Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu - Fly in Shallow


Đèn giường lờ mờ màu sác ấm áp, trong phòng ngủ tối om rọi sáng một góc nhỏ.
Lục Tỷ nằm trên giường, ngủ có vẻ không yên ổn.
Hô hấp phù phiếm, lông mày nhíu chặt.
Ánh mắt Trì Nhạc, từng chút miêu tả dung nhan lúc ngủ của hắn.
Hình ảnh như vậy, hắn không biết đã nghĩ tới đã bao nhiêu năm.
Ngủ chung, ngày đêm làm bạn, cuộc sống tiết kiệm, bình thản nhưng làm lòng người thỏa mãn.
Chỉ là giờ khắc yên bình này, thay đổi giống như vòng xoáy nước, an lành giấu đầu hở đuôi.
Lục Tỷ đang ngủ, Trì Nhạc biết.
Giấc ngủ của hắn từ trước đến giờ không sâu, hơi có động tĩnh sẽ tỉnh lại, chất lượng giấc ngủ quá kém, dẫn đến hắn so với người bình thường cần thời gian giấc ngủ dài hơn.
Từ sau khi Emma đi tìm Lục Tỷ, thời gian cần thiết cho giấc ngủ của Lục Tỷ so với ngày trước càng dài hơn.
Hắn giống như thường thường đều thấy ác mộng.
Tuy rằng thời gian trước, bọn họ bận bịu triển lãm tranh, lại bận bịu tuần lễ thời trang, như được lên dây cót cơ khí, làm liên tục lâu như vậy, nhưng Trì Nhạc vẫn là tỉ mỉ phát giác được, tình hình giấc ngủ của Lục Tỷ, càng thảm hại.
Giống như là càng ngủ càng mệt mỏi, có lúc, hắn đơn giản sẽ không ngủ, cả đêm mất ngủ.
Mấy ngày vẽ thiết kế bản thảo, trái lại Lục Tỷ cảm thấy tương đối nhẹ nhàng, không cần nằm bên cạnh Trì Nhạc, làm bộ vô sự, mà có thể quang minh chính đại suốt đêm vẽ vời, sau đó lúc thể lực rốt cục không thể chống đỡ nổi nữa, yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.
Hắn sợ ngủ.

Sợ trong mơ, nhớ lại từng màn từng màn làm con người buồn nôn.
Hắn cho rằng hắn đã quên, hắn cho rằng hắn có thể buông xuôi, hắn cho rằng vượt qua tất cả có thể được xóa bỏ, nhưng chỉ có trong tiềm thức, trong lúc ngủ, sẽ không bị khống chế.
Lục Tỷ không biết rằng, những buổi tối khi hắn mất ngủ, Trì Nhạc nằm bên cạnh hắn, cũng không có ngủ.
Vì thế hắn mới không ngăn cản y điên cuồng ngày đêm phác thảo, không phải bởi vì để đuổi kịp thời gian, mà hắn so với y càng rõ ràng, tình trạng của y, đã nghiêm trọng đến mức chỉ có tiêu hao chút thể lực cuối cùng, mới có thể dễ dàng nhắm mắt lại.
"Trì Nhạc ....."
Lục Tỷ ít ngủ, đột nhiên phát ra âm thanh.
Trì Nhạc nhìn hắn, hai mắt nhắm chặt, cũng không có mở, vẫn là đang nằm mơ.
"Trì Nhạc .........!Trì Nhạc ........!Trì Nhạc ........"
Y gọi tên hắn, từng tiếng từng tiếng, nắm chặt tim hắn, đau đến tê dại.
Lục Tỷ kêu cứu.
Tiếng thứ nhất, là ngột ngạt; tiếng thứ hai, tuyệt vọng; tiếng thứ ba, giống như là chia tay.Mắt Trì Nhạc đỏ lên, đối mặt với người đàn ông Lục Tỷ này, hắn không có biện pháp nào.

Hắn từ đáy lòng người phía trên, không biết từ lúc nào, bị hạng người gì, khiến hắn tổn thương sâu sắc như thế nào.
Hắn không muốn đối mặt với tình yêu, không muốn tin tưởng bất cứ người nào.
Hắn không biết, một khi hắn tìm hiểu, một khi hắn tìm được là hạng người gì, hắn sẽ sử dụng thủ đoạn gì, làm ra chuyện điên cuồng gì.
Vì thế, Lục Tỷ mới tuyệt đối không cho hắn nhúng tay, bởi vì y so với hắn đã trải qua, cũng rõ ràng đoán được đụng đến hạng này sẽ không thể không mất khống chế.
Câu nói kia của Emma, y không phải là không nghe thấy.
" Ngươi biết mẹ của ngươi, vì sao lại nghiện không?"
Đại khái chính là Lục Tỷ đang liều mạng giữ biến mất.
Đứa ngốc.
Tớ đối với quá khứ của cậu, mẹ của cậu, không hề hứng thú.
Tớ chú ý, mãi mãi cũng chỉ có cậu.
Cậu, thuộc về tương lai của chúng ta.
Hắn còn nhớ, ngày đó trên đường về, Lục Tỷ mệt mỏi dựa vào ghế phụ, dùng ánh mắt xem nhẹ nhìn chằm chằm tất cả ngoài cửa sổ.
"Cậu muốn hỏi gì, cứ hỏi đi." Hắn nói vậy.
Tớ muốn hỏi vấn đề, mãi mãi cũng chỉ có một.
Nhưng, cậu sẽ cho tớ đáp án như tớ muốn sao?
Trong phòng không có ánh sáng, hắn chỉ lẳng lặng mà nhìn y.
Lông mi Lục Tỷ nhẹ nhàng khép lại, con ngươi bất an chuyển động, vẫn đang trong giấc mộng.
Cậu a, muốn làm sao để tớ không bận tâm, lúc ngủ đều cau mày hình chữ nhân (人)
Trì Nhạc đưa tay, đem giữa lông mày hắn vuốt lên.
Một đôi mắt trong trẻo, đột nhiên mở ra.
Lục Tỷ theo bản năng tìm cái gì đó, lúc chạm được ánh mắt Trì Nhạc, mới rốt cục lại yên ổn.
Lần này, rốt cục cùng cảnh tượng trong mơ không giống.
"Đánh thức cậu." Trì Nhạc nói, âm thanh mới tỉnh ngủ có chút khàn khàn.
Con mắt Lục Tỷ không còn trong sáng, một nửa ở trong mơ, một nửa ở hiện thực, tựa hồ trong lúc nhất thời không phân biệt được giấc mơ cùng hiện thực.
"Trì Nhạc ......." Lục Tỷ nói, không phân biệt được hắn trong mộng với thực tế, "Trịnh Diệc dính ma túy, là bởi vì tớ."
" Đừng cả ngày đoán mò." Trì Nhạc ôn nhu quát khẽ.
Lục Tỷ chớp mắt một cái, lúc này tỉnh thật rồi.
Hắn nhìn về phía Trì Nhạc, hai mắt sáng lại bình tĩnh: "Trịnh Diệc bất ngờ sinh tớ, nàng cũng không muốn nhận sinh con trai, nhiễm phải chất độc nghiện, là vì trốn tránh hiện thức sinh tớ."Mỗi một gió êm sóng lặng ở sau lưng, đều ẩn giấu một vòng xoáy khổng lồ.

Trì Nhạc lựa chọn ôm ấp sáng tỏ để đến với con tim đau đớn của hắn.
Lục Tỷ đặt cằm bên trong vai hắn, vai tựa trong lồng ngực của hắn.

Người đàn ông cường ngạnh, quật cường như vậy, rõ ràng không có nửa phần nhu nhược, so với bất cứ người nào cũng khiến hắn thương tiếc.
"Lục Tỷ, tớ bảo với cậu rằng, toàn bộ thế giới của mẹ cậu không quan trọng."
Thanh âm của Trì Nhạc, trầm thấp, mạnh mẽ, một cái liền xua tan giấc mơ nghẹt thở của con người.
Lục Tỷ tựa trong lồng ngực của hắn, chậm rãi thở dài một hơi.
Lần thứ hai khi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng Trì Nhạc.
Trong phòng ngủ trống rỗ, đầu tiên hắn cảm thấy lạnh.
Lục Tỷ từ trên giường đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khác, Thường A, Trần Đấu đều ở đó, thấy Lục Tỷ đi ra, hai người một bộ dạng muốn nói lại thôi, bầu không khí sốt ruột kì lạ.
"Làm sao vậy?" Lục Tỷ hỏi.
Hắn nhìn hai người một hồi: "Trì Nhạc đâu?"
Thường A cùng Trần Đấu trao đổi ánh mắt, trên mặt hai người lộ vẻ không tốt lắm.
"Trì Nhạc đâu?"
Thanh âm Lục Tỷ chìm xuống.
Thường A cầm điện thoại di động: "Đi Sâm Hải rồi."
Lục Tỷ nghi hoặc quay mặt nhìn Trần Đấu.
Trần Đấu thở dài một hơi, đem điện thoại di động đưa vào tay Lục Tỷ.
Ngón cái lướt trên màn hình điện thoại, Lục Tỷ càng xem, nhíu mày càng chặt.
"Trì Nhạc hắn ...."
Thường A vẫn chưa nói hết, Lục Tỷ đã nhanh như gió chạy ra ngoài.
Thường A có chút lo lắng muốn đuổi theo, Trần Đấu giữ nàng lại.
"Ngươi đừng cuốn vào, chuyện này, để Trì Nhạc đi giải quyết đi."
"Nhưng, Trì Nhạc muốn giải quyết thế nào a?" Thường A cơ hồ muốn khóc, "Bọn họ thực sự là muốn dồn người ta vào chỗ chết a!"
Cao ốc Sâm Hải, bầu không khí hôm nay so với ngày xưa càng thêm vắng lặng

Em gái phụ trách ở cửa phụ trách tiếp khách, kéo lòng bàn tay đầy mồ hôi, hầu kết không ngừng chuyển động, căng thẳng muốn ngất đi, cả người đều nhẹ nhàng run rẩy.
Còn 5 phút nữa đến giờ làm việc, nàng lấy hộp phần ra, lần thứ 2 trang điểm tinh xảo.
Bây giờ nàng nhớ tới, cơ hội mình có thể đến Sâm Hải làm việc, bởi vì có người đột nhiên bị sa thải.
Tìm hiểu nguyên nhân, chẳng qua là vì đại boss Sâm Hải Tạ Ninh đột nhiên nhảy dù công ty, cảm thấy nàng trang điểm cùng phối hợp quần áo, quá mức lôi thôi, bức logo phía sau nàng cùng với nàng không tương xứng.Từ đó về sau, mọi việc của nàng bắt đầu không thuận lợi, mãi đến khi nàng chủ động đưa đơn từ chức.
Lúc tự mình báo cáo lại, cô nương có khuôn mặt quá chán nản, khuôn mặt trắng nõn, nhìn thế nào cũng đều xem như là mỹ nhân bại hoại, chỉ là lúc này đã treo thêm hai vành mắt đen, hai mắt vô thần, môi khô, tóc tiều tụy.
Giới thời trang áp lực lớn, trước khi vào nàng cũng nghe qua.
Tuy rằng vị trí của nàng chỉ nho nhỏ trước sân khấu, nhưng tiêu chuẩn của Sâm Hải cẩn thận từ chiều cao, cân nặng, kiểu tóc, trang điểm thậm chí cả ngôn ngữ mới qua cửa.
Đúng, ở Sâm Hải, đẹp không chiếm độc quyền.

Các sân khấu trước đều đẹp đến có thể làm nữ tiếp viên hàng không, không chỉ có dáng người mạnh mẽ, tiếng Anh lưu loát, hơn nữa đối nhân xử thế đều được trải qua huẩn luyện.
Dùng lý lẽ Tạ Ninh, hình tượng Sâm Hải, tất cả công nhân viên đều dùng "Diễn xuất" để hỗ trợ.

Từ nghệ sĩ chủ quản lớn đến nhân viên hậu cần nhỏ, đều cần phải học nghe lời đoán ý, diễn xuất, biểu diễn tốt nhất tại lúc làm việc.
Cửa kính trong suốt to, được người từ hai bên đẩy ra.
Một nam nhân phong thái hiên ngang khuất sáng đi vào.
Có người trời sinh vương giả, xương hông cao thẳng, hai mắt hẹp dài, khuôn mặt uy quyền tinh xảo, trời sinh liền có cảm giác bị áp bức mãnh liệt
Người này chính là Tạ Ninh.
Ở trong lĩnh vực này, hắn độc bá một phương, nắm giữ không thể lay động địa vị.
Trên phố nghe đồn người này thủ đoạn độc ác, tính cách quái đản, đầu óc buôn bán rất tốt.
Nhưng mà mấy năm nay, Tạ Ninh chủ lực mở rộng thị trường nước ngoài, vẫn luôn ở chi nhánh châu Âu, lần đầu tiên lộ diện trong nước.

Mà Sâm Hải, vẫn giao cho Emma quản lý.
Mãi đến tận một thời gian trước, công ty đột nhiên nhận được tin tức, Tạ Ninh muốn về nước.
Toàn bộ công ty câm như hết, mọi người đều sợ mình có gì sơ suất, chọc tới con sư tử dễ tức giận này.
Ánh mắt Tạ Ninh nhìn người trước sân khấu một giây, trước sân khấu liều mạng nhịn xuống run rẩy, ngước đầu, đối với hắn lấy hào phóng khéo léo mỉm cười.
Đây là quy định của Sâm Hải, bất luận khách tới là ai, không cúi đầu, không nịnh hót.

Bọn họ đều ngẩng đầu, đại diện cho mặt mũi Sâm Hải, cũng đại diện cho công ty người mẫu lớn nhất trong nước mai mối thực lực công ty và bối cảnh.
Ánh mắt Tạ Ninh nhanh chóng rời đi, đi thẳng tới trước cửa thang máy.
Trợ lý đã sớm ở trong thang máy đợi lên sân khấu.
Tạ Ninh chân sau bước vào, cửa thang máy liền khép lại, đồng thời đèn tầng trệt sáng lên, tất cả khua chuông gõ mõ, không sai chút nào.
Bởi vì bạo chúa, xưa này đều không thích lãng phí thời gian.


Cửa lớn văn phòng được người mở ra, Tạ Ninh mặc một thân âu phục, sải bước đến vương tọa của mình.
Sáng sớm hôm nay Trì Nhạc nhận được tin nhắn của Tạ Ninh, chỉ có một hàng số —— 8:45
8:45, là giờ làm việc của Sâm Hải.
Nên đều sẽ tới.
Trì Nhạc nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi thở ra một hơi.
Vui mừng duy nhất của hắn chính là, tin nhắn này của Tạ Ninh, không tính là quá nhanh.
Ít nhất, hắn có thời gian hoàn thành triển lãm tranh của Lục Tỷ, bắt đầu hạng mục tuần lễ thời trang.
Hắn nhẹ nhàng rời giường, nhìn thấy Lục Tỷ khẽ cau mày một cái, nhưng không mở mắt.
Trì Nhạc mặc quần áo đặt trên ghế, tự mình mặc áo, đeo caravat.
Đúng, Tạ Ninh là người như vậy, sẽ không cùng người không mặc quần áo hợp thời trò chuyện.
Hắn xoi mói, cũng nắm giữ tư bản xoi mói.
Trì Nhạc mặc thêm áo khoác.
Lúc trước hắn chịu giao dịch với hắn như vậy, cũng bất quá bởi vì hắn cảm thấy "Nhìn được".
Quy tắc trò chơi của thế giới này vô cngf tàn nhẫn.
Có lúc, đối với ngươi mà nói tuyệt đường, bất quá trong mắt người khác, là chuyện nực cười.
Tạ Ninh xưa nay không phải người lương thiện.
Hắn đâm vào cái sọt, sớm muộn cũng trả lại gấp trăm lần.
Chỉ là không biết, đánh đổi lần này, là cái gì.
Trì Nhạc ngây người nhìn hình dáng Lục Tỷ lúc ngủ trên giường.
Chỉ cần cậu không sao, trả giá cái gì, đều là đáng giá.
Hắn đến bên người Lục Tỷ, cúi người, khẽ hôn trên trán hắn.
Cửa phòng ngủ đem tia sáng bên ngoài nhốt lại.
Bên trong, lại khôi phục bóng tối.
Chỉ có một chiếc giường, một bên tối đen một bên được chiếu sáng.
Trên giường, Lục Tỷ nghiêng người, mặt vẫn hướng về phía Trì Nhạc, yên lặng ngủ.
Lúc này hắn cũng không biết, người mà hắn đồng sàng cộng chẩm mỗi ngày, lúc này, sắp sửa đối mặt với tình cảnh gian nan.
Bên ngoài binh hoang mã loạn, nhưng một chút cũng không đánh vào thế giới yên tĩnh của hắn.
Chỉ vì có người đem hết toàn lực, chỉ vì bảo vệ hắn chu toàn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận