Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Hôm sau, tại trường THPT S, giờ ăn trưa
Chuông vừa reo báo hiệu kết thúc tiết học. Mọi người kéo nhau đến căng-tin của trường để ăn trưa.
Tại căng-tin trường học, ánh mắt mọi người không ngừng đặt trên người cặp đôi nam nữ nổi bật ngồi ở giữa phòng. Dường như quá quen với việc được ngắm nhìn như vậy, hai người vẫn ăn rất tự nhiên. Diệp Thanh Lan vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn chàng trai nổi bật ngồi đối diện, thấy cậu ấy có vẻ như không chú tâm ăn uống mà ngó nghiêng giống như tìm kiếm gì đó, Diệp Thanh Lan tò mò hỏi: “Phong, cậu tìm gì vậy?”.
Lãnh Phong đưa mắt nhìn quanh phòng ăn một lần nữa, rồi mới nhìn sang Diệp Thanh Lan, nhàm chán nói: “Không! Thôi tớ ăn no rồi, tớ về lớp trước đây, cậu cứ ngồi ăn tiếp đi”, nói xong cậu liền đứng dậy bỏ đi. Diệp Thanh Lan vội vã bỏ thìa xuống, đứng dậy đuổi theo Lãnh Phong, giọng gấp gáp: “Phong, cậu sao vậy, chờ mình với”.
Mọi người nhìn theo bóng hai người cho tới khi rời khỏi hẳn phòng ăn mới vội vã chụm đầu vào nhau bàn luận gì đó, vừa nói vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về hướng hai người vừa rời khỏi.
Vừa bước vào phòng học, Lãnh Phong liền đưa mắt nhìn về phía cuối lớp. Không nhìn thấy bóng dáng cô gái kia đâu, cậu khẽ thì thầm tự hỏi: “Phòng ăn không có, trong lớp cũng không, cô ta có thể đi đâu được chứ?”.
Diệp Thanh Lan khẽ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt suy tư của Lãnh Phong. Cô cảm thấy hôm nay Lãnh Phong có gì đó rất lạ, chưa bao giờ cậu ấy ở bên cô mà lại không thèm đoái hoài gì đến cô như vậy. Trong lòng dâng lên buồn bực, khó chịu, cô khẽ đưa tay ra lay nhẹ cánh tay Lãnh Phong: “Phong, cậu sao vậy?”.

Cúi xuống nhìn người con gái xinh đẹp kia, Lãnh Phong không dấu vết tránh bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, vừa đi về chỗ ngồi vừa nói: “Không có gì”.

Trên sân thượng
“Vẫn không có công ty nào mua nó à?... Ừm ừm, tôi biết rồi… Cảm ơn”.
Cậu nam sinh ngồi trên sân thượng, buồn bã gấp điện thoại lại để bên cạnh. Cậu ngẩng đầu lên đón từng đợt gió mát lành thổi qua mặt, thổi tung mái tóc bù xù của cậu về phía sau, lộ ra khuôn mặt hoàn mĩ pha chút mệt mỏi. Một khuôn mặt hoàn hảo, nhưng đáng tiếc phía trên trán lại có một vết sẹo đáng sợ chạy dọc lên phía trên đầu.
Sau lưng, một người con gái đeo mặt nạ bạc không biết đã đứng đó từ bao giờ, không một tiếng động, chỉ lẳng lặng đứng nhìn chàng trai kia.
Cảm nhận có ánh nhìn, chàng trai quay đầu lại, vừa nhìn thấy có người, cậu khẽ giật mình, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía cô gái bí ẩn, trong lòng tự hỏi: “Cô ấy đứng đó từ bao giờ?”.
Nhìn đôi mắt cảnh giác, hơi chút hoảng loạn của chàng trai, Bích Giao Linh khẽ mỉm cười, tiến gần lại phía cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng lo. Mình sẽ giữ bí mật. Mình sẽ không làm gì hại đến cậu đâu”.
Nghe cô nói vậy, sự cảnh giác trong đôi mắt Lãnh Tuyết biến mất hẳn. Chẳng hiểu sao đối với người con gái này, cậu luôn có cảm giác thân quen cùng an toàn. Cậu có thể để lộ bí mật của mình trước mặt người con gái đó mà không hề lo sợ điều gì mặc dù cậu đã luôn cẩn thận giấu kĩ bao năm nay. Nhìn cô gái bí ẩn thản nhiên ngồi bên cạnh cậu, giống như vốn dĩ vị trí hai người là phải ở cạnh nhau, chẳng hiểu sao trái tim cậu dâng lên cảm xúc phức tạp. Đập loạn, nhói đau, hồi hộp, mừng rỡ rồi tất cả lại trở nên thật yên bình.
Cậu quay ra nhìn cô, ngắm nhìn từng đường nét không bị chiếc mặt nạ kia che khuất. Càng ngắm nhìn cậu lại càng cảm thấy thân quen, giống như mình đã từng ngắm nhìn cô ấy, luôn luôn ngắm nhìn cô ấy như vậy. Một hình ảnh khuôn mặt chợt hiện lên trong đầu cậu, nhưng chưa kịp nhìn kĩ thì nó đã biến mất. Chẳng hiểu sao cậu lại nghĩ khuôn mặt đó chính là cô gái đang ngồi bên cạnh cậu. Cậu tò mò, rất tò mò muốn được nhìn rõ khuôn mặt vừa lóe lên trong đầu, và cậu tin rằng, đáp án cậu muốn biết nằm sau chiếc mặt nạ kia.
Ý nghĩ thôi thúc khiến cậu không tự chủ được đưa tay lên. Khi giật mình hồi phục lại tinh thần, cậu thấy tay mình đã đặt trên chiếc mặt nạ bạc, còn Bích Giao Linh thì vẫn ngồi yên nhìn cậu, không phản đối cũng không ngăn cản hành động vô thức của cậu.
Cậu không tiếp tục hành động tháo mặt nạ, cũng không rút tay lại mà cứ như vậy nhìn cô. Nhìn sâu vào đôi mắt kia, cậu có cảm giác vô cùng thân thiết, bất chợt cậu khẽ hỏi: “Chúng ta, từng gặp nhau rồi đúng không?”. Câu hỏi vừa bật thốt ra khỏi miệng khiến cậu giật mình.
Thật sự, cậu đã gặp cô ấy rồi ư? Tại sao cậu lại có cảm giác thân thuộc với cô ấy như vậy? Giống như cậu đã từng quen biết với cô ấy từ rất lâu, rất lâu rồi.

Nghe câu hỏi của Lãnh Tuyết, đôi mắt Bích Giao Linh khẽ mở to ngạc nhiên. Một tầng hơi nước mờ ảo nhanh chóng bao trùm đôi mắt, khiến đôi mắt đen thẳm của cô trở nên long lanh, niềm hân hoan không che giấu nổi nơi đáy mắt, cô mỉm cười, khẽ gật đầu: “Phải! Từ rất lâu rồi!”. Cô khẽ thì thầm bổ sung thêm: “Ta chờ chàng cũng đã rất lâu rồi…”.
Nghe câu trả lời khẳng định của Bích Giao Linh, Lãnh Tuyết vẫn có cảm giác kinh ngạc. Muốn hỏi cô ấy rất nhiều chuyện như hai người gặp nhau ở đâu? Lúc nào? Tại sao cậu lại có cảm giác thân thuộc với cô ấy như vậy? Tại sao trong trí nhớ của cậu không có chút kí ức nào về cô?... Nhưng mọi câu hỏi không sao bật thốt lên thành lời. Hai người cứ im lặng như vậy. Lát sau, Bích Giao Linh khẽ nói: “Mình, có thể gọi cậu là Tuyết không?”.
Tuyết? Tiếng gọi thật quen thuộc. Chẳng hiểu sao cậu muốn, rất muốn được cô ấy gọi như vậy. Vì vậy cậu không ngần ngại gật đầu: “Được!”.
Reng… reng…
Chuông báo hiệu vào tiết vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Vừa nhớ tới chuyện mình vừa đồng ý, mặt Lãnh Tuyết bỗng có cảm giác nóng lên, cậu lấy tay vuốt tóc mái xuống che giấu sự ngượng ngùng của mình, bắt đầu trở về bộ dạng trước đây. Hơi ngước nhìn người con gái bí ẩn kia, cậu lắp bắp nói: “Thôi, mình, mình vào lớp đây”. Nói rồi cậu quay người đi thẳng, nhưng chưa kịp rời khỏi sân thượng, phía sau lưng lại vang lên tiếng gọi của Bích Giao Linh: “Tuyết!”.
Nghe tiếng gọi, cậu khẽ khựng người lại. Đây có thể là lần đầu tiên cậu nghe thấy cô ấy gọi tên mình. Nhưng cậu có cảm giác, tiếng gọi không chút ngượng ngập, ngược lại rất tự nhiên. Trái tim đập loạn của cậu theo tiếng gọi cũng bình ổn lại. Cậu quay người lại, chờ đợi Bích Giao Linh nói tiếp.
“Nếu cậu có chuyện gì khó khăn, hãy tìm mình, mình nhất định sẽ giúp cậu”.
Bích Giao Linh đột nhiên nói vậy khiến cậu hơi bất ngờ. Cậu khó hiểu hỏi lại: “Tại sao lại tốt với mình như vậy?”.

Im lặng một chút, Bích Giao Linh mới lên tiếng: “Sau này cậu sẽ hiểu. Cậu chỉ cần biết, mình sẽ không bao giờ làm gì có hại đối với cậu”.
Nhìn đôi mắt đen thẳm có chút buồn cùng sự nghiêm túc, mọi lời từ chối không sao bật thốt ra khỏi miệng. Cuối cùng cậu đành đồng ý: “Được! Mình biết rồi!”.
Nhận được câu trả lời của Lãnh Tuyết, Bích Giao Linh mỉm cười vui vẻ, đôi mắt sau chiếc mặt nạ bạc cũng trở sáng ngời hơn: “Ừm, thôi, cậu vào lớp trước đi!”.
Nghe vậy Lãnh Tuyết nhìn cô khó hiểu, giống như muốn hỏi: “Cậu không vào luôn sao?”, nhưng nghĩ lại, cậu đành nói: “Ừm, vậy mình vào lớp trước đây!”, rồi xoay người rời khỏi sân thượng.
Nhìn bóng dáng Lãnh Tuyết biến mất trong tầm mắt, nụ cười trên môi Bích Giao Linh cũng phai dần rồi biến mất. Cô lấy trong túi ra chiếc điện thoại, bấm một dãy số gọi. Sau hai hồi chuông, trong điện thoại phát ra giọng nói của một người đàn ông: “Đại tỷ!”.
“Ừm! Ngươi điều tra xem người đó đang muốn bán thứ gì. Nếu cần, hãy làm tất cả để giúp cậu ấy”.
“Dạ! Đại tỷ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận