Truyện Hào Môn Sâu Thẳm

Chương 6:

"con xin lỗi con đến muộn!" – giọng nói trầm ổn vang lên.

"đây là chủ tịch Phàm và phu nhân của ông ấy!"

"Chủ tịch phảm và phu nhân thất lễ thất lễ!"

"còn vị này là..." – phàm chủ tịch ngập ngừng không nhớ tên.

"dạ em là Phàm Nhất Lam xin chào anh!"- Nhất Lam nhanh chóng nói, cười nụ cười đẹp không tỳ vết ánh mắt ôn nhu nhìn Bách Xuyên.

"chào em!" – Thẩm Bách Xuyên cười gật đầu với Nhất Lam,nụ cười anh tuy chỉ là xã giao nhưng lại vô cùng thu hút.


"đúng rồi Nhất Lam là con gái của chủ tịch phàm! Còn đâ là Ôn Nhã Tư, con còn nhớ Nhã Tư không?" – chủ tịch Thẩm nói.

"chào em!" – Bách Xuyên cũng nở nụ cười tương tự chào Nhã Tư.

"còn đây là Thẩm Bách Xuyên con trai của tôi!" – Nhã Tư nhìn người rước mặt cũng gật nhẹ đầu cười nhẹ chào xã giao ròi thôi, trong trí nhớ của cô người anh lớn tuổi hơn Thẩm Bách Xuyên này không dễ tiếp cận, hùi nhỏ mỗi lần sang nhà chơi, cô đều đi theo anh nhưng chung quy đề bị nhốt bên ngoài cửa phòng. Nên ấn tượng về anh chỉ có là một gaxraats khó tiếp cận mà thôi.

Bữa ăn trãi qua rất xôn xao chủ tịch Thẩm cũng chủ tịch Phàm đã sớm có cuộc nói chuyện nghiêng về công việc Thẩm phu nhân cùng mẹ con Vũ Minh Hà cũng nói chuyện vui vẻ về những món thời trang nào đang hót vá ắp ra mắt trong mùa tơi. Duy chỉ có NhaxTuw cùng Bách Xuyên có phần yên ắng, Nhã Tư cúi đầu ăn lơ đễnh nhìn ra bên ngoài cảnh chỉ trừ khi được nói đến tên cô mới trã lời còn không cũng không chủ động nói nhiều.

"bây giờ còn khá sớm những người trẻ các con nên đi đâu đó chơi một chút rồi về! những người như chúng ta không nên làm phiền chúng!"- Phàm Bách Niên cười cười nói.

"đúng rồi Bách Xuyên con cũng nên đi chung nói chuyện nhiều với Nhã Tư và Nhất Lam để trở nên thân thiết hơn! ai đứa đừng trách nó, abnr tính nó ít nói như vậy đó!" – chủ tịch Thẩm cười nói.

"dạ vậy không sao ạ! Con nghĩ anh ấy chưa quen nên vậy thôi đến khi quen rôi chắc chắn sẽ khác ạ!" – Phàm Nhất Lam cười tươi rồi nói.

"đưa trẻ này thật biết lấy lòng người khác!" – Thẩm phu nhân cười nói. thấy Bách Xuyên im lặng không ói gì có nghĩa anh không phản đối nên mọi người vui vẻ ra về còn lại 3 người trẻ tuổi đứng nhìn nhau.

"gần đây có một quán rượu chúng ta có thể sang đó!"- Phàm Bách Xuyên nhanh chóng lên tiếng nói.

"cũng được ạ!" – Nhất Lam cười cười ủng hộ.

"tôi sao cũng được!" – Nhã Tư chậm rãi nói.

"chị ấy từ Mỹ về nên anh không cần lo!" – Nhất Lam cười nói. Nhã Tư nhìn cô không biết nên nói lời nào.


Cả ba người lên xe, Bách Xuyên tự lái, Nhất Lam đã nhanh chóng lên ngồi bên cạnh, Nhã Tư vui vẻ trầm mạc ra ngồi ghế sau, mắt cô nhìn bên ngoài cửa sổ những dãy nhà đèn những cung đường như quen như lạ cứ thế trôi tuột ra phía sau.

"anh Bách Xuyên anh thích đến những nơi này à!" – Phàm Nhất Lam đứng trước cửa hiệu Bar có tiếng bậc nhất thành phố tỏ vẽ ngạc nhiên nói.

"đôi khi cũng vào rượu nơi này đặc biệt ngon!" – Bách Xuyên cười nhếch môi khi thấy thái độ có phần hơi e dè của Nhất Lam.

"em chưa từng vào nơi này mẹ mà biết chắc la em chết! Nhưng chị NHã Tư sống ở nước ngoài chắc rất hay đến những nơi như thế này nhỉ?" – cố gắng tỏ ra mình vô cùng gia giáo đoan trang, Nhất Lam bẽn lẽn nói, đưa tay khẽ vén loạn tóc rơi bên mặt của mình.

"hai người cứ đi chơi vui vẻ nhé! Tôi có tí việc đi trước xin lỗi thật nhiều!" – Nhất Lam đang đắc thắng đang cố gắng đợi phản ứng của Nhã Tư thì bất ngờ nghe cô nói có sự ngoài ý muốn.

"cô ảm thấy đi chơi vơi tôi tẻ nhạt nên xin đi trước sao!" – Bách Xuyên cười cười nhìn thẳng mặt Nhã Tư nói.

"ũng không hẳn là vậy! nhưng nếu anh nghĩ như vậy cũng không sao! chào anh! taxi!" – Nhã Tư vẫn giữ trên môi nụ cười kieur cách không vui không buồn, nhìn thẳng Bách Xuyên nói đoạn rồi quay người bước lên taxi khiến cả Bách Xuyên lẫn Nhất Lam có chút ngoài ý muốn.

"Ôn Nhã Tư là vậy! đại tiểu thư nên tính cách có chút thất lễ, anh Bách Xuyên đừng để ý!" – Phàm Nhất Lam nhã nhặn nói, chất giọng mềm mại ngọt ngào.


Bách Xuyên nhìn chiếc xe taxi đến lúc nó khuất bóng sau ngã tư mới thu tầm mắt lại.

"Phàm tiểu thư, tôi nghĩ chắc chúng ta phải về sớm, tôi chợt nhớ ra mình còn có việc!" – Bách Xuyên cười cười dùng ánh mắt có chút ngụ ý xin lỗi nói với Nhất Lam. Tuy nghe những điều này có chút không vui nhưng cô cũng không thể tỏ thái độ ra được.

"ôi tiếc quá! em muốn được đi với anh Bách Xuyên nhiều hơn một chút! Nhưng nếu anh bận rồi thì chúng ta về trước còn nhiều dịp khác mà!" – Nhất Lamchir biết cười trừ, giọng điều đầy sự tiếc nối.

Xe taxi dừng lại bên khu vực quảng trường Thanh Xuân nơi mọi người cuối tuần thường tập trung rất đông để theo dõi các tiết mục đường phố cũng như đón xem biểu diễn nhạc nước. Ôn Nhã Tư đi loanh quanh, cô nhớ khi nhỏ ba mẹ rất hay đưa cô ra nơi đây vào cuối tuần để xem người ta biểu diễn xiếc. nhưng bây giờ đã thay đổi rất nhiều, đoàn xiếc đã không còn được biểu diễn ở đây, kiến trúc tuy vẫn có gì đó thân quen nhưng cũng đã bị thay đổi nhiều nơi.

"Ôn tiểu thư!" – một giọng nam trầm ấm vang lên,mang Ôn Nhã Tư đang bay nơi nào nhanh chóng đáp xuống đât. Cô quay sang nhìn thấy một người thanh niên dáng vẻ cao cao thanh thanh, bận áo pull tay dài màu xanh nhạt đang nở nụ cười vơi cơ.

"anh là..." – nhìn người thanh niên trước mặt Nhã Tư có chút quen mắt nhưng cô lại không tài nào nhớ được người này là ai.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận