Tử Khúc

Một câu chuyện cổ tích.
Về cuộc tình của gió và cây.
Chuyện bắt đầu từ những ngày xa xưa.
Trên vùng đất xinh đẹp nọ.
Gió và cây là một đôi uyên ương lúc nào cũng quấn quýt bên nhau.
Cây yêu gió vì nàng đã đem cả thế giới đến với chàng. Tiếp cho chàng luồng sức sống tươi trẻ, biến mầm non thành lá xanh nõn nà. Biến đêm về thành ngày dài rực nắng. Cây yêu nét phóng khoáng và vô tư của gió. Yêu cả sự bướng bỉnh và ngây ngô của nàng. Từ khi có gió bên cạnh, cuộc đời cây bỗng trở nên rạng ngời và thật nhiều màu sắc.
Gió yêu cây, vì chàng đã đem đến cho nàng một nơi bình yên để nương mình sau những hôm rong ruổi. Là bờ vai vững chãi bảo vệ nàng mỗi khi cơn bão qua. Là nguồn động viên giúp nàng hoàn thành tốt sứ mệnh. Gió yêu sự điềm đạm và dịu dàng của cây. Yêu cả nét cô độc và bất cần của chàng. Từ khi có cây bên cạnh, cuộc đời nàng đã được sưởi ấm.
Những ngày tháng êm đềm cứ bồng bềnh trôi đi.
Cho đến ngày kia.
Một cơn bão kinh hoàng ập tới.
Chỉ trong nháy mắt…
Vùng đất xinh đẹp bỗng trở nên hoang tàn.
Đâu đâu cũng dấy lên âm hưởng của chết chóc.
Đâu đâu cũng oằn nặng tiếng gào thét, khóc than.
Cây thất thần nhìn khung cảnh đổ nát.

Trái tim chàng cũng đã chết từ lâu.
Vào khoảnh khắc ấy…
Khoảnh khắc…cơn bão đến và mang đi mọi thứ.
Kể cả gió.
Bất lực nhìn gió co người đau đớn.
Bất lực nhìn gió từ từ rời khỏi vòng tay mình.
Bất lực nhìn gió tan dần vào không trung.
Và…
Biến mất.
Cây biết rằng…
Kể từ ngày mất gió…
Thế giới của cây…
…đã hoàn toàn sụp đổ.
…………….
Đã năm giờ trôi qua kể từ lúc Tử Yên được đưa vào cấp cứu.
Vĩnh Huy vẫn ngồi đấy. Chờ đợi.
Lặng lẽ và kiên nhẫn.
Hai tay chàng bấu chặt vào nhau, tưởng chừng nghe thấy tiếng khớp xương đang rên lên đau đớn.
Vài người vô tình đi ngang, khẽ nhìn chàng với ánh mắt ái ngại rồi dợm bước đi ngay.
Họ những tưởng chàng sẽ ngồi như thế.
Mãi mãi.
Vĩnh Huy lúc này chẳng khác nào bức tượng đá lạnh lẽo, đơn độc nằm giữa vùng đất hoang cằn cỗi. Bốn bề lặng im. Thanh âm đời thường nghe sao xa vắng quá. Vĩnh Huy vẫn không hề động đậy. Cả người chàng chìm ngập trong bóng tối, bao bọc chung quanh là luồng khí u uất, đậm mùi tang thương.
Vĩnh Huy đã cố liên lạc với ba mẹ Tử Yên, nhưng họ hiện thời đang công tác xa nhà, nhanh nhất cũng tới mai mới có thể về đến. Vì thế, người bên Tử Yên trong lúc “thập tử nhất sinh” này, duy chỉ có mình chàng.
Từng thời khắc cứ nặng nề qua đi.
………………..

- Xin anh đặt bệnh nhân nằm xuống để chúng tôi tiến hành cấp cứu. – Nhân viên y tế máy móc yêu cầu.
- …
- Anh có nghe tôi nói gì không? - Ngữ điệu mang theo vẻ sốt ruột. – Anh cứ ôm cô ấy như thế, chúng tôi không thể làm việc được.
- …
Chàng trai trẻ vẫn không hề hé môi. Đôi mắt cứ bám riết vào người con gái đang tựa vào lòng mình, hiền lành “say ngủ”. Trong đôi mắt chàng, dường như vạn vật đều không hề tồn tại, chỉ còn bóng hình cô gái ấy, trong thế giới của riêng hai người – nơi mà bất cứ ai cũng chẳng thể xen vào.
Thấy vậy, người phụ nữ liền ra dấu bảo đồng nghiệp hãy để họ được yên, và bắt đầu cấp cứu cho cô gái ngay trong tư thế ấy.
……………
Vĩnh Huy bước vào phòng .
Căn phòng ảm đạm phủ lên mình gam màu trắng chết chóc. Mọi thứ đều trắng toát và sạch sẽ đến đáng sợ. Khoảng không gian yên lặng, chỉ còn nghe tiếng điện tâm đồ yếu ớt vang lên.
……………
- Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cậu hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối.
…………….
Vĩnh Huy ngồi xuống cạnh Tử Yên. Chàng ngắm nàng thật kĩ. Bàn tay chàng run run, khẽ vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của Tử Yên, đôi môi khô khốc của nàng. Chạm thật nhẹ vào tay nàng như sợ rằng, chỉ thế thôi cũng sẽ khiến nàng đau. Vĩnh Huy đột ngột xiết chặt bàn tay nhỏ bé ấy, áp vội lên má mình.
- Bác sĩ chỉ gạt anh thôi, đúng không em? Em không hề có chuyện gì đâu. Em… chắc chắn sẽ tỉnh dậy. Chúng mình rồi sẽ như xưa, cùng đến trường, cùng về nhà. Em muốn gì anh cũng chiều. Muốn đến đâu anh cũng đưa em đi. Chỉ cần em tỉnh lại, bất cứ thứ gì anh cũng cho em hết.
Hai mi mắt Tử Yên vẫn nhắm nghiền. Gương mặt nàng càng lúc càng trắng bệch. Từng hơi thở mỏng manh như những làn khói trắng, đang dần dần rời xa thế giới này.
Mắt Vĩnh Huy đỏ ngầu, ngấn nước. Bao đau đớn, sợ hãi suốt từ chiều đến giờ bỗng dồn dập ập đến như thác đổ. Chàng gào lên thống thiết:
- Anh xin em! Anh cầu xin em! Em không được bỏ anh mà đi thế này. Đừng rời bỏ anh! Hãy vì anh mà cố lên em ơi! Em có đang nghe anh không. Yên! Không có em, anh phải sống thế nào? Anh thật sự… phải sống thế nào đây?

Một giọt nước mắt rơi xuống giường Tử Yên…
Lại một giọt nước mắt khẽ đáp lên tay nàng…
Nhưng cô gái trẻ vẫn không hề nhúc nhích.
Tít……..!!!
Bảng điện tâm đồ chỉ còn lại một đường thẳng tắp.

Đêm hôm ấy, một linh hồn đã về với thiên đường.
Cũng trong chính đêm ấy, có một người đã mang con tim mình… vùi vào cát bụi.

Cây biết rằng…
Kể từ về ngày mất gió…
Thế giới của cây…
…đã hoàn toàn sụp đổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận