Truyện Hào Môn Sâu Thẳm
Chương 7: cuộc gặp gỡ
"tôi là Mai Chiễn Vĩ, là một trong hai luật sự tư vấn pháp luật cho Ôn thị!" – người thanh niên cười nói.
"à chào anh luật sư Mai! Tôi xin lỗi chỉ mới gặp anh thoáng qua trong cuộc họp cổ đông nên vẫn chưa nhớ rõ lắm! thành thật xin lỗi!" – Nhã Tư cười tươi có chút ái ngịa xin lỗi người trước mặt.
"không sao! chỉ cần cô bao tôi ly caphee là được!" – Chiễn Vĩ cười cười nhìn xung quanh rồi nói.
"được!"- Nhã Tư vui vẻ gật đầu.
"anh uống gì?" – đừng trước quầy caphee take away của quãng trường Nhã Tư nhìn bảng menu hỏi.
"CHO TÔI MỘT LY CHOCO ÍT ĐƯỜNG!" – cả hai người cùng đông thanh nói với người bán hàng, rồi quay nhìn nhau cười.
"vâng anh chị đợi một chút! Của anh chị là 30 đồng!" – nhân viên bán hàng nhìn hai người cười.
"đây! Cảm ơn!" – Chiến Vĩ nhanh tay đưa tiền trước trước sự nhíu mày ngỡ ngàng của Nhã Tư. –"cô nợ tôi một ly caphee tôi sẽ đồi sau!" – trã tiền xong anh quay qua cười với Nhã Tư giải thích.
Sau khi nhận caphee hai ngừi sánh bước đi lòng vòng đến khu vực có các bạc cầu thang vòng vòng quanh hồ nơi mọi người tập trung xem biểu diễn nhạc nước.
"sao anh lại ở đây? Một buổi tối cuối tuần như vậy, một đại luật sự như Luật sư Mai lại rãnh rỗi như vậy sao?" – Nhã Tư tự nhiên ngồi phịch xuống đất không e ngại.
"cô cũng vậy mà! Tối cuối tuần cũng lang thang ở đây!" – có chút ngạc nhiên trước thái độ tự nhiên của Nhã Tư nhưng Chiễn Vỹ cũng nhanh ngồi xuống. làm luật sư cũng đã 10 năm qua tiếp xúc rất nhiều người, những gia đình giàu có hoàn toàn không ít nhưng lần đầu tiên anh thấy một đại tiểu thư của tập đoàn lớn lại bình dân ngồi xuống đất vui vẻ như vậy.
"tôi đang thất nghiệp nên rãnh rỗi là phải cơ mà! Tôi thấy luật sư như anh thời gian cho người yêu còn khan hiếm mà!" – Nhã Tư cười cười nói – "choco này vậy mà lại cực kỳ đậm đà!"
"ừ tôi đi thấy cô nhưng nghĩ mình nhìn nhầm...không ngờ đến gần là cô thật!" – Chiễn Vĩ gật đầu đồng ý về ly choco cực kỳ con này cười nói.
"chắc nhìn tôi buồn cười lắm! cảm ơn anh nhiều cảm ơn anh đã đến nói chuyện với tôi! ít ra tối cuối tuần không lảng vãng đi nhưng nơi này một mình!" – vừa nói Nhã Tư cười cười ra hiệu xung quanh hai người bây giờ đều là những cặp tình nhân đang ngồi bên cạnh nhau vui vẻ.
"hahaha vậy chắc phải đổi ly caphee thành đĩa beefsteak quá!" – Chiễn Vĩ cười thành tiếng nói.
"cũng được!" – Ôn Nhã Tư cũng vui vẻ cười nói lại.
Chiếc xe hơi đời mới màu đen bóng loáng dừng trước cửa Ôn gia, phá tan đi sự tĩnh lặng đang hiện hữu nơi đây.
"luật sư Mai, cảm ơn anh thật nhiều! Nói chuyện với anh tôi cảm thấy rất thú vị!" – Nhã Tư cười nói bước xuống xe – "khi nào anh muốn tôi trã nợ thì tìm tôi!"
"cô Ôn! À vậy để cảm ơn tôi đưa cô về nhà cô có thể thực hiện 1 yêu cầu be bé của tôi được không?" – Mai Chiễn Vĩ cười nói. Nhã Tư nghe điều đó nhướng một bên mày tỏ ý anh nói tôi nghe thử.
"đơn giãn thôi! Khi gặp tôi gọi tôi là Chiễn Vĩ đừng có luật sư Mai nữa là được!" – Chiễn Vĩ cười tươi nói. Nghe điều đó Nhã Tư như vỡ lẽ cười tươi.
"được!"
"chào tạm biệt cô! Ngủ ngon!"
"tạm biệt! Ngủ ngon!"
Nhã Tư cười cười quay người bước vào trong nhà. Chiễn Vĩ cũng cười tươi cho xe chạy đi. ở tại nơi này Nhã Tư không hề có bất kỳ một người bạn nào c nên việc có thêm một người bạn cô cảm thấy rất vui vẻ.
"con đi đâu bây giờ mới về?" – Phàm Bách Niên ngồi trên ghế sopha trầm mạc nói.
"à cậu và dì chưa nghỉ sao?" – Nhã Tư có chút ngoại ý khi nhìn thấy một nhà ba người kia đang hiện hữu đầy đủ nơi phòng khách như đang đợi cô.
"ta đợi con về nói chuyện với con! Tư Tư con phải biết nhà họ Thẩm đầu tư rất nhiều hạng mục. Ta đang muốn thương thảo với bên đó đầu tư vào một dự án của Ôn thị! Nhưng ta nghe Nhất Lam nói hôm nay con lại bỏ về giữa chừng làm cho Thẩm Bách Xuyên không vui! Con thân là người của Ôn gia con cần phải dẹp cái tôi của mình đi vì Ôn gia chứ!" – Phàm Bách Niên nói một mạch.
"anh ta nói anh ta không vui à?" – Nhã Tư nhíu mày nhìn NHất La.
"tại chị nói khích rồi bỏ về nên anh Bách Xuyên mất hứng cũng bỏ về!" – Nhất Lam trừng mắt lên nói. Trong lòng cô rất hả hê khi thấy Nhã Tư bị quỡ trách. Chuyện cô bị Bách Xuyên hoãn cuộc đi chơi khiến tâm trạng rất không tốt nay có thể khả quan hơn.
"vậy à! Chỗ đó con không quen vào nơi đó nhảy nhót ồn ào chỉ có những kẽ hư hỗng mới thích! thật không thích hợp! Lần sau con sẽ rút kình nghiệm! Con hơi mệt nên xin phép!" – nói đoạn Nhã Tư cúi đầu rồi quay người đi lên trên gác.
"chị...." – Nhất Lam bị thái độ và lời nói của Nhã Tư như đang nói về mình bức xúc lên tiếng nhưng bị Minh Hà mẹ cô ngăn lại. – "mẹ mẹ xon nó nói con như vậy!"
"con cần chú ý hơn! Chuyện này không phải nó làm cũng tốt cho con sao?" – Minh Hà nói.
"tôt cho con!"
"đúng vậy! Thẩm bách Xuyên chắc chắn không có thiện cảm tốt với nó,mặc khác con biểu hiện rất tôt! Nếu như có thể có mối quan hệ với Thẩm gia thì con cần gì phải sợ nó nữa!" – Minh Hà nói.
"đúng! Con nên có gắng có được tình cảm với Thẩm Bách Xuyên sẽ rất có lợi cho chúng ta tại ÔN thị!" – Phàm Bách Niên nói.
"dạ! Con sẽ cố gắng!" – Phàm Nhất Lam tuy còn bực tức nhưng nghe ba mẹ mình giải thích có chút hài lòng, quả thật hôm nay qua thái độ của Bách Xuyên có thể nhìn ra anh ta lạnh lùng với Nhã Tư còn với bản thân cô thì anh tuy vẫn xa cách nhưng lại có chút ân cần. Nghĩ đến như vậy hai má cô ửng hồng vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...