ngang vai, từ lúc nào đã dài như vậy rồi? Và… – Nàng sợ sệt, dáo dác nhìn quanh. –… đây là chốn quái quỷ nào vậy? Mẹ! Vĩnh Huy, anh ấy đâu rồi? Vĩnh Huy…đâu rồi mẹ?
Lâm Nhã nóng lòng nhìn Tử Yên. Bà run rẩy đưa tay sờ trán nàng:
- Hạ sốt rồi mà… sao con ăn nói kì lạ thế Yên Nhi?
- Con ăn nói kì lạ? – Tử Yên ngơ ngác lặp lại.
- Đây vốn dĩ là nhà chúng ta. Còn đồ mẹ đang mặc chỉ là xiêm y bình thường. Tóc mẹ trước giờ vẫn thế, làm gì có chuyện được cắt ngắn ngang vai? – Lời Lâm Nhã chậm rãi như gợi nhắc. Tâm tình bà bỗng vô cùng hoang mang.
Lâm Nhã càng nói, Tử Yên càng không hiểu. Nàng lên tiếng bác bỏ:
- Nhà chúng ta? Không thể nào! Nhà chúng ta ở thế kỉ 21, có ti vi, tủ lạnh, máy tính,… rất hiện đại tiện nghi. Mẹ à, đồ mẹ mặc bây giờ chẳng khác nào những người đi hát hội. Thật ra… chuyện gì đang xảy ra vậy mẹ? Hai mẹ con mình đang ở đâu đây? – Tử Yên siết chặt bàn tay gầy guộc của Lâm Nhã. Những giọt mồ hôi chợt rịn trên trán nàng. Nỗi sợ hãi vô hình mỗi lúc một lớn lên trong tâm trí Tử Yên.
- Con à, bình tĩnh lại đi con. Đợi…đợi mẹ, mẹ đi gọi đại phu đến ngay.
Nói rồi Lâm phu nhân vội vã bước đi.
Không nghĩ được gì nhiều, Tử Yên lập tức hất tung chăn, tất tả chạy ra ngoài. Mới đi được vài bước, nàng đột ngột quỵ xuống. Cả người Tử Yên vẫn không ngừng đau nhức. Đầu óc nàng choáng váng đến mụ mị cả đi.

Cùng lúc đó, hai thiếu nữ lạ mặt từ ngoài cửa bước vào, điệu bộ luống cuống, hốt hoảng:
- Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ? – Nữ tử vận xiêm y màu chàm dịu dàng đỡ Tử Yên.
“Quái thật, đây là thời đại nào rồi mà còn thịnh hành kiểu ăn mặc dư vải lạ đời thế này chứ? Mà…”
Tử Yên bất giác lên tiếng. Nàng thành khẩn hỏi:
- Các cô là ai? Còn đây là đâu? Có thể nói tôi biết được không?
Thiếu nữ vận áo hồng tròn mắt ngạc nhiên.
- Tiểu thư hỏi gì lạ vậy? Chúng em là Thúy Nhi và Linh Nhi đây mà.
Giọng Tử Yên chưng hửng:
- Thúy Nhi? Linh Nhi? Các cô biết tôi?
- Chúng em là a hoàn hầu hạ tiểu thư. Tiểu thư thật sự… không nhớ chúng em sao?
- Các cô kì lạ thật! Tôi vốn dĩ không hề biết các cô, làm sao nhớ cho được. Thôi! Tôi không có thời gian chơi với hai người. Nhường đường giùm được không?
- Tiểu thư đi đâu vậy? Tiểu thư vẫn chưa khỏe hẳn, không nên ra ngoài! Tiểu thư! Tiểu thư!
Thúy Nhi lẫn Linh Nhi vội níu tay Tử Yên khiến nàng không nhịn thêm được nữa. Tử Yên hét toáng lên:
- Tôi không phải tiểu thư tiểu thiếc gì của mấy người hết! Làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa, tôi sắp phát điên lên rồi đây!
Tử Yên hùng hổ bước ra ngoài, không quên ném lại cho hai cô nàng tội nghiệp một ánh nhìn cảnh cáo.
Không cần vận động nhiều, cảnh tượng bên ngoài ùa vào mắt khiến Tử Yên chết lặng. Một ngôi nhà ba gian bằng gỗ được phết màu cánh gián. Những cột trụ nhẵn tròn, mộc mạc vươn thẳng lên trần nhà, chống đỡlớp mái ngói uốn cong điệu nghệ, được lợp khít công phu bởi hàng ngàn viên gạch đen sần bằng đất nung. Những căn phòng vuông vắn. Những khuôn cửa phủ màn tranh ảm đạm. Một khoảng sân được lót đá, trải sỏi. Từng chậu cây cảnh đua nhau uốn mình bên những hòn non bộ.
Quang cảnh mang nét trầm mặc.
Gương mặt Tử Yên chợt tái xanh. Khóe môi nàng không ngừng run rẩy. Đôi con ngươi bất thình nở lớn.
“Đây là đâu?
Mình đang ở đâu đây!?!
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy!!! Thật là…”
Đầu Tử Yên lại đau như búa bổ. Nàng quay lại vẫy gọi hai cô gái đang nhìn mình ngờ nghệch.
-Hai cô, làm phiền một chút! Tôi có chuyện muốn hỏi.
Linh Nhi, Thúy Nhi không dám chậm trễ. Họ vội vã chạy đến, rất nhanh đã đứng đối diện với Tử Yên.

Tử Yên cố gắng hắng giọng, việc tìm từ ngữ thích hợp với nàng nhất thời trở nên thật khó khăn:
-Có thể cho tôi biết nước này là nước gì, à… ừm… đất nước mà chúng ta đang sống, và… thời này là… thời đại nào được không?
Ánh mắt của hai tiểu a hoàn choáng đầy sự thảng thốt. Lẽ nào tiểu thư nhà họ sau một đêm sốt cao, chẳng những tính tình thay đổi mà còn mất luôn trí nhớ. Nhận thấy sự nóng vội của Tử Yên, Thúy Nhi liền lắp bắp trả lời.
-Tiểu thư, chúng ta… chúng ta đang sống ở… ở Lạc Quốc. Và đây là thời nhà Hà… đời thứ mười hai.
Tử Yên run rẩy suýt đứng không vững. Ngay lúc ấy, Lâm Nhã đã kịp thời trở về. Nhẹ nhàng dìu nàng vào phòng, bà sốt ruột bảo:
- Con đang bệnh, sao còn ra ngoài làm gì? Con yên tâm! Mẹ đã mời đại phu đến rồi.
Tử Yên ngây ngốc lặp lại:
- Đại…đại phu?
Phớt lờ thái độ bất thường của Tử Yên, Lâm Nhã đỡ nàng lên, rồi kéo màn phủ kín giường. Bà lấy một sợi chỉ cột ngang cổ tay Tử Yên và đưa đầu kia cho đại phu bắt mạch.
Lâm Nhã nhìn con âu yếm:
- Bây giờ con hãy cố ngủ đi! Ngủ rồi, sẽ không còn thấy đau đầu nữa.
Mẹ nói đúng. Đây có lẽ chỉ là một giấc mơ. Mình sẽ ngủ, để khi tỉnh lại, mọi thứ sẽ biến mất, trả mình về với cuộc sống vốn có, trả mình về với thời đại của mình, với nơi mình đang sống.

Trời về khuya.
Khi mọi người đang say giấc nồng, Tử Yên bỗng nhiên tỉnh dậy. Nàng dáo dác nhìn quanh, hy vọng sẽ tìm được chút gì đó đổi khác. Nhưng…. dưới ánh nến lập lòe, cảnh vật cơ hồ vẫn chẳng hề thay đổi.
Nàng thở dài thất vọng.
Tử Yên rời khỏi giường, đẩy nhẹ cửa, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Khẽ khàng ngồi xuống bậc tam cấp, nàng mơ màng ngắm nhìn ba gian nhà đang ngoan ngoãn nằm im, lặng lẽ vùi mình trong màn đêm sâu thẳm.
Nàng đang cố đắm chìm trong không gian yên ắng, tĩnh mịch mà ở chốn thị thành vốn chẳng bao giờ có.
Mọi thứ đều xa lạ.
Tử Yên vẫn chưa rõ đây là đâu. Nhưng nhìn người hầu, gia nhân và nhà cửa rộng rãi, khang trang thế này, nàng đoán chắc gia chủ ắt là người giàu có.
Dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, Tử Yên đã… quay ngược thời gian, trở về quá khứ.
Quá vô lý!

Quá khó để tin!
Chuyện này nhẽ ra chỉ xuất hiện trong phim ảnh. Có nằm mơ nàng cũng chẳng thể ngờ, nó lại xảy đến với mình trong tình cảnh hết sức trớ trêu.
Khi không lại lạc về chốn “khỉ ho cò gáy”, điện đài không có, ti vi cũng không. Cuộc sống đơn điệu ở đây làm nàng cảm thấy hoang vắng và trống trải vô cùng. Tử Yên ngồi bó gối, gục mặt xuống thở dài.
Rõ ràng mọi người ở đây đều trao đổi, giao tiếp bằng tiếng Việt. Nhưng với vốn hiểu biết ít ỏi của mình, Tử Yên nhớ rõ trong lịch sử Việt Nam không hề có triều nhà Hà. Quốc hiệu cũng được thay đổi nhiều lần, nhưng tuyệt nhiên không có tên nào gọi là Lạc Quốc. Nếu đây không phải là Việt Nam cổ đại thì là đâu cơ chứ? Thêm một điều khiến Tử Yên băn khoăn không kém, giả sử nàng trở về thời xa xưa, thì mẹ nàng đang làm gì ở đây? Chẳng lẽ bà cũng như nàng, vô tình bị cuốn về quá khứ? Không đúng, qua cách hành xử, nói năng và thái độ cho thấy, bà vốn dĩ là người của thời đại này. Hơn nữa, mọi người nhìn nàng mà không hề ngạc nhiên, vì sự xuất hiện của một người lạ mặt, hai nha hoàn thì luôn miệng gọi nàng là “tiểu thư”. Như vậy, chẳng lẽ trong quá khứ, cũng có một Lâm Tử Yên giống hệt nàng về tên tuổi lẫn diện mạo, cũng có mẹ giống hệt mẹ của nàng ở thế kỉ 21. Và bây giờ, nàng đang làm thế thân của một cô Tử Yên hồi kiếp nảo nào nao?
Đúng là chuyện nực cười nhất thế gian!
Tử Yên ngồi đấy hồi lâu, chợt nhận ra hai má mình ướt đẫm.
Hình ảnh về một người con trai vẫn mãi luôn hiện hữu.
Từng chút…
Từng chút một…
Mọi thứ về chàng đều hết sức rõ ràng.
Cảm giác được chàng ôm vào lòng.
Cảm giác khi nghe chàng gọi tên.
Cảm giác giọt nước mắt của chàng khẽ đáp xuống tay mình.
Cảm giác nỗi đau đang cào xé tim chàng.
Nhưng…
Nàng chỉ có thể câm lặng bước đi.
Để lại chàng đang van xin, gào thét.
Đau đớn.
Phẫn nộ.
Tuyệt vọng.
Anh từng nói, em vốn rất kiên cường. Dù khó khăn thế nào, em cũng sẽ vượt qua. Anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi! Em không hề mạnh mẽ như anh nghĩ. Không có anh, em không thể làm được gì cả.
Em không thể…
… làm được gì cả!!!
……………………
Vài ngày sau.
Tiếng chim hót ríu rít trên những tán lá xanh. Ánh hào quang rực rỡ ùa vào phòng, làm dậy mùi gỗ thơm. Tử Yên choàng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Bao trăn trở rồi cũng dần vơi đi.
Nàng cuối cùng đã nghĩ thông. Than thân trách phận, ủ dột phiền não vốn không phải bản tính của nàng. Và… làm thế liệu ích gì trong hoàn cảnh hiện giờ. Đã vậy, nàng sẽ đối mặt, sẽ dũng cảm đương đầu dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu.
Tử Yên đã quyết tâm, diễn thật tốt vai Tử Yên của thời đại này, và tuyệt đối, không làm đảo lộn mọi thứ nơi đây. Nàng biết sẽ chẳng dễ dàng gì, chỉ có thể tự nhủ phải cố gắng hết sức.

Tử Yên thấy tinh thần đã phấn chấn hơn. Nàng bước xuống giường, vung tay múa chân cho giãn gân giãn cốt, rồi chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt.
Tử Yên chợt kêu to:
- Linh Nhi, Thúy Nhi các em đâu rồi?
Nghe gọi đến tên, cả hai liền tất tả chạy vào:
- Tiểu thư có gì căn dặn?
Tử Yên trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng. Tâm trạng giống như một diễn viên không chuyên, đang chuẩn bị bước vào buổi thử vai bất đắc dĩ. Nàng cơ hồ đang đặt cược vào một canh bạc, liệu mình có bị phát hiện hay không, còn phụ thuộc vào phản ứng của hai cô gái này. Tử Yên khẽ nắm tay Linh Nhi, Thúy Nhi, cố gắng nói bằng ngữ điệu nhã nhặn:
- Mấy hôm trước là do ta trong người không khỏe, nên mới đâm ra cáu gắt với hai em, hai em không giận ta chứ?
Linh Nhi, Thúy Nhi chợt nhìn nhau khó xử. Ai cũng biết Lâm tiểu thư trước đây vốn dĩ là một người rất lạnh lùng. Nói chuyện bao giờ cũng ngắn gọn, dứt khoát, thái độ trăm lần như một, vừa thản nhiên, vừa thờ ơ. Cớ sao hôm nay lại hoàn toàn thay đổi, cư xử nhỏ nhẹ và tình cảm như vậy? Cả hai cô gái nhỏ đều tỏ ra chần chừ, nhưng nhận ra mình đang để Tử Yên đợi lâu, liền vội vàng cúi gằm mặt xuống, líu ríu đáp:
- Chúng em hiểu mà, chúng em nào dám giận tiểu thư.
- Thật không? – Tử Yên nhướn mày dò xét.
- Dạ thật.
- Thế thì tốt! Linh Nhi, em chuẩn bị nước cho ta tắm. Thúy Nhi, em đi lấy dùm ta một chậu nước rửa mặt, được không?
- Vâng ạ.
Nói rồi cả hai liền bắt tay vào việc.
….
Tử Yên hụp mình trong một chiếc thùng gỗ. Lẫn với làn nước ấm là vài cánh hoa thơm, khiến nàng thấy vô cùng dễ chịu. Tử Yên nhếch môi cười thầm. Dù nàng chẳng hề biết gì về tính tình, sở thích, thói quen của nàng Tử Yên kia, chỉ có thể nhắm mắt làm bừa. Nhưng biểu hiện của nàng khi nãy trước mặt hai tì nữ, kì thực không hề tệ. Trước đó, vì sở thích cá nhân, Tử Yên từng là quản lí một diễn đàn yêu thích tiểu thuyết và phim ảnh cổ hiệp. Trong diễn đàn quy định rất “biến thái”, yêu cầu các thành viên khi tham gia, tuyệt nhiên không được sử dụng ngôn ngữ hiện đại. Thế là các anh chị em phải tuân theo, miễn cưỡng gọi nhau là “huynh”, “đệ”, “tỉ”, “muội”… Dần dần xưng hô như vậy cũng trở thành thói quen. Nàng hoàn toàn có thể trò chuyện bằng cổ ngữ một cách tự nhiên mà không hề ngượng miệng. Tử Yên trở về đây, khả năng ấy thể nào cũng có đất dụng võ. Mặc khác, hình ảnh nhà cửa, đường phố, người ngựa thời phong kiến qua tiểu thuyết, phim ảnh được thể hiện vô cùng sinh động, điều đó đôi phần sẽ giúp nàng thích nghi dễ dàng hơn với cuộc sống nơi đây.
Tử Yên vớ lấy bộ y phục màu tím được Linh Nhi vắt sẵn trên mành tre, thoáng chau mày vì trông khá rườm rà.
“Ổn!
Hai mươi phút là xong. Tuy rắc rối nhưng không đến nỗi quá khó mặc!”
Nàng ngồi xuống bàn trang điểm, để Thúy Nhi chải tóc giúp mình.
“Khiếp! Tóc gì mà dài kinh!”
Tử Yên dị ứng với mái tóc ấy cũng phải. Nhà nàng vì nhiễm hội chứng hậu “Bỗng dưng muốn khóc”, nên sau khi xem phim, Tử Yên và mẹ liền kéo nhau ra tiệm để “xởn” tóc đúng kiểu Tăng Thanh Hà, thời trang, gọn gàng, thoải mái lại tiết kiệm khối dầu gội đầu. Ấy vậy mà giờ đây, chẳng biết ai đã làm gì khiến tóc nàng vừa nhiều vừa dài đến quá khổ.
Tử Yên chỉ còn biết thở dài.
Tử Yên thích thú ngắm mình trong gương, trông nàng bây giờ xinh xắn chẳng kém gì mấy nàng tiểu thư khuê các.
“Người đẹp mặc gì cũng đẹp!”
Tử Yên nghĩ thầm rồi bật cười “nham nhở”, làm hai tiểu a hoàn phải “mắt sững miệng đơ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận