Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú

Quyển 3 – Gặp gỡ oan gia
Chương 1: Cung Quý Dương đã đến (1)
Ánh mặt trời ban trưa có chút chói mắt, chiếc xe thể thao xa hoa đã được cải tiến, ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu trên thân xe càng làm nổi bật vẻ xa hoa của nó.
Trong xe tràn ngập tiếng nhạc du dương nhưng gương mặt của chủ xe thì cực kỳ tương phản.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, tên đáng chết kia, có tật giật mình phải không, biết thân biết phận thì mau xuất hiện cho ta!’
Cung Quý Dương một thân mặc trang phục hưu nhàn, vừa lái xe vừa để lại tin nhắn cho Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Cái tên này lại dám không nghe điện thoại của mình, rõ ràng là biết bản thân đuối lý rồi.
Khi hắn biết Hoàng Phủ Ngạn Tước dám mạo nhận tên của mình, quả thật cả ý giết người cũng có, làm gì đây, cô gái kia là vị hôn thê của hắn cơ mà, sao lại còn phải làm ra cái chuyện này.
Nhắn xong tin nhắn, Cung Quý Dương hơi suy nghĩ một chút sau đó khóe môi câu lên một nụ cười giảo hoạt.
Nếu như cái tên kia đã trốn không dám gặp mặt thì để cho hắn chủ động xuất kích một phen đi.
Nghĩ đến đây, Cung Quý Dương cười càng vui vẻ hơn, hắn xoay vô lăng đem xe đảo đầu, sau đó nhắm hướng ngược lại mà phóng xe đi.
*****
‘Liên Kiều này, mình thấy hay là thôi đi, như vậy không phải rất tốt sao?’ Dưới một gốc cây trong trường đại học Hồng Kông, Phi Nhi vẻ mặt lo lắng nói với Liên Kiều.
‘Yên lặng nha, không sao hết, con đường này xe nhất định phải đi qua, còn người đi bộ thông thường cũng sẽ không đi đường này, nhìn xem nơi đây đã bị cây cối che khuất hết rồi.’
Liên Kiều vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.
Phi Nhi nhìn bốn chung quanh, nuốt một ngụm nước bọt nói: ‘Làm ơn đi, Liên Kiều ý của mình là nơi đây cũng đâu có khuất lắm, là trong khuôn viên trường mà, nếu như để hiệu trưởng biết được chuyện này là bạn làm, nhất định sẽ không tha đâu!’
Liên Kiều do mấy ngày nay cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước nói tiếng Mã Lai, tiếng Trung quả thật đã tụt dốc không ít, cô nhất thời không hiểu lời của Phi Nhi.
Phi Nhi liếc mắt nhìn cô: ‘Liên Kiều, ý mình là nếu như để hiệu trưởng biết được chuyện này nhất định sẽ phạt bạn!’
Liên Kiều ngừng động tác trong tay: ‘Yên tâm đi, hiệu trưởng làm sao biết được, nơi này mình đã quan sát lâu lắm rồi, không sao đâu!’
Phi Nhi thấy mình sắp ngất rồi, cô làm sao tin được lời Liên Kiều nói chứ.
Mấy hôm nay nha đầu này chứ thần thần bí bí, nhất là hôm nay vừa về đến phòng liền kéo cô đến chỗ này, gắng sức đào một cái hố, cô rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
Còn nữa, tối hôm qua …
‘Liên Kiều, bạn đến bây giờ còn chưa nói ình biết rốt cuộc tối qua bạn đi đâu đó? Không phải đã hẹn là đi xem buổi biểu diễn ca nhạc sao, bạn biết không, ba người bọn mình ở cửa Hồng Quán đợi bạn rất lâu đó, điện thoại cũng không có mở, thật là kỳ quái!’
Phi Nhi quyết định hôm nay phải hỏi rõ ràng chuyện này, bằng không cô ngủ cũng không yên tâm.
Nha đầu này gần đây rất kỳ lạ, hai người bọn họ vốn là bạn tốt nhất thế mà cái gì cũng không nói với mình.
Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ sau đó mới chận rãi nói một câu: ‘Đêm qua … đêm qua mình chỉ đến nhà bạn!’
Phi Nhi kéo tay cô qua, tức giận nói: ‘Liên Kiều, bạn ở đang nói dối mình phải không? Bạn ở trường này còn có bạn bè khác sao? Sao mình không biết?’
Thấy Phi Nhi tức giận thật sự, Liên Kiều liếm môi sau đó bước lên ôm lấy cô, nũng nịu nói: ‘Phi Nhi, đừng giận nha, được rồi được rồi, thật ra không nói cho bạn bởi vì người ta không biết mở lời thế nào mà!’
‘Rốt cuộc là có chuyện gì? Có chuyện gì mà không thể nói ình biết? Chẳng lẽ …’
Phi Nhi vẻ mặt kinh hãi: ‘Chẳng lẽ bạn làm chuyện gì phạm pháp sao?’
‘Phi Nhi, bạn đang nói gì vậy?’ Liên Kiều xụ mặt: ‘Trong lòng bạn mình là loại người này sao?’
‘Vậy bạn nói đi, đừng để mình lo lắng nữa được không?’ Phi Nhi càng gấp hơn.
‘Ai …’ Liên Kiều dựa nhẹ vào thân cây, ánh mặt trời xuyên qua tán lá tản mát bóng nắng trên người cô.
‘Bạn không biết thôi, tối qua mình thật thảm nha, tối hôm qua mình đi Bán Sơn, nhà Cung Quý Dương!’
‘Cái gì?’ Phi Nhi trợn mắt … Bán Sơn – khu nhà giàu nha!
‘Phi Nhi, mình gây họa lớn rồi!’ Liên Kiều khổ sở nói, hù Phi Nhi suýt nữa hồn phi phách tán.
‘Bạn … làm sao vậy? Có phải là đem đồ vật quý báu gì ở nhà người ta đập vỡ rồi không? Hay là làm hư cái gì?’ Cô nói liên hồi.
Liên Kiều vô lực lắc đầu, giọng cực kỳ thấp, nói: ‘Mình đem … đem Cung Quý Dương …’
Nói nửa ngày cũng không thể thốt ra khỏi miệng …
Nhưng nghe vào tai Phi Nhi lại là một nghĩa khác, cô thấy vẻ mặt của Liên Kiều như vậy, càng nghi ngờ nhiều hơn …
‘Trời ơi, chắc không phải bạn … giết hắn rồi chứ?
Cô đã nghĩ tới khả năng xấu nhất.
Liên Kiều vẻ mặt quái dị nhìn Phi Nhi: ‘Phi Nhi, bạn thật đáng ghét, nói cái gì vậy?’
Giết người? Thật cũng quá hoang đường rồi, Liên Kiều vốn cho rằng trí tưởng tượng của mình phong phú, hôm nay mới phát hiện ra thì ra Phi Nhi còn lợi hại hơn.

‘Vậy bạn ấp úng như vậy làm gì, mình đương nhiên là hoài nghi rồi!’ Phi Nhi không vui phản bác.
Liên Kiều nhăn nhăn mũi: ‘Mình ấp úng là vì hôm qua … hôm qua mình … bắt nạt Cung Quý Dương!’
‘Bắt nạt?’
Phi Nhi không hiểu “bắt nạt” là ý gì? Đến mức độ nào? Cô nhóc này vốn thường bắt nạt người ta mà.
Liên Kiều thấy cô không hiểu liền giải thích thêm một chút: ‘Ai da, chính là mình … Cung Quý Dương … cái đó …’
Chương 2: Cung Quý Dương đã đến (2)
‘Cái gì?’
Phi Nhi không tưởng tượng nổi, tiếng la chói tai của cô lập tức vang khắp khu rừng, cả mấy con chim cũng bị tiếng thét đánh động dọa bay tứ tán.
Liên Kiều day day lỗ tai, bước lên bịt miệng cô lại…
‘Đừng có hét lên, còn hét nữa mấy bạn học kia sẽ nghe thấy.’
Phi Nhi nắm Liên Kiều lại, gấp gáp hỏi: ‘Liên Kiều, bạn ình biết, là hắn cưỡng bách bạn phải không? Nếu như là bạn không cam tâm tình nguyện thì hắn chính là phạm tội cưỡng bức, bạn hoàn toàn có thể đi kiện hắn!’
Liên Kiều liếc mắt nhìn cô: ‘Phi Nhi, bạn không có nghe rõ, tối hôm qua là mình bắt nạt hắn, không phải hắn bắt nạt mình!’
Phi Nhi trợn mắt, hai tay vỗ mạnh lên vai Liên Kiều: ‘Bạn được lắm, chuyện này cũng dá làm, quả thật làm cho phụ nữ chúng ta mở rộng tầm nhìn, nói xem, bạn làm sao bắt nạt người ta? Có phải là thấy người ta dáng vẻ đẹp trai nhịn không nổi phải không?’
Nói đến người đàn ông đó, quả thật bề ngoài làm cho phụ nữ không chỉ động tâm mà càng muốn động thân hơn, cô trước giờ cho rằng Liên Kiều nha đầu này đối với chuyện nam nữ chỉ đơn thuần như một tờ giấy trắng, gần như là ngốc nghếch, không ngờ lần này lại chủ động xuất kích.
Liên Kiều nghe câu này của cô liền nghếch mặt lên, nhún vai nói: ‘Không biết nữa, bởi vì lúc đó là mười hai giờ mà, cụ thể mình làm sao bắt nạt hắn mình cũng không rõ!’
Phi Nhi suýt nữa thì tức chết, qua một lúc lâu cô mới mở miệng nói được: ‘Bạn nói cái gì? Chuyện này là xảy ra sau mười hai giờ đêm sao? Vậy bạn làm sao biết được?’
Chỉ cần là quan mười hai giờ, Liên Kiều sẽ ngủ như heo vậy, làm sao còn biết làm ra mấy chuyện như vậy? Thật kỳ quái.
Liên Kiều rất khổ sở chau mày: ‘Là Cung Quý Dương nói, bạn không biết đâu, hắn sáng nay nhìn dáng vẻ như bị thương vậy!’
Cô áy náy quá, chuyện này mình có phải chịu trách nhiệm hay không? Cho đến bây giờ lòng cô vẫn còn đang bấn loạn.
Phi Nhi nghe qua liền hiểu, cô thình lình vỗ vai Liên Kiều …
‘Này Phi Nhi, làm gì vậy, đau quá nha!’
‘Nha đầu chết tiệt này thật là quá hồ đồ mà, cái gì mà bạn bắt nạt người ta chứ, rõ ràng là bị hắn bắt nạt mà, trời ơi, phải làm sao đây? Bạn vô duyên vô cớ thất thân rồi, tên đàn ông chết tiệt kia, có tiền thì giỏi lắm sao? Lại còn dám nhân lúc bạn ngủ mê mà khi dễ bạn, lại còn đem tội trạng này giá họa lên người bạn, thật quá đáng mà!’
Phi Nhi vừa kinh hãi vừa tự trách, xong rồi, làm sao đây, nếu như hôm qua cô trông coi tốt Liên Kiều thì tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, trời ơi, nhất định là do cô nhóc quá đơn thuần rồi! Phi Nhi cũng biết, giữa nam và nữ gần nhau lâu ngày nhất định sẽ có chuyện mà.
Liên Kiều ngẩn ngơ nửa ngày mới khua tay nói: ‘Không có khả năng, không có khả năng, nếu như mình không có làm như vậy, hắn gạt mình làm gì?’
‘Ngốc tử, hắn đương nhiên là muốn ăn sạch bạn rồi, loại người có tiền như hắn có chuyện gì mà không dám làm, bạn nha, quá ngây thơ rồi, nếu không làm sao mà mắc bẫy được chứ, mình bây giờ ngược lại lo lắng cho bạn, còn không biết tối hôm qua hắn có làm biện pháp phòng tránh gì không, nếu lỡ như bạn …’ Phi Nhi nói đến đây chợt ngưng lại.
Cô lớn hơn Liên Kiều vài tuổi cho nên chuyện này cô rõ ràng hơn rất nhiều, tuy nói xã hội bây giờ cởi mở hơn, nhưng cô gái đơn thuần như Liên Kiều quả thật vật quý rồi, không nói đến bị người ta vô duyên vô cớ bỏ rơi, nếu lỡ như mang thai thì làm sao? Cái tên đó có thừa nhận hay không hay chỉ là chơi đùa cho vui thôi? Vậy thì Liên Kiều không phải là cả đời bị hủy rồi sao.
‘Nếu lỡ cái gì, Phi Nhi, sao cứ ấp a ấp úng vậy?’ Liên Kiều hỏi.
Phi Nhi không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ buồn bực nói một câu: ‘Thôi đi, chiều nay mình đi với bạn đến bệnh viện!’
‘Hả?’ Liên Kiều vẫn chưa hiểu.
‘Được rồi mà, đừnghoir nữa, nói tóm lại, sau này bạn cẩn thận một chút, buổi tối nếu như còn ngủ ở bên ngoài nữa thì bạn chết chắc, nghe rõ chưa?’ Phi Nhi hung hăng nói.
Nhìn thấy cô có vẻ tức giận, Liên Kiều liền ngoan ngoãn gật đầu, qua rất lâu mới nói: ‘Thực ra cả câu chuyện đều tại cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia nha, nếu như không phải là hắn, mình sao lại phải chọc giận cái tên Cung Quý Dương kia chứ, nhưng mà … hắc hắc …
Cô lại vô tư lự cười.
‘Nhưng sao?’
Trong đầu Phi Nhi lại có cái cảm giác quen thuộc đó, mỗi lần Liên Kiều cười như vậy nhất định là đang nghĩ cách trêu chọc ai đó trong đầu.
Ánh mắt Liên Kiều sáng rực …
‘Hắc hắc, hôm nay Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất định sẽ đến trường mình, mà chắc là sắp đến rồi, mình nhất định cho hắn chết thật thảm!’
Phi Nhi trợn mắt nhìn, tim đập như đánh trống, cô nhìn xuống cái hố dưới chân Liên Kiều, nuốt một ngụm nước bọt: ‘Liên Kiều, bạn chắc không phải là thật sự ở đây chờ hắn chứ?’
Liên Kiều cười càng tươi: ‘Cũng không lâu nữa đâu, khi mình thấy ảnh của hắn liền có dự cảm, cái tên đầu heo này đang trên đường đến đại học Hồng Kông!’
‘Liên Kiều, mình thấy hay là thôi đi, người ta dù sao cũng là người của tứ đại tài phiệt, bạn trêu chọc hắn như vậy không được đâu …’
‘Phi Nhi, bạn là bạn tốt nhất của mình, bạn đã thấy rồi đó, cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia khi dễ mình biết mấy, lại còn dám cặp kè với cái cô ‘Đu đủ’ đó, rõ ràng là không coi mình vào đâu mà!’ Liên Kiều tức tối nói.
‘Nhưng người ta cũng đã giúp bạn trả khoản nợ thẻ một trăm vạn kia rồi, coi như hòa đi!’ Phi Nhi vẫn thấy lo lắng.
‘Cắt!’ Liên Kiều không vui nói: ‘Chỉ có một trăm vạn mà muốn mua mình hả, mà còn là tiền Hồng Kông, Phi Nhi, bạn đừng có đứng về phía hắn nữa, nếu không mình cũng không thèm để ý bạn nữa, đến đây giúp mình nhanh lên, còn thiếu một chút!’
Phi Nhi nhẹ thở dài một hơi, chỉ còn cách tiếp tục giúp Liên Kiều hoàn thành phần việc chưa xong, trong lòng không khỏi thương cảm cho cái tên “Hoàng Phủ Ngạn Tước” xui xẻo kia …
Chương 3: Cung Quý Dương đã đến (3)

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua kẽ lá khiến người ta có cảm giác thật sáng lạn, đây vốn là một ngày đẹp trời khiến tâm trạng của con người cũng cực tốt, nhưng bởi vì có một số người nào đó phá hoại mà trở nên càng đáng nhớ hơn.
Trường đại học Hồng Kông đang lúc nghỉ trưa, từng nhóm sinh viên tụ tập với nhau, nếu không đi thư viện thì tụm lại dưới những tán cây mà tán gẫu, sân trường không náo nhiệt mà lại có một vẻ yên tĩnh dẽ chịu, cho đến khi …
‘Cứu mạng … làm ơn cứu mạng…
Chiếc xe xa hoa vừa lúc đang chầm chậm chạy vào con đường lộ dẫn vào trường, từ trong một góc rừng vọng ra một tràng tiếng kêu cứu, phá vỡ đi không khí yên tĩnh vốn có.
Tiếng kêu cứu nghe rất thê lương nhất thời vọng vào tai người lái xe …
‘Xít …’ Xe đột ngột dừng lại nên theo quán tính xoay một vòng mới dừng hẳn lại.
Không nghe lầm chứ? Hình như có người đang kêu cứu? Kêu cứu gì chứ, đây không phải là trường học sao?
Cửa xe bị một bàn tay đẩy ra, sau đó thân hình cao lớn của Cung Quý Dương cũng bước ra, dưới ánh mặt trời chói mắt, đôi mắt đẹp càng mang theo vẻ đa tình và quyến rũ.
‘Làm ơn … nhanh lại giúp tôi …’
Tiếng thét kêu cứu dội vào tai Cung Quý Dương có vẻ hết sức khoa trương.
Cung Quý Dương nhíu mày đưa tay day day màng nhĩ, người phụ nữ này tiếng kêu quả thật không nhỏ, nhưng sao lại có chút gì như vui mừng khi thấy người ta gặp nạn nhỉ.
Nghĩ chắc đây chỉ là một trò đùa, hắn cũng không muốn đi quản chuyện thiên hạ, dù sao lần này đến cũng là có việc cần.
Quan trọng nhất là, Cung Quý Dương không tìm thấy cái tên đáng chết Hoàng Phủ Ngạn Tước kia, cho nên hắn chỉ có thể trực tiếp chạy đến trường đại học Hồng Kông tìm nha đầu có tên Liên Kiều kia. Lần này đến Hồng Kông, ngoại trừ Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn cũng không báo cho ai khác cho nên hắn cũng không định làm kinh động bất kỳ người nào trong trường đại học.
Chỉ cần tìm Liên Kiều, tìm hiểu rõ tình huống vậy thì mọi chuyện cũng dễ giải quyết rồi, Cung Quý Dương trước giờ tràn đầy tự tin, đến nỗi trước khi đến ngay cả ảnh của Liên Kiều cũng không thèm xem, chẳng phải là nghiên cứu sinh của khoa y đại học Hồng Kông sao, có gì khó tìm chứ.
Khi Cung Quý Dương đang cất bước định trở về xe …
‘Cứu mạng … làm ơn giúp … là đàn ông thì qua giúp với …’
Tiếng kêu cứu cộng với tiếng khóc lần nữa truyền đến tai Cung Quý Dương!
Là đàn ông thì qua cứu người?
Kỳ lạ thật, chẳng lẽ người gặp nạn kia lại có thể biết người đến lúc này là đàn ông?
Cung Quý Dương vẻ mặt càng đậm hứng thú, hắn ngược lại muốn xem thử rốt cuộc là người nào mà hay ho như vậy.
Có thể nói, trong bốn người của tứ đại tài phiệt, người có tính thích đùa nhất là Cung Quý Dương, hắn không giống như Lăng Thiếu Đường cứ giả vờ đường hoàng, cũng không giống Lãnh Thiên Dục hay giả thanh cao, lại càng không giống với Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa cô độc lại ngạo mạn, hắn trước giờ không che giấu tính ham vui của mình.
Dứt khoát đỗ xe bên đường, hắn lần theo tiếng kêu cứu đi đến, bước chân trầm ổn từng bước từng bước tiến vào trong rừng.
Mỗi một bước tiến đến thì tiếng kêu cứu càng gần, cuối cùng, hắn đã nhìn thấy một cô gái đang té ngồi trên mặt đất cách đó không xa.
Nói là một cô nhóc cũng không sai, chỉ thấy gương mặt thanh thuần của cô vẫn còn vương nước mắt, trên người mặc một chiếc váy đơn giản nhưng hoàn toàn làm lộ ra nét đẹp thanh xuân của con gái, mái tóc dài được buộc đơn giản thành đuôi ngựa, tóc mái lõa xõa trước trán, đôi mắt to tròn đang hướng về anh như tín đồ nhìn thấy chúa Jesus, nhưng mà, đợi chút …
Màu sắc của đôi ngươi hình như hơi lạ!
Nhưng vì còn cách hơi xa, Cung Quý Dương lại không thể nhìn rõ màu mắt đó là màu gì.
‘Này, bên này, bên này …’
Khi Liên Kiều nhìn thấy bóng dáng của hắn còn cách không xa, liền vui mừng vẫy tay.
Không sai, chính là người đàn ông trong bức ảnh … Hoàng Phủ Ngạn Tước!
Tên đáng chết này, cuối cùng cũng không nhịn được mà đến rồi sao, cô nhất định phải chỉnh chết hắn mới thôi!
‘Cô nhóc, cô sao vậy?’
Cung Quý Dương không hiểu sao có một cảm giác kỳ lạ, chỉ cảm thấy vẻ mặt của cô nhóc này hơi kỳ quái, nhất thời không phân biệt được là đang khóc hay đang cười.
‘Nghe tôi nói này người anh em, anh không phải bị mù rồi chứ? Chân của tôi bị trật rồi, đau chết người rồi nè!’
Liên Kiều nhìn nụ cười treo trên miệng hắn càng thấy chói mắt, chỉ hận không thể hung hăng mắng cho hắn một trân.
Chỉ là người đàn ông này, hắn ỷ mình có vẻ đẹp mã lại đi cặp kè lung tung, lại còn dám cự tuyệt hôn nhân. Thật nực người, hắn coi thường cô, cô thì thấy hắn chướng mắt, dù thực tế hắn nhìn còn đẹp trai hơn trong hình.
Nhìn thấy bộ dạng dữ dằn của cô, vẻ hứng thú trong mắt Cung Quý Dương càng đậm, hắn dứt khoát ngồi xuống, cực kỳ nhẫn nại nhìn cô, lười biếng nói: ‘Tôi thấy cô còn nhiều sức như vậy, tiếng kêu còn có thể xuyên qua rừng cây mà truyền đến tai tôi, chắc là cái chân bị trật đơn giản như vậy không thể làm khó được cô đi!’
Một câu nói suýt làm Liên Kiều tức chết, bàn tay nhỏ hung hăng nắm lấy chân váy, chỉ hận đó không phải là xương của hắn mà bóp nát.
‘Anh thật là … đây là phản ứng bản năng của con người khi gặp nguy hiểm có được hay không? Nếu như tôi không kêu to như vậy, lỡ như đến tối cũng không có người tới cứu thì làm thế nào? Ai ya, đừng nói nhảm nữa, chân tôi rất đau nè!’
Tên đàn ông này thật khó đối phó, muốn hắn đi đến gần mình chẳng lẽ lại khó đến thế sao? Quả thật người nào trong tứ đại tài phiệt cũng là hồ li, là cáo già! Muốn cứu một người mà còn thận trọng đến thế.
Chương 4: Cung Quý Dương đã đến (4)
Cung Quý Dương vẻ mặt tươi cười nhìn cô nhóc trước mặt … không biết thật giả thế nào nhưng nhìn chẳng thấy có chút đau đớn nào.
Nhưng … hắn trước giờ là người thích giúp đỡ người khác, thấy người gặp nạn nhất định sẽ cứu giúp, lại là người thương hương tiếc ngọc.

‘Được thôi, tôi cũng miễn cưỡng giúp cô một phan!’
Cung Quý Dương chầm chậm đứng dậy, thân hình cao lớn của hắn che mất ánh sáng mặt trời sau lưng.
Tim Liên Kiều đập điên cuồng, khi cô khẩn trương nhìn về thân hình Cung Quý Dương đang từ từ đi đến gần …
Hô hấp của cô cũng sắp không bình ổn được mà ánh mắt cũng chăm chú nhìn về bước chân đang bước đến gần …
Gần chút … gần chút nữa …
Trong lòng Liên Kiều không ngừng cầu nguyện, cái cảm giác sắp chạm đến thành công khiến cô suýt không thở được … Nhưng mà lúc này …
Bước chân ưu nhã ngay thời khắc quan trọng nhất chợt ngừng lại.
Hả?
Liên Kiều kinh hãi, cô liển ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông còn cách mình không xa, chỉ thấy hắn đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, trong lòng chợt phát run …
‘Này, anh … anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Bước lên cứu người đi!’
Cô đã gấp chết được rồi, đáng chết, hắn sẽ không phát giác ra chứ?
Chúa Jesus, Phật Thích Ca, Ngọc Hoàng Đại Đế, Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm ơi, nhất định phải phù hộ cho con lần này thành công, để hắn đến gần một chút đi.
Cung Quý Dương môi vẫn treo nụ cười, mày kiếm hơi nhướng, hắn không nói gì, trước ánh mắt kinh ngạc của Liên Kiều hắn ngồi xuống lại.
Liên Kiều cảm thấy da đầu một trận tê dại, trong lòng nhộn nạo, nuốt khan một ngụm nước bọt…
‘Này, Anh sao lại ngồi xuống chứ? Chẳng lẽ anh không định giúp tôi sao?’
Tên đàn ông đáng chết, nếu như không phải vì cô đều đã chuẩn bị xong cả rồi thì cô thật muốn thay đổi một phương án khác, trực tiếp đá một cước vào gương mặt đang tươi cười kia.
Sao cứu một người lại khó khăn đến thế? Người đàn ông này thật là ác nha.
Cung Quý Dương thu hết vẻ gấp gáp của cô vào trong mắt, hắn ngược lại không hoang mang, hỏi: ‘Cứu thì nhất định sẽ cứu rồi, nhưng mà tôi đang nghĩ mình tại sao phải cứu cô.’
Cái gì?
Liên Kiều thật là lần đầu tiên nghe loại lý luận này, ‘Này, anh có phải là đàn ông hay không? Cứu người là cứu người, cứu người còn cần có lý do sao? Người dũng mãnh giúp đỡ người yếu ớt là việc nên làm mà!’
Cung Quý Dương nghe câu này, hơi chau mày, rất lâu sau mới đáp lại: ‘Ý của cô là “trừ bạo giúp yếu” phải không?’
Nha đầu này nói quanh nói co là ý này phải không? Xem ra tiếng Trung của cô không phải là yếu bình thường mà là cực kỳ yếu.
Do Sầm Tử Tranh là người Đài Loan cho nên đừng nói là tiếng Trung hiện đại, cho dù là mấy từ tiếng Trung phức tạp thời xưa cũng không làm khó được hắn.
Hả …
Mặt Liên Kiều xẹt qua một tia ngại ngùng, cô cố trấn tĩnh cao giọng nói: ‘Tôi thích nói thế nào thì nói thế ấy, đâu giống anh, một chút cũng không giống đàn ông!’
Dù cô cố gắng dùng kế khích tướng hình như cũng không có tác dụng gì, tên này hình như không dễ bị gạt nha.
Cung Quý Dương nghe lời tố cáo của cô, liền cười ha hả …
‘Tôi sống hai mươi tám năm đến hôm nay mới bị người ta phủ nhận giới tính của mình đó!’
Liên Kiều trong lòng gấp gáp vô cùng, làm ơn đi, cô buổi chiều còn phải lên lớp, còn dây dưa với tên này, sớm muộn gì cũng bị bể kế hoạch.
‘Này, anh rốt cuộc là giúp hay không? Chân của tôi quả thật không đi được, anh yên tâm, ơn cứu mạng của anh tôi tuyệt đối không quên!’
Cung Quý Dương tiện tay ngắt một cọng cỏ, lười biếng ngậm trong miệng, ‘Cô có vẻ như không giống là cần phải giúp đỡ!’
‘Tại sao?’ Liên Kiều vọt miệng hỏi, thái độ hơi có chút làm người ta hoài nghi.
Cung Quý Dương cười: ‘Trong ánh mắt của em một chút ý muốn nhờ giúp đỡ cũng không có, nói đi, ai sai cô đến?’
Liên Kiều toát mồ hôi lạnh!
Mẹ ơi, người đàn ông này ánh mắt thật quá lợi hại rồi, ngay cả đôi mắt cô biểu đạt cái gì cũng không thoát khỏi mắt hắn.
Làm sao bây giờ? Đầu óc cô không ngừng xoay chuyển.
Liên Kiều vốn là không biết, Cung Quý Dương trải qua nhiều năm lăn lộn trên thương trường, từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau, một cách tự nhiên, nhìn người và đoán nhân tâm sớm đã trở thành kỹ năng cơ bản nhất, Liên Kiều lại chỉ là một cô nhóc, cho dù che dấu giỏi cỡ nào cũng không giấu được hắn.
Nhưng Liên Kiều vốn không biết điều này, mà Cung Quý Dương trước giờ tự tin về điểm này, cũng chưa từng nghĩ có phương thức nào khiến hắn buông lơi cảnh giác.
‘Không biết anh đang nói cái gì, ai sai sử gì chứ? Chẳng lẽ có người kêu tôi phải ở chỗ này té trật chân sao? Thật là, không giúp thì không giúp, đừng có ở đây mà nói chuyện vô bổ!’ Liên Kiều cố ý cúi thấp đầu nói.
Đã từng nghe ‘đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn’, vậy thì cô sẽ không để hắn nhìn vào mắt mình nữa.
‘Được …’
Cung Quý Dương đứng lên, vẻ mặt vẫn tà mị như trước khẽ phủi cỏ vụn trên người: ‘Nếu đã như vậy thì tôi đi đây.’
Nói xong liền quay người nhắm hướng ngược lại bước đi.
‘Này …’
Chuyện này quả thật ngoài dự liệu của Liên Kiều, cô không ngờ cái tên này ngay lúc này lại nghe lời như vậy, kêu hắn thì thì hắn liền đi?
Vậy sao lúc nãy kêu hắn cứu hắn lại không chịu cứu chứ?
Thật là tức chết người.
Liên Kiều nhìn theo bóng dáng cao lớn của Cung Quý Dương, tức đến nghiến răng nghiến lợi, tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ nhắm hướng hắn ném đến.
Chương 5: Thông minh cả đời lại một lúc hồ đồ
Cung Quý Dương rên lên một tiếng, viên đá không nghiêng không lệch trúng vào ót hắn, hắn vì vậy mà quay người lại, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
‘Hừm!’ Liên Kiều trong lòng sớm đã nở hoa, cô cố ý trừng hắn, vẻ mặt điềm nhiên như đang xem kịch.

Tốt nhất là để hắn tức giận chạy đến đây tính sổ với mình, vậy thì … hắc hắc, hắn sẽ hoàn toàn rơi vào bẫy của cô.
Đúng là, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!
Cung Quý Dương nhìn đôi mắt đảo quanh của cô, bên môi lại câu một nụ cười tà mị, nhìn Liên Kiều một lần nữa rồi lại quay người đi …
Nào ngờ khi hắn vừa cất bước đi …
‘Ai …’ Một tràng tiếng khóc làm hắn kinh hãi.
Cung Quý Dương vội vàng quay đầu lại, liền thấy cô nhóc sau lưng đang vùi đầu giữa hai tay, khóc vô cùng thương tâm.
‘Này, cô khóc cái gì? Người bị ném là tôi mà!’
Không ngờ cô nhóc này lại không có lương tâm thế, lại còn dám lấy đá ném người.
‘Anh … anh bắt nạt người ta, nhìn thấy … nhìn thấy tôi bị ngã cũng … cũng không giúp, chỉ … chỉ là muốn anh giúp … giúp dìu tôi đến phòng y tế thôi mà, sao … sao lại có thể thấy chết không cứu như thế … hu hu …’
Liên Kiều khóc rất thê lương, bờ vai yếu ớt run lên từng trận.
Cung Quý Dương là một trong tứ đai tài phiệt, hắn cũng không thoát khỏi căn bệnh chung của bống người đó là không chịu được phụ nữ khóc.
Nếu như nghe người mình yêu khóc trong lòng liền rất đau, rất khó chịu, nhưng nhìn thấy người phụ nữ không phải người yêu mình khóc liền có một cảm giác rất phiền rất bực dọc.
Nhưng nhìn cô nhóc trước mặt khóc trong lòng Cung Quý Dương lại sản sinh một loại cảm giác thứ ba … đó là áy náy!
Nhìn cô khóc lóc nỉ non, hắn tự hỏi có phải là mình lo lắng quá độ không? Có phải mình thật là đã đổ oan cho cô nhóc này không.
Nhìn lại cô, gầy gò yếu đuối, đơn thuần như vậy, ngay cả động tác ném đá lúc nãy cũng rất trẻ con, làm sao có thể gây bất lợi cho hắn được chứ?
Cảm giác áy náy trong lòng Cung Quý Dương càng lúc càng tăng, mình đường đường là một người đàn ông lại chọc cho cô gái này khóc đến như thế.
Nghĩ đến đây hắn không còn cách nào, nhìn cô gái trước mặt nói liên hồi: ‘Được rồi được rồi, cô nhóc đừng khóc nữa, đến đây, tôi dẫn cô đi phòng y tế!’
Liên Kiều không dám ngẩng đầu lên, vẫn còn đang thút thít khóc nhưng … lời của Cung Quý Dương đều đã nghe thấy, nhưng quan trọng hơn là … cô nghe thấy tiếng bước chân đang càng lúc càng gần.
Oh yeah!
Tim không ngừng đập điên cuồng, vì che dấu nụ cười đang nở rộ, gương mặt nhỏ nhắn chỉ còn cách vùi sâu vào hai tay.
‘Cô nhóc, đến …’
Cung Quý Dương từng bước tiến đến gần Liên Kiều, bước chân hắn đạp lên một mảng cỏ, nhưng …
Bộp!
‘A …’
Theo tiếng kêu thảm của Cung Quý Dương, thân hình của hắn cũng mất hút, tiếp theo là ‘Soạt’ một tiếng từ cái bẫy vừa sập xuống.
‘A … nha đầu đáng chết!’ Lại vang lên tiếng kêu đau của Cung Quý Dương.
‘Ha ha …’
Liên Kiều ngẩng mặt lên cười đắc ý, sau đó nghịch ngợm nhảy đến bên cạnh cái hố cao hơn đầu người nhìn vẻ mặt tức giận lẫn không hiểu gì của Cung Quý Dương.
‘Thế nào? Ngàn tính vạn tính cuối cùng cũng rơi vào cái hố tôi đào phải không? Ha ha … đúng rồi, đừng bao giờ thử giãy giụa nha, cái bẫy chuột đó là mới đó, rất sắc, anh càng giãy giụa sẽ càng đau đấy, hì hì …’
Cô nhịn không nổi ngồi luôn trên đất nhìn xuống Cung Quý Dương chật vật dưới hố, cười rất vui vẻ.
‘Nha đầu này đúng là vong ân phụ nghĩa, tôi có lòng tốt cứu cô, cô lại dám chỉnh tôi?’
Cung Quý Dương giận xanh mặt, hắn sắp giận đến rút gân rồi, nhất là nơi chân …
Đáng chết, cô ta lại dám lấy một cái bẫy chuột tới đối phó mình.
Chẳng lẽ coi mình là chuột sao?
Hắn rất xấu hổ, cũng may không phải là bẫy thú nếu không lỡ như kẹp trúng gân cốt trên chân, vậy chẳng phải trong vài giây là mất mạng rồi sao?
Liên Kiều đứng dậy, chống tay lên eo cười càng xảo quyệt hơn …
‘Này, anh cho rằng tôi sẽ nhận lòng tốt của anh sao? Thật nực cười, tôi sắp bị anh hại chết rồi mà anh còn làm ra vẻ không có liên quan gì, toi cho anh biết, cái này … chỉ là mới bắt đầu thôi, bye bye … ha ha …’
Cười càng vui vẻ, cô nghịch ngợm hướng về miệng hố vẫy tay chào, sau đó tung tăng chạy ra khỏi cánh rừng.
‘Chết tiệt, cô đứng lại nói cho rõ ràng xem!’
Cung Quý Dương gầm gừ như một con thú đang mắc bẫy, mà dưới chân bị sập vào bẫy đâm vào càng đau nhức kịch liệt.
Trước giờ đều là hắn chỉnh người, chưa từng nghĩ có ngày lật thuyền trong vũng cạn, bị một nha đầu hỉ mũi chưa sạch chỉnh, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, cả đời anh minh của hắn không phải là bị hủy hết rồi sao.
Nhưng mà … hắn không biết mình đắc tội với cô nhóc này chỗ nào.
Nhìn cô chắc là đã có chuẩn bị sẵn vì cái hố này không phải là vài phút có thể đào được.
Nghĩ tới nghĩ lui, đoán rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn Tước, bằng không sao lại trùng hợp để hắn gặp phải chuyện này chứ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước, đợi bắt được cái tên này mình nhất định phải làm cho hắn thật thảm.
Nghĩ thế Cung Quý Dương rút điện thoại trong túi ra … còn may, vẫn còn tín hiệu.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, hạn cho cậu trong nửa tiếng lập tức đến trước mặt mình, nếu không thì cậu chết chắc, nhanh!’ Hắn rống liên thanh một tràng.
Nào ngờ …
‘Xin lỗi tôi tạm thời không thể nghe điện thoại của bạn, xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ‘bíp’, tôi sẽ …’
Tên đáng chết! Còn dám để lại tin nhắn thoại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận