Lần đầu tiên của mỗi người thường là lần để lại dấu ấn sâu đậm nhất với chính họ.
Cái cảm giác ngại ngần đầy vụng về của người đối diện luôn làm ta muốn nâng niu, trân quý.
Mặc cho có nhiều người có ý kiến khác với An Bình, họ muốn thưởng thức một người nhiều kinh nghiệm hơn.Nhưng những cái chạm lên lên làn da trần nóng luôn làm con người ta say đắm như chìm vào một giấc mộng đẹp.
Chỉ mong không bao giờ tỉnh giấc.Trước cơ thể mịn màng và êm ái của Minh Tịch.
An Bình không gấp gáp mà nuốt trọn ngay mất.
Một tác phẩm nghệ thuật phải được nhìn từ tất cả phương diện, như một thưởng giả, đầu ngón tay chạm vào những thớ thịt nhè nhẹ, để cảm nhận tất cả hơi nóng cơ thể tình nhân.Làn da nàng mềm mượt như gấm lụa, khiến người mong muốn chạm vào nó mãi không dừng.
Ngón tay anh cứ thế nhè nhẹ kéo qua phần xương đòn phía trên hai bầu ngực, đỉnh móng chạy dọc theo cái cổ trắng không chút tì vết, kết thúc với một nụ hôn ấm vào gáy, khiến tiên nữ run run người.“Hiyaa…”Cơ thể nhạy cảm của Minh Tịch phản ứng khi nàng cố gắng trốn thoát khỏi cảm giác của lưỡi anh.
Tuy nhiên, Thiên đạo đã định, anh không thể để cô trốn chạy khỏi luật nhân quả cô đã gây.
Hai tay rắn chắc đập lên mặt đá phía sau lưng nàng mà kìm lại, không cho cô một hi vọng rời đi."A...An Bình, anh..."Không cho nàng thốt lên một lời nào nữa, anh thè lưỡi liếm nhẹ phần da gáy mẫn cảm, thì thầm vào tai cô.“Minh Tịch, em còn ngại gì nữa.”Bây giờ không còn kính ngữ, không còn danh xưng “sư nương” của tông môn hay gì nữa.
Nàng đã là của anh, và sẽ chỉ của anh đến hết kiếp này thôi.
Anh cắn yêu vào vai cô, như để lại ấn dấu sở hữu cấm thiên địa vạn vật động đến.Một tay từ từ luồng xuống bên hông, trước khi mạo hiểm mà xung phong xuống thêm nữa.
Những ngón tay nhanh nhẹn xoay chuyển với nhau, như trên đùa với phần mỡ em bé dưới bụng.
Liên tục điểm lên các huyết mạch mà truyền vào linh lực.Minh Tịch chỉ biết hai tay che mặt, đỉnh lỗ tai như ngại ngùng mà ửng đỏ hết cả lên.“Xấu, xấu hổ quá…An Bình, tại sao… anh...!Việc này hoàn toàn khác so với những gì em đọc trong sách…”An Bình tặng cho nàng một nụ hôn lên môi, miệng cong lên cười gian ác.
Tay nâng cầm cô lên để nhìn thẳng vào đôi mắt đen."Minh Tịch… thứ sách ấy dạy em những gì?"Anh cố gắng giữ thế cho mình ở trên cao, Minh Tịch nhắm chặt mắt, kêu một tiếng “hứ” nhẹ và vỗ yêu vào vai anh.Khuôn mặt đỏ bừng quay sang một bên.
Những đầu ngón tay đan lại dịch chuyển đan xen với nhau như ngại ngùng trốn tránh.Nàng càng dễ thương, càng khiến nam tử muốn bắt nạt nhiều hơn.
Anh rút tay lên, thừa cơ kéo nhẹ đầu đỉnh bạch sơn hồng.
Rồi xoay vòng, véo ngọn đầu to lớn đang căng cứng lại.“Ư, ư…Em, hiyaaa, xấu… xấu hổ quá!”Giọng Minh Tịch ngại ngùng phát ra.
Khi bàn tay rộng lớn của nam tử chạm vào cấm sơn, nó lớn đến mức dùng cả bàn cũng không bao bọc hết.
Những lớp thịt mỡ nóng lún xuống dưới tay người như muốn kéo tay nam tử sâu hơn.
Bạch sơn đung lên xuống đưa như mê hoặc mắt người.“Nếu em đã xấu hổ như thế…”An Bình hai tay giờ đây nâng bầu vú căng mọng của nàng tiên giả lên và tiến hành xoa bóp, từ nhẹ nhàng đến cật lực, từ nhấn nhá đến kéo, véo.
Anh từ từ hạ đầu, há một họng lớn mà nuốt trọn lấy cả chân núi lẫn sơn đỉnh.Lưỡi nóng mạnh mẽ quấn quanh đầu nhũ hoa liên tục gạt lên xuống, truyền một lượng linh lực lớn vào trong.
An Bình dùng răng cắn giữ đầu hồng hoa sơn, miệng húp mạnh mà kéo ra một tiếng “Chụt” rõ to.
Để lại một vật tròn đỏ ửng ngay trước mặt.“Em vẫn không cho anh nói sách viết gì?” An Bình vấn, miệng cười đe dọa như sẽ huấn luyện ngọn hoa sơn bên kia.“Nhưng… Như vậy là dâm tà…”“Nếu vậy, em cố tình đưa anh đến đây làm gì~ Tiểu dâm nữ.”“Hứ, nó l-là… Em chỉ muốn tốt cho anh...”An Bình nghe xong thì phì cười, nếu thực muốn tốt, tại sao cô không làm điều này sớm hơn, nhưng chợt nhớ lại những lần bị “thử”, được cái đầu lạnh ngăn lại.
Anh chỉ lắc đầu mà có phần tức giận.Giận cá thì chém thớt.
Hai tay anh tấn công vào hai bầu ngực quá khổ như trút giận.
Ngón trỏ cong lên búng một cái nhẹ vào đầu ngọn bạch sơn.
Mặc cho Minh Tịch cơ thể quằn quại dưới sự bắt nạt liên tiếp, anh vẫn không tha.
Một tay vừa véo một bên, miệng cắn chặt bên còn lại như trẻ thơ tìm sữa, cố gắng nút lấy."Haa… Iya...Hya...!"Như khi được Massage, Minh Tịch cứ thoải mái mà rên rỉ, mặc cho miệng mình cứ nói là ngượng.
Cô nàng ngượng thì cứ ngượng, hai tay che mặt mà cứ rên la lên thoải mái.
Mắt đầy sắc tình, miệng cố kìm dãi mà la hét."Minh Tịch, em biết đấy..." An Bình nói vào tai nàng, hai tay không ngừng trêu ngươi cơ thể cô, chạm vào những nơi mà nam tử thiên hạ chưa từng có cơ hội mà đụng đến."A...Aaaaa...Iya… Ô..ô..ô!"Âm tình dâm đãng nhất của cô đã phát ra, dưới hang mật như đã xuất nước.
An Bình biết thời gian đã chín muồi, anh cúi người xuống mà nâng bàn tay ngọc ngà của cô lên.Kẻ dám làm phải dám nhận.
Nếu đã tự nguyện theo tới nơi này, hắn thà chết còn hơn giả ngu một lần nữa.“Minh Tịch, anh muốn nghe em nói, em chịu ý làm bạn gái của anh chứ.”“N-Nhưng chúng ta còn quá sớm, e-em hoàn đồng ý… nhưng, nhưng-”Trong đầu Minh Tịch, một mảnh vỡ của quá khứ lóe qua.
Máu, xác, xương khô như chất chồng vươn tới tận trời cao.
Cái chết, cô thấy cái chết của chính mình.
Lăn lộn, bấu víu… nhập thể.
Kẻ mà anh đang thỉnh cầu, l-là một...An Bình hỏi, nhưng không thấy trả lời, anh thấy vẻ mặt cô nhăn lại vì bi thương.
Nam tử hán, đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất.
Anh không thể để nàng đau khổ.“MINH TỊCH!!!” Anh hét to.
Giọng không chút ngượng ngạo."Em là bạn gái của ai?"“C- …Của ai?…?!!”Toàn bộ cơ thể nóng hồng run lên vì bất ngờ, ánh mắt u buồn của Minh Tịch nhìn qua khe hở hai ngọn bạch sơn xuống phía dưới.
Mùi cam thảo vẫn quyến luyến quanh cặp nhân tình.“Anh muốn hỏi, em là “đường chủ Minh Tịch của tên đệ tử An Bình” hay em là ”Minh Tịch, bạn gái đáng yêu của An Bình”.
Xin em hãy trả lời anh.”Những giọt nước mắt lăn dài trên má của Minh Tịch.Nàng mở miệng rồi lại đóng miệng, cuối cùng trước khi cúi xuống hôn anh, nàng quyết.“Em là Minh Tịch, bạn gái của tu tiên giả An Bình, người sẽ thành nương tử của anh trong tương lai.”An Bình cười to sảng khoái, ngọt ngào nhìn cô mà đáp lại nụ hôn.“Bạn gái cũng được.
Cô dâu cũng được… Từ nay em sẽ trở thành người thân yêu của anh.
Anh sẽ làm cho em thành người hạnh phúc nhất với tất cả những gì mà anh có.”"Em sẽ chờ mong anh thực hiện điều đó."Hai đôi môi chạm nhau quyến luyến không rời, nụ hôn được đặt lên khắp nơi trên cơ thể.
Không chỉ một, mà vô số lần này đến lần khác.
Đam mê và ham muốn như một con sóng trào cuốn lấy hai người, ái tình như khiến con người ta tê dại đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...