Chương 6: Rốt cuộc là xấu xa đến cỡ nào?
Cung Quý Dương tức đến nỗi suýt nữa ném luôn điện thoại … cái tên Hoàng Phủ này, vì bản thân làm chuyện có lỗi mà dám trốn mình, ngàn lần đừng để mình bắt được, bằng không cậu sẽ chết rất thảm.
‘Ôi …’
Đang lúc tức giận, dưới chân không ngừng truyền đến từng cơn đau đớn.
Còn may loại đau đớn này hắn còn chịu được, hắn dứt khoát ngồi dưới dất, nhìn cái chân nơi vừa bị cái bẫy chuột “hôn”.
Còn may, coi như nha đầu này không phải là loại ra tay ác độc, cái bẫy chuột này răng tròn chứ không phải răng nhọn, nếu là răng nhọn thì chắc chắn chân đã sớm chảy máu rồi.
Cung Quý Dương nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra mình đắc tội gì với nha đầu này để cô phải đi ám hại mình như thế, nhưng xem tình hình, nha đầu cũng chỉ cho hắn một sự giáo huấn nho nhỏ mà thôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn miệng hố, lại hít sâu một hơi …
Kể ra nha đầu này vì đối phó hắn mà cũng bỏ ra nhiều công sức, lại còn có thể đào cái hố sâu như vậy, còn may hắn từ nhỏ đã chịu huấn luyện đặc biệt trong tổ chức, nếu không từ trên cao như vậy, cho dù không dính cái bẫy chuột hắn cũng không thể leo lên được.
Hắn nhìn lại điện thoại trong tay, giở danh bạ lại quay số …
Điện thoại đầu bên kia rất nhanh đã tiếp, truyền lại là giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của Lãnh Thiên Dục.
‘Lãnh Thiên Dục, mình đang ở Hồng Kông!’ Cung Quý Dương lớn tiếng nói.
‘Nghe được giọng cậu thì biết cậu còn sống rồi!’ Lãnh Thiên Dục nói chuyện rất trực tiếp, không chút vòng vo.
‘Ý là sao?’ Cung Quý Dương ngược lại còn nhẫn nại đùa với hắn.
‘Người phụ nữ có thể dọa Ngạn Tước đến không dám bại lộ thân phận chắc là không đơn giản, mình nghĩ hành trình của cậu ở Hồng Kông cũng không dễ qua đâu!’ Lãnh Thiên Dục thẳng thừng nói.
‘Mình vừa đến đại học Hồng Kông đã bị ám hại, không biết nha đầu thối kia có phải phụ nữ không!’
Cung Quý Dương buồn bực nói: ‘Bỏ đi, Thiên Dục, mình bị người ta ám hại, tinh thần và thân thể đều chịu tổn thương rất lớn, cậu đến với mình đi mà!’
Giọng nói mang ám muội của Cung Quý Dương truyền qua điện thoại khiến Lãnh Thiên Dục nổi da gà.
‘Cậu muốn chết sao!’ Hắn thật hận không thể đạp chết cái tên Cung Quý Dương này.
‘Này, cậu thấy chết không cứu sao?’
‘Nói đúng rồi đó, lần này cậu đi chính là đâm đầu vào lưới, theo mình biết, cô gái đó là dòng dõi tinh thông chiêm bốc thuật và Giáng Đầu Thuật, muốn mình chết cùng với bạn thì xin miễn đi!’ Lãnh Thiên Dục rất không có lương tâm nói.
‘Cái gì” Cung Quý Dương ngạc nhiên kêu, ‘Sao cậu không nói sớm ình biết?’
‘Nói cho cậu biết trước thì còn gì vui nữa? Lần này kỳ phùng địch thủ gặp nhau, chúc cậu may mắn!’
Lãnh Thiên Dục cười trêu hắn, mang theo lời chúc may mắn cúp luôn điện thoại.
‘Này … này …’
Chết tiệt, lại còn dám ngay lúc này cúp điện thoại?
Cung Quý Dương phẫn nộ không thôi, trong đầu đã chém Lãnh Thiên Dục không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt hắn lại đảo một lần xuống danh bạ, lần nữa ấn phím gọi…
‘Hello, Thiếu Đường!’
‘Quý Dương? Giọng cậu sao lạ thế?’ Giọng nói cởi mở của Lăng Thiếu Đường vang trong điện thoại.
‘Thiếu Đường, mình thật tội nghiệp, mình bị cái tên Hoàng Phủ đó ám hại, sau đó lại bị Lãnh Thiên Dục phản bội, bây giờ mình chỉ còn có cậu …’
‘Ồ, cậu đang ở Hồng Kông phải không?’
Lăng Thiếu Đường không đợi Cung Quý Dương nói xong, trực tiếp vào vấn đề.
Hả?
Cung Quý Dương vui mừng nói: ‘Đúng vậy đúng vậy, mình bây giờ đang ở Hồng Kông!’
‘Ân, cái đó … Quý Dương này, thực ra thân làm huynh đệ mình không phải không chịu qua giúp cậu, chỉ là … mình tuyệt đối tin tưởng với năng lực của bạn hoàn toàn có thể vượt qua ải này, khắc phục khó khăn, mình đi chẳng phải là thừa sao?’
Tiếng cười xảo quyệt của Lăng Thiếu Đường chọc thẳng vào tai Cung Quý Dương.
Cung Quý Dương trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành, hắn cẩn trọng nói: ‘Cậu … không phải cũng biết Hoàng Phủ Ngạn Tước ở Hồng Kông làm chuyện gì chứ?’
‘Ừm …’
Lăng Thiếu Đường cố ý thở ra một hơi nói: ‘Cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước này thật là đủ quá đáng rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc cái cô nhóc Liên Kiều kia mà còn mạo xưng tên của cậu nữa, theo những gì tôi biết cái cô Liên Kiều đó nổi tiếng nhất trong hoàng thất về tính bướng bỉnh nghịch ngợm, người khác gặp cô đều rất nhức đầu, nếu như còn gây thù chuốc oán gì với hắn, quả thật là còn thảm hơn gặp sói nữa!’
‘Cái gì?’
Cung Quý Dương lại kêu lên một tiếng kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp đẽ kia lóe ra một tia giận dữ: ‘Được lắm Lăng Thiếu Đường cậu, các cậu người nào cũng biết rõ sự tình lại còn đem mình đẩy vào hố lửa. Mình … mình tuyệt giao với các cậu! Giao kết nhầm với loại bạn bè như các cậy thật là sai lầm đời này của mình!’
‘Ai ya … Cung Quý Dương …’
Lăng Thiếu Đường vội dỗ dành hắn: ‘Đừng có bướng bỉnh vậy mà, đều đã sắp ba mươi tuổi rồi mà sao nói chuyện cứ như trẻ con vậy chứ, tứ đại tài phiệt cậu muốn cắt đứt cũng không cắt đứt được đâu!’
‘Vậy cậu mau chóng qua đây với mình!’ Cung Quý Dương không đành lòng giận, nói.
‘Cái đó …’
Lăng Thiếu Đường cười cười mấy tiếng: ‘Nói thật nha, tuy mình chưa gặp qua cô nhóc đó nhưng mình quen với một người bạn, cũng đến từ hoàng thất Mã Lai, theo hắn nói, có một lần, hắn chỉ là trêu cô mái tóc không đẹp thôi, nhưng ngày hôm sau tóc của hắn đều không còn, đây … đây cũng quá đáng sợ đi!’
‘Tóc không còn? Là ý gì?’ Cung Quý Dương giọng cảnh giác hỏi, sao tự dưng thấy lo lắng vậy nhỉ.
Chương 7: Thích ai?
‘Nghe nói là cô nhóc đó nhân lúc hắn ngủ, lại hạ thêm một chút thuốc mê, sau đó cạo sạch hết tóc trên đầu anh ta, không chỉ như vậy, cả tủ quần áo cũng đem đốt sạch, cho nên …’
Lăng Thiếu Đường có chút thương cảm nói: ‘Cung Quý Dương này, cậu nhất định phải sống sót trở về gặp chúng tôi nha, còn Hồng Kông, mình tạm thời không đi được, mình với các cậu không giống, mình là người có gia đình rồi, lỡ như mình chết đi thì làm sao?’
Cung Quý Dương nghe xong lời này, nuốt khan một ngụm nước bọt … cạo đầu người ta đã đành, còn đem quần áo đốt sạch, mà còn dùng thuốc mê?
Trời ạ!
Đây rốt cuộc là loại phụ nữ gì đây?
Nhưng mà … tên Lăng Thiếu Đường này cũng quá đáng thật.
‘Này, Thiếu Đường, cậu nhẫn tâm thấy mình đi chết vậy sao?’ Hắn thử đổi một chiến lược khác.
‘Quý Dương này, trong bốn người chúng mình, cậu là người kiên cường nhất, dũng cảm nhất, mình tin tưởng dựa vào năng lực của cậu hoàn toàn có đủ khả năng giải quyết cô nhóc này, yên tâm, vốn là bạn tốt của cậu, mình là người đầu tiên đến ủng hộ cậu!’ Lăng Thiếu Đường hiên ngang nói.
‘Tốt quá, Thiếu Đường, bạn tốt phải là như vậy chứ!’
Cung Quý Dương cảm động suýt khóc, giọng nói cũng tràn đầy cảm kích.
Nào ngờ …
‘Ai bảo chúng ta là bạn thân sống chết có nhau chứ, cho nên lần này mình tuyệt đối ủng hộ cậu về mặt tinh thần, cùng cậu vượt qua ải này!’ Lăng Thiếu Đường ác ý bồi thêm một câu.
Cái gì?
‘Này, Lăng Thiếu Đường, cậu … bạn thân sống chết có nhau của cậu đang ở dưới hố lại bị bẫy chuột kẹp chân này!’ Cung Quý Dương gào lên.
Ủng hộ về mặt tinh thần? Hắn thật là biết nghĩ nha!
Ở đầu bên kia Lăng Thiếu Đường lại khoái trá cười: ‘Chỉ vỏn vẹn có một cái bẫy chuột làm sao làm khó được tổng tài của Cung thị tài phiệt chứ? Trèo tường leo vách không phải là bản lãnh của cậu sao, nói gì một cái hố be bé kia!’
‘Tốt nhất là các cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình!’
Cung Quý Dương hận không thể chui qua điện thoại đến đánh cho cái tên Lăng Thiếu Đường kia một trận, hắn tức tối ngắt điện thoại.
Đây là thế nào? Còn giống người của tứ đại tài phiệt sao?
Mà tên nào cũng giống như thế?
Nếu chỉ là tên Hoàng Phủ kia thì thôi đi, chắc chắn hắn đã biết qua uy phong của cái cô Liên Kiều kia, nhưng còn tên Lăng Thiếu Đường kia trời sinh tính tình cương trực, mà Lãnh Thiên Dục đường đường là thân phận thủ phán, sao lại có thể chẳng thà cách xa chứ không muốn gặp mặt chứ?
Bốn người trời không sợ đất không sợ tại sao lại vì một cô nhóc nghịch ngợm mà trở nên nhu nhược thế kia, nghĩ thật là nực cười.
Xem tình hình hắn chắc là phải có một trận ác đấu ở Hồng Kông này rồi.
Tầm mắt Cung Quý Dương lại lần nữa rơi xuống cái bẫy chuột. Nha đầu đáng chết này.
*****
Chiếc xe thể thao sang trọng an ổn dừng trước mặt đám sinh viên, dưới ánh mặt trời càng toát lên vẻ quý tộc, các bạn nữ sinh viên đều dừng bước, chờ đợi nhìn xem diện mạo của chủ xe, nhưng trong xe trống rỗng, không một bóng người …
Liên Kiều kéo tay Phi Nhi, cười cực kỳ gian trá, mắt hết nhìn trái lại nhìn phải.
‘Liên Kiều này, bạn nói hắn có đến trả thù không? Sao trong lòng mình cứ cảm thấy lo sợ thế nào ấy, còn nữa, chuyện này nhất định không thể để hiệu trưởng biết được, hắn vốn là người của tứ đại tài phiệt nha!’ Phi Nhi lo lắng vô cùng.
‘Yên tâm đi, lần này mình nhất định phải để hắn chịu đủ khổ sở, muốn hắn biết Liên Kiều này là người không dễ chọc, hắn nếu dám đến trả thù, mình nhất định cho hắn biết tay, hắc hắc …’
‘Nhưng mà, nhưng mà …’
‘Phi Nhi …’
Liên Kiều quay chúng ta lại, bàn tay nhỏ khẽ vỗ vai Phi Nhi, cực kỳ nghiêm túc nói: ‘Bạn nha, trên người có không biết bao nhiêu ưu điểm, chỉ có một khuyết điểm đó là gan quá bé, người như bạn rất dễ bị người ta bắt nạt, nhưng cũng không sao, chỉ cần mình ở đây, mình nhất định sẽ không để ai tổn thương bạn!’
Phi Nhi nghe xong câu này cũng không biết nên khóc hay cười, nha đầu này … nói nghe anh hùng như vậy.
‘Liên Kiều, mình cảm thấy bạn lần này có hơi quá đáng rồi đó, đào một cái lỗ lớn như vậy không nói, lại còn đặt bẫy chuột vào đó, lỡ như hắn bị thương thì sao?’
Tuy cô không có nhìn rõ ràng nhưng từ xa xa nhìn cũng thấy một màn kinh hồn như vậy, cái tên “Hoàng Phủ Ngạn Tước” kia vừa nhìn đã biết là người thận trọng, nhưng sau cùng cũng là vì nhìn thấy Liên Kiều khóc cho nên mới mắc bẫy mà.
Nghĩ đến đây, Phi Nhi lại cảm thấy người đàn ông này thật tội nghiệp.
‘Có kẹp thì cũng không kẹp chết được, ai bảo hắn xấu xa như vậy, hại mình thật thảm, hừm!’
Liên Kiều vẻ mặt không vui nói xong câu này chợt nghĩ đến chuyện gì, trên mặt lại hiện lên vẻ khác thường, vẻ mặt xấu xa nhìn Phi Nhi …
‘Bạn sợ hắn bị thương vậy, chẳng lẽ … bạn thích hắn rồi sao?’
Một câu này của Liên Kiều hỏi quá đột ngột khiến mặt Phi Nhi thoáng chốc hồng rực, cô vội vàng nói: ‘Liên Kiều, bạn nói bậy gì đó? Mình thích hắn bao giờ chứ?’
‘Còn nói là không? Mặt cũng đỏ rồi kia!’ Liên Kiều cười vui vẻ.
‘Liên Kiều, bạn thật đáng ghét, dám cười nhạo mình’ Mặt Phi Nhi càng đỏ hơn, cô làm bộ giận dữ nói.
‘Được rồi được rồi, người ta không thèm trêu bạn nữa, nói thật đi, có phải bạn có ý với hắn không?’ Liên Kiều nghiêm túc hỏi, đôi mắt màu tím đầy vẻ hiếu kỳ.
Chương 8: Liên hoàn kế (1)
‘Này’ Phi Nhi vừa tức vừa xấu hổ, cô đưa tay đẩy nhẹ Liên Kiều một cái nói: ‘Bạn thật là lạ nha, người đàn ông đó là vị hôn phu của bạn, mình nếu như thật sự thích hắn, chẳng phải là trở thành tình địch của bạn rồi sao, lại còn vui mừng như vậy, thật là …’
‘Vị hôn phu thì thế nào? Dù sao hắn trước giờ cũng chưa từng thừa nhận chuyện này, mình còn lâu mới thừa nhận hắn, ngược lại, mình cảm thấy Cung Quý Dương tốt hơn hắn gấp ngàn lần!’ Liên Kiều chu miệng phản bác.
‘À, mình hiểu rồi …’
Phi Nhi đột nhiên hiểu rõ, cô níu chặt người Liên Kiều, từng chữ từng chữ thốt: ‘Bạn yêu Cung Quý Dương rồi, nhất định là yêu hắn rồi!’
‘Cái gì mà yêu không yêu chứ, không biết!’
Trong đầu Liên Kiều chợt thấp thoáng hình bóng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, gò má cô chợt đỏ hồng, lập tức giãy tay Phi Nhi ra, liền trở về trạng thái ban đầu …
‘Phi Nhi, nếu như bạn thích Hoàng Phủ Ngạn Tước mình cũng không ghen chút nào đâu, hi hi …’
‘Nói bậy không hà, mà sao tự dưng lại chuyển đề tài nói về mình chứ!’
Phi Nhi trừng mắt nhìn cô một cái nhưng tim chợt lỗi một nhịp.
Thực ra cô cũng không biết mình sao nữa, khi Liên Kiều đem tấm ảnh của “Hoàng Phủ Ngạn Tước” cho cô xem, tim cô đã đập loạn lên, khi cô nhìn thấy hắn bước ra từ trong xe, từng bước từng bước tiến về phía Liên Kiều cô biết mình đã bắt đầu trầm luân …
Là thích thật sao?
Phi Nhi không biết, cũng không muốn suy nghĩ bởi vì chuyện này quả thật quá phù phiếm với cô.
Cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, làm sao xứng với người của tứ đại tài phiệt chứ? Nếu như cô cũng là xuất thân từ hoàng thất vậy thì còn có tư cách cùng với mấy cô gái danh giá kia tranh đoạt, nhưng đáng tiếc, cô cái gì cũng không có…
Hơn nữa, cho dù bản thân thích thì thế nào? Người đàn ông đó là vị hôn phu của Liên Kiều, chẳng lẽ cô muốn đoạt lấy người đàn ông của người bạn thân nhất của mình sao.
Nghĩ đến thật là phiền.
Liên Kiều ngược lại rất vô tư, nói xong cũng không để vào lòng, cô nhìn bốn phía, nói: ‘Phi Nhi, mình nghĩ tên đầu heo đó cũng không thể thoát khỏi cái hố sớm như vậy, mình đi chơi một chút đi!’
‘Ân, được thôi!’
Phi Nhi biết Liên Kiều tính tình bướng bỉnh, cũng không có mấy người có thể khuyên được cô cho nên chỉ có thể chiều theo cô mà thôi.
Cô để Liên Kiều kéo tay mình đi, vừa đi vừa liên tục quay đầu lại, khi hai người sắp đi qua khỏi khúc cua, Phi Nhi lại quay đầu lần nữa, nhưng lần này … nhất thời mắt cô trừng lớn …
‘Liên … Liên Kiều … hắn … hắn xuất hiện rồi …’
‘Cái gì xuất hiện?’
Liên Kiều không hiểu Phi Nhi đang lấp ba lấp bấp cái gì, cô quay đầu nhìn lại, đã thấy bóng dáng cao lớn của “Hoàng Phủ Ngạn Tước” xuất hiện ở lối đi vào, đang hướng về phía xe của mình từng bước đi đến.
Trời ạ!
Liên Kiều cũng không ngờ tên này có thể nhanh như vậy trèo lên được, nhìn hắn cũng không có vẻ gì chật vật cả.
Nghĩ đến đây, cô vội kéo Phi Nhi lại: ‘Phi Nhi, đi, chúng ta qua đó!’
‘Thôi đi, Liên Kiều, bạn xem chân của người ta đã bị bạn làm cho bị thương rồi kia!’
Phi Nhi thật không nhẫn tâm, khi cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn đó, tim lại bắt đầu nhảy loạn.
‘Ai ya, không có sao đâu, hắn to con như vậy, làm sao bị kẹp chết được!’
Liên Kiều chẳng thèm quan tâm đến sự phản đối của Phi Nhi, hướng về phía Cung Quý Dương chạy đến.
Phi Nhi cũng không còn cách nào, chỉ vô lực lắc đầu bước theo cô.
‘Này, soái ca!’
Khi Liên Kiều chạy đến gần, cô hướng về Cung Quý Dương kêu to một tiếng, mang theo một nụ cười quỷ dị.
‘Nha đầu đáng chết, tôi chính là đang muốn tìm cô, thế mà cô còn chủ động tìm đến cửa!’
Cung Quý Dương vừa nhìn thấy Liên Kiều, nhất thời nghĩ đến tình cảnh bị hãm hại của mình lúc nãy, chỉ hận không thể đem cô treo lên cây.
‘Hả? Anh tìm tôi hả? Ha ha, tôi biết anh là muốn tính sổ với tôi. Thế nào? Mùi vị của bẫy chuột có dễ chịu không?’ Liên Kiều không chút lo lắng nói.
‘Cô … cô là Liên Kiều?’
Cung Quý Dương cũng không hồ đồ, hắn biết mình với đám con gái ở đây cũng không có hận thù gì, nếu như thật có thù hận mà nói, chắc chỉ có mỗi cô Liên Kiều này.
Nhưng … là Hoàng Phủ Ngạn Tước mạo xưng tên hắn mà, cừu này làm sao mà kết liễu đây?
Điều này chính là điều mà Cung Quý Dương nghĩ không thông!
Còn có … cô mở miệng ra là nói hắn hại cô thê thảm, hắn hại cô bao giờ? Đây mới là lần gặp mặt đầu tiên, mà lại là cô tính kế hại hắn mới đúng.
Thực là khó hiểu!
Liên Kiều nghe xong cười càng “ngây thơ vô tội” …
‘Cũng kể như là chúng ta có quen biết, biết tôi là Liên Kiều, này, chân anh sao rồi?’ Cô đột nhiên nổi lòng hảo tâm hỏi thăm.
Câu này ngược lại làm Cung Quý Dương nổi lên lòng cảnh giác, hắn nhìn cô, nói: ‘Nhờ ơn của cô, chân của tôi bây giờ rất đau, phòng y tế của các cô ở đâu?’
‘Cắt, anh dùng cái giọng ra lệnh đó nói chuyện với tôi sao? Vậy tôi không thèm nói cho anh biết, cho anh đau chết thì thôi!’
Liên Kiều chống eo, giận dữ nói.
‘Cô …’
‘Thế nào? Giận rồi phải không? Giỏi thì đuổi theo tôi đi? Đuổi được tôi để anh tùy ý xử lý!’ Liên Kiều dương dương đắc ý nói.
‘Cô cho rằng tôi đuổi không kịp cô sao?’
Cung Quý Dương nhìn vẻ nghịch ngợm của cô, tức tối nói.
Liên Kiều xoay người làm mặt xấu về hướng hắn: ‘Đàn ông xấu, anh không đuổi kịp tôi đâu, ồ, nể tình anh tôi có thể nhường anh một bước, anh có thể lái xe đuổi theo tôi nha, ha ha …’
Chương 9: Liên hoàn kế (2)
Đáng chết!
Cung Quý Dương ở đâu chịu được sự chọc giận như thế, càng không nói là bị một cô nhóc nắm mũi dắt đi, nhưng chân hắn quả thật đang rất đau nhức nên hắn không nói nhiều lời, đi về hướng chiếc xe …
Lái xe chắc là đuổi kịp nha đầu này đi.
Liên Kiều nhìn thấy hắn đi đến bên cạnh chiếc xe, ngược lại không chút hoảng loạn, cũng không vội chạy trốn, giống như đang đứng đợi hắn chạy xe đến bắt mình vậy.
Cung Quý Dương mắng thầm một câu, đưa tay kéo cánh cửa xe, nhưng mà …
Ách?
Sao thế này?
Cửa xe mở ra, hắn định thả tay ra, nhưng mà …
Một màn càng kinh khủng hơn diễn ra!!
~~Tay của hắn … tay của hắn lại bị dính chặt vào cửa xe!
Trời ạ!
‘Ha ha ha …’
Tiếng cười đắc ý của Liên Kiều vang lên trong không trung, cô một tay chỉ về hướng Cung Quý Dương, một tay ôm bụng cười, quả thật cười đến đau cả bụng!
‘Nha đầu đáng chết này, thì là là cô làm!’ Cung Quý Dương không nhịn nổi gầm lên một tiếng.
Cô nhóc này quả thật đủ xấu xa, lại còn dám thoa lên cửa xe hắn keo cường lực khiến bây giờ tay hắn bị dính chặt vào cửa xe, muốn động cũng không động được.
Liên Kiều oai phong đi đến trước mặt Cung Quý Dương, nghịch ngợm làm mặt xấu …
‘Này, không phải là anh muốn đuổi theo tôi sao? Thế nào? Không động đậy được phải đứng ở đây rồi?’
Cô bước quanh hắn một vòng, lại cố ý nói : ‘Ai có thù với anh lớn như vậy, lại dán tay của anh ở đây? Vừa nhìn đã biết anh có nhiều kẻ thù rồi!’
‘Nha đầu đáng chết, tôi với cô không thù không oán, sao cô lại năm lần bảy lượt hại tôi, thật là đáng ghét!’ Cung Quý Dương hận không thể ngắt đầu nha đầu này xuống.
Liên Kiều nghiêng đầu, liếc hắn: ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh đừng có nói mình ủy khuất như vậy có được không? Nếu như không phải tại anh, tôi làm sao bị ủy khuất lớn như vậy? Anh ỷ mình có địa vị có quyền lực, cao cao tại thượng, muốn cự tuyệt ai thì cự tuyệt sao, thật là quá đáng ghét mà!’
Nói liên hồi một tràng, cuối cùng Cung Quý Dương đã hiểu rồi.
Ôi, Hoàng Phủ Ngạn Tước!
Cô nhóc này tưởng rằng mình là Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng trách năm lần bảy lượt tìm cách hại mình.
Nhưng mà … cô sao lại tưởng rằng mình là Hoàng Phủ Ngạn Tước chứ?
Cung Quý Dương nghĩ đến đây trong đầu xẹt qua hình ảnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Nhất định là hắn, chỉ có hắn mới dám làm chuyện này!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cái tên này trước tiên mạo danh của mình, sao đó lại đem tên hắn gán ình, tên đáng chết này, thảo nào không dám nghe điện thoại của mình, chắc chắn là hắn đã biết trước mình tới Hồng Kông lần này nhất định sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Cuối cùng Cung Quý Dương đã hiểu.
‘Cô nhóc, cô cho rằng chỉ dựa vào cái này mà làm khó được tôi sao?’
Hắn tận lực ép tiếng gầm xuống, thay vào đó là một giọng nói nhẹ nhàng và vẻ mặt tà mị.
Liên Kiều vẻ mặt điềm nhiên cười: ‘Tôi có thể tốt bụng nhắc nhở anh, đây là keo cường lực, chỉ có phòng y tế mới có cách giúp anh trừ đi thôi, đáng tiếc nha, tôi sẽ không giúp anh đi báo với họ đâu, còn nữa … ngàn vạn lần đừng dùng sức giãy dụa, nếu không, da tay sẽ … Hô hô …’
Cung Quý Dương không giận còn cười: ‘Cám ơn lời nhắc nhở của cô, nhưng mà … cho dù như vậy tôi cũng có cách đi đến phòng y tế.
Ách?
Lần này đến lượt Liên Kiều kinh ngạc, cô trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời chưa hiểu được ý của hnắ.
‘Hắc hắc, anh không phải là muốn nhấc cả chiếc xe này đi chứ?’
Cung Quý Dương nhướng mày, ‘Sao? Cô cho rằng tôi không làm được?’
Nhìn vẻ tự tin tràn đầy của người đàn ông trước mặt, Liên Kiều hơi cảm thấy hoài nghi, qua một lúc cô mới nhướng mắt nhìn Cung Quý Dương, không phục nói: ‘Được, mặc kệ anh dùng cách gì, chỉ cần anh có thể đi được đến phòng y tế, coi như tôi thua!’
Đứng bên cạnh nãy giờ, Phi Nhi giờ mới vội vàng kéo Liên Kiều lại nói: ‘Liên Kiều, bạn làm vậy cũng hơi quá đáng, ở đây người xem náo nhiệt nhiều, chẳng lẽ bạn còn muốn tiếp tục làm khó người ta sao?’
Nhưng Cung Quý Dương ở bên cạnh lại cười sảng khoái cất giọng: ‘Cô nhóc, đó là cô nói đó nhé, nếu như đến lúc đó không chịu nhận thua thì là người thất tín rồi!’
‘Hừm, không sai, là tôi nói!’ Liên Kiều hai tay chống eo, vẻ bình tĩnh nói.
Cung Quý Dương không nói gì thêm, chỉ là khóe môi vẫn treo nụ cười quyến rũ như trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Liên Kiều và các bạn sinh viên khác, hắn vươn tay, một tay kia từ trong xe lấy ra một vật giống như cái kẹp, sau đó đắc ý cười, hành động sau đó …
Liên Kiều lúc bắt đầu chun mũi cười, nhưng dần dần thấy rõ động tác của Cung Quý Dương, nụ cười trên miệng từ từ cứng lại …
Không chỉ là cô, ngay cả Phi Nhi cùng với mấy bạn học vây xung quanh cũng trừng mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc.
Hắn, hắn lại … chỉ dùng một cái kẹp mà hắn có thể tháo được cửa xe ra?
Tiếng kêu ngạc nhiên từ miệng các bạn nữ truyền ra, thậm chí ánh mắt cũng mang theo sự sùng bái lẫn ái mộ …
Đợi đến lúc cửa xe hoàn toàn được tháo rời ra, Cung Quý Dương liền cầm cửa xe đi về hướng Liên Kiều …
Mặt Liên Kiều xanh rờn …
Quả nhiên không thể xem thường người đàn ông này, cô thật sự thua rồi …
‘Cô nhóc, đợi chịu phạt đi, sau này gặp nha!’
Cung Quý Dương cười càng giảo huyệt, hàm rang sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời càng chói mắt, chói mắt như một thanh đao đang kề vào cổ cô.
Chương 10: Sự kiện kinh dị (1)
Nhìn theo bóng dáng Cung Quý Dương dù chân bị đau nhưng dáng đi vẫn hết sức ưu nhã, tay nâng cửa xe dần dần đi khuất, trong lòng Liên Kiều chợt phát sinh một dự cảm không lành.
Phi Nhi có chút khẩn trương kéo áo Liên Kiều: ‘Liên Kiều, bạn xem … hắn, hắn sẽ đối phó bạn thế nào? Mình cứ cảm thấy trong lòng lo lắng thế nào ấy.’
Liên Kiều cũng không nói nên lời, cô không biết tên này sẽ nghĩ ra cách gì để đối phó với mình.
‘Thôi đi, Phi Nhi, bạn nghĩ thế nào thì thế ấy đi, mình cũng không tin cái tên đó có thể làm gì được mình, đi, đi học đi!’
Cô không nói gì thêm, liền kéo Phi Nhi đi về phía phòng học, dáng vẻ như chiến sĩ dũng cảm sắp ra sa trường.
Buổi học chiều rất không thú vị, bởi vì Liên Kiều trước giờ vẫn luôn đề phòng cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ có hành động trả thù gì, nhưng mà còn có một cảm giác lo lắng khác nữa ập đến …
Mãi cho đến bữa cơm tối cũng chưa thấy hành động khác lạ nào, Liên Kiều càng thấy trong lòng bất an, cô gọi một phần cà ri gà, ngồi giữa Phi Nhi và Trang Lăng.
‘Liên Kiều bạn làm sao vậy? Cả buổi chiều đều không tập trung?’ Trang Lăng vừa ăn sườn heo vừa quan tâm hỏi.
Liên Kiều vô lực lắc đầu, sau đó thở dài một hơi, giống như bà già bảy tám mươi tuổi.
Trang Lăng thấy vậy có chút kinh ngạc, cô nhìn Phi Nhi bên cạnh, Phi Nhi cười cười, ra hiệu cô đừng hỏi tiếp.
Đang lúc bầu không khí có chút im lặng, Tần Hương chạy đến như một làn khói, trong tay bê một phần mì mà mình thích, ‘phạch’ một tiếng đặt xuống bàn, miệng không ngừng lời: ‘Tiêu rồi tiêu rồi, chết rồi chết rồi!’
Biểu tình của cô thu hút sự chú ý của Liên Kiều, cô vốn là lòng dạ bất an, nghe xong liền nói: ‘Tần Hương, bạn nói gì chết không chết?’
Tần Hương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bốn xung quanh xong mới hạ thấp giọng nói: ‘Biết không, trường học có chuyện rồi, mình mới vừa nãy đi ngang qua căn nhà bỏ hoang đó, ai ngờ nhìn thấy trong chỗ đó vốn là đã bị trường học niêm phong chặt chẽ, nghe nói là … có người nhảy lầu!’
‘Cái gì? Có người nhảy lầu? Là sinh viên hay thầy giáo?’ Phi Nhi kinh ngạc vô cùng, vội vàng hỏi.
Tần Hương lắc đầu: ‘Không biết thân phận cụ thể, bởi vì đã kinh động đến trường học và cảnh sát, vì bên phía trường học dường như cố gắng dàn xếp chuyện này, ngay cả người tò mò đến xem cũng bị giải tán, nhưng mà …’
Giọng cô chợt chùng xuống, sau đó vẻ mặt quái dị nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều cũng phát giác được ánh mắt cô có gì đó không đúng, cũng tò mò hỏi: ‘Nhưng sao? Có gì thì nói thẳng đi.’
Phi Nhi cũng cảm thấy có cái gì đó không bình thường …
Tần Hương cụp mắt xuống, thở dài một hơi nói tiếp: ‘Liên Kiều, đừng hiểu lầm, chỉ là mình nghe nói người chết đó rất quái dị, lồng ngực gần như bị xé nát, giống như là … giống như là trúng Giáng Đầu Thuật …’
‘Cái gì?’
Ba người nghe xong hết sức kinh ngạc, Phi Nhi đánh Tần Hương một cái, trách: ‘Bạn điên rồi sao? Chẳng lẽ bạn hoài nghi Liên Kiều sao?’
Ánh mắt của Tần Hương vừa nãy làm cô rất không thoải mái.
‘Mình không có, chỉ là … chuyện này quả thật quá khác thường, Liên Kiều …’
Cô kéo bàn tay nhỏ của Liên Kiều: ‘Mình không có ý hoài nghi bạn, bạn cũng biết, chuyện chị họ bạn biết Giáng Đầu Thuật chỉ có ba người chúng ta biết, bạn nghĩ thử xem, nguyên nhân tử vong của người đó có phải là do Giáng Đầu Thuật hay không?’
Liên Kiều bị hỏi đến không biết nói sao, cô chau mày lắc đầu: ‘Mình không biết, dù sao mình cũng chưa nhìn qua tử thi!’
Ba người còn lại đều gật đầu, Trang Lăng lên tiếng: ‘Ai ya, bỏ đi, chúng ta đừng thảo luận mấy chuyện này nữa, chuyện nhảy lầu trong trường đại học cũng là bình thường, khóa nào mà không có người vì áp lực hoặc vì nguyên nhân nào đó mà lựa chọn cách nhảy lầu để kết thúc sinh mạng chứ. Thôi đi thôi đi, ăn cơm đi, đừng có nói mấy chuyện đáng sợ đó nữa!’
‘Ân!’ Hai người kia đều gật đầu tán thành.
Chỉ có Liên Kiều, đầu mày vẫn chau, cô cuối cùng cũng đã biết chuyện gì làm mình tâm thần bất an như vậy chứ không phải là chuyện tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia đến trả thù, mà lại là chuyện nhảy lầu trong trường.
Cô nhắm mắt lại … trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Vì sao lại thế?
Người chết đã chết rồi, sao cảm giác của mình lại vẫn tồn tại? Giống như vẫn còn chuyện sẽ phát sinh nữa vậy. Chẳng lẽ … cái chết này chỉ là một sự bắt đầu?
Nghĩ đến đây, tay Liên Kiều run rẩy không thôi.
‘Keng …’ Đôi đũa trên tay cô rớt xuống đĩa thức ăn tạo nên một âm thanh thanh thúy.
‘Liên Kiều …’
Phi Nhi thấy bộ dạng hồn phi phách tán của cô, vô cùng lo lắng nhìn cô.
Môi Liên Kiều vẽ ra một nụ cười miễn cưỡng, cô nuốt khan một ngụm nước bọt, lấy ly trà sữa bên cạnh hớp một ngụm …
‘A …’
Trang Lăng nhìn thấy cô uống ly trà sữa, vội vàng giật lại: ‘Liên Kiều bạn điên rồi sao, bạn đang ăn cà ri mà, sao còn dám uống trà sữa?’
Phi Nhi và Tần Hương cũng bị dọa nhảy dựng..
‘Liên Kiều bạn sao vậy? Bạn học y mà!’
Liên Kiều sững sờ một chút, cô nhìn dĩa cà ri mà mình ăn, lại nhìn ly trà sữa trong tay, không khỏi toát mồ hôi lạnh …
Thật là phạm một sai lầm lớn rồi, cà ri vốn là xung khắc với trà sữa, hai món này kết hợp sẽ khiến tiêu hóa không tốt, nặng hơn sẽ bị ngộ độc.
Sao đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng quên?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...