Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu Nph


Kim Lê cảm thấy mình không thể nghĩ tới nữa, lời nói của ngài Tùng Thạch nghe quá có tính thuyết phục, quả thực có độc!
Thực sắc tính dã vốn không sai, nhưng điều này quá táo bạo, nhất thời cô không thể dễ dàng thuyết phục bản thân.
Nhưng trong đầu cô chợt nhớ đến bộ phim Sex and the City mà cô từng xem trước đây, có một đoạn Charlotte, người vốn luôn bảo thủ, đã nhờ một họa sĩ vẽ chỗ kín của mình.

Về sau bức tranh này còn được trưng bày...
Cô lại nghĩ tới một họa sĩ đương đại nổi tiếng như ngài Tùng Thạch muốn vẽ tranh cho cô hình như cũng phải không được, hơn nữa còn rất đáng tự hào...
Trong chốc lát, Kim Lê cảm thấy đầu óc mình giống như bột nhão.
Tình cờ lúc này Bách Hạnh sai người đến đón cô xem vật mẫu Diêu Công đã được chỉnh sửa, cô liền bỏ qua chuyện này trước, đợi sau khi cô và Diêu Công giải quyết xong mọi chuyện, cô sẽ cùng Bách Hạnh thảo luận chi tiết.


Khi trong sân chỉ còn lại mình và Bách Hạnh, lúc này cô mới đề cập đến chuyện này.
“Ông chủ, ngài Tùng Thạch…”
Cô vừa mới đề cập đến, Bách Hạnh liền biết cô muốn hỏi cái gì, "Anh Tùng Thạch trước đây đã từng nói với tôi về chuyện này, chỉ là về sau vội vàng lo chuyện lỗ tường, nên quên nói cho cô biết."
"Ông ấy trực tiếp đến gặp cô à?"
Kim Lê gật đầu, vốn dĩ cô muốn hỏi Bách Hạnh có nên đồng ý không, nhưng lời vừa đến miệng, cô lại cảm thấy mình không nên hỏi.
Bách Hạnh khẽ mỉm cười nói: "Nếu cô do dự thì tâm tư cô đã dao động rồi."
Khi dẫn cô đi dạo quanh sân, hắn bắt đầu đề cập đến những điều không liên quan.

"Cô có biết việc vẽ ngực bắt đầu từ khi nào không?"
​Nói xong, không đợi Kim Lê trả lời, hắn tự nói tiếp: “Bắt đầu ở tiền triều, vì Tuyên Uy đế hung bạo phóng túng, ngực đẹp là xu thế nên trong triều đình lưu hành dùng ngực vẽ tranh, về sau nó trở nên phổ biến trong nhân dân, và thậm chí xuất hiện nhiều bức tranh về ngực và hoa huyệt còn táo bạo hơn.”
“Cho đến ngày nay, trước khi kết hôn, các quý cô ở hào môn vọng tộc đều phải chuẩn bị trước tranh vẽ ngực và hoa huyệt.

Một là để cho nhà chồng tương lai xem, hai là để nhớ lại hình dáng lúc còn con gái của mình.

Không vì nhà chồng khai chi tán diệp mà ngay cả hình dạng, dáng vẻ ban đầu và vui sướng cũng bị lãng quên và bị phai mờ bởi những chuyện trần tục”.
Bách Hạnh đứng bên hồ nước, nhìn cái ao trống rỗng chỉ có mấy con cá chép cỡ vừa: “Không biết tại sao cô lại lo lắng, nhưng trên thế giới này có quá nhiều chuyện cô không thể khống chế được.

Còn những chuyện khác, cô cứ làm theo những gì cô muốn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận