Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Mặc kệ những lời nói xì xào mỉa mai của các đám học sinh trong lớp, Bích Giao Linh làm như không nghe thấy, tay cầm cặp đi thẳng xuống cuối lớp, ngồi bên cạnh cậu nam sinh bề ngoài lập dị kia. Đôi mắt sau chiếc mặt nạ bạc nhìn cậu nam sinh bên cạnh tràn đầy phức tạp. Có vui mừng, có ưu thương, có kìm nén, thậm chí có cảm giác ánh lệ.
Nhận thấy có người nhìn mình, cậu nam sinh khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt được che giấu sau lớp tóc mái bù xù không biết có cảm xúc gì. Chỉ thấy cậu cứ như vậy ngước nhìn cô học sinh mới chuyển tới, hơi nghiêng đầu giống như tự hỏi.
Bích Giao Linh nhìn một lúc, miệng mấp máy giống như muốn nói gì đó, nhưng không sao bật thốt lên thành lời. Cuối cùng khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười, nói: “Chào bạn! Mình mới tới, sau này mong được bạn giúp đỡ nhiều hơn”.
Khác với giọng nói không mang theo chút cảm xúc lúc trước, lúc này trong lời nói của nàng không tự chủ được trở nên ôn nhu hơn, khiến người nghe cảm thấy thoải mái, giống như có một chiếc lông chim mềm mại lướt nhẹ qua tim làm cho trái tim người nghe không kìm chế được rung động. Cả lớp ngây người tròn mắt nhìn chằm chằm về phía cuối lớp, chưa biết phản ứng thế nào. Lát sau, một trận ồn ào nổi lên:
- Ngạc nhiên thật, giọng cô ta cũng hay đó chứ?! – giọng một nam sinh vang lên.
- Giọng hay vậy, biết đâu sau chiếc mặt nạ kia lại là một cô nàng xinh đẹp không chừng – một nam sinh khác lên tiếng.
Một đám con gái thì ôm bụng cười, giống như vừa nghe thấy chuyện hài nhất thế giới. Một giọng nữ vừa cười vừa nói: “Haha… Cô ta… cô ta vừa nói gì cơ? Cô ta vừa nói với một thằng khùng nhờ hắn giúp đỡ kìa, haha…”

Một giọng nữ khác tiếp lời: “Mới đầu vào lớp mình đã thấy cô ta là người không bình thường rồi. Đúng là đầu óc có vấn đề thật”.
Cô giáo ngồi trên cao giống như đang xem kịch vui, trong lòng cảm thấy đầy hả hê. Bất chợt cô cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến cô không tự chủ được rùng mình. Theo phản xạ cô quay đầu nhìn về phía đôi mắt đó, chỉ thấy Bích Giao Linh đang nhìn mình. Mặc dù chỉ là cái nhìn bình thường, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô có chút cảm giác run run sợ hãi.
Nhìn Bích Giao Linh di dời tầm mắt, làm như lơ đãng nhìn quanh lớp học, cô giáo hơi ngây người ra một lúc, lát sau mới hiểu ý tứ của nàng. Nhớ tới thân phận bí ẩn của Bích Giao Linh, cô đành vội vàng lên tiếng: “Kiều Thanh, Ngọc My, dù sao cũng là bạn cùng lớp với nhau, hai em sao có thể nói như vậy. Lần này cô chỉ nhắc nhở, nếu ai còn buông lời xúc phạm bạn một lần nữa thì cô sẽ có hình phạt thỏa đáng. Thôi, cả lớp mở sách vở ra, chúng ta học bài mới”.
Nghe cô giáo nói vậy, hai nữ sinh vừa bị nêu tên hơi bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, miệng lầm bầm: “Em chỉ nói sự thật thôi mà”. Mặc dù chỉ là lời nói thì thầm rất nhỏ, nhưng vào tai Bích Giao Linh lại rất rõ ràng. Cô khẽ liếc qua hai nữ sinh kia rồi không dấu vết di dời tầm mắt lên bảng, chăm chú lắng nghe giảng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi học cuối cùng cũng kết thúc.

Tại căn biệt thự nhà họ Lãnh
Cốc cốc, cạch.
-Mẹ gọi con có chuyện gì vậy?
Cậu con trai có khuôn mặt tuấn lãng bước vào phòng, hướng người phụ nữ xinh đẹp, lạnh lùng đang ngồi tại bàn làm việc kia nói.
Người phụ nữ xinh đẹp khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt luôn lạnh lùng khi nhìn đến người con trai kia liền hiện ra chút vui vẻ, ánh mắt yêu thương, tự hào, nhẹ giọng nói: “Ừm, con ngồi đi, mẹ có chút chuyện cần nói với con”.

“Dạ!”.
Đợi Lãnh Phong ngồi xuống, người phụ nữ xinh đẹp nói: “Dạo này con và Thanh Lan thế nào rồi?”.
“Dạ! Hai bọn con vẫn tốt!”.
“Ừm!”. Dừng một chút, người phụ nữ xinh đẹp tiếp tục nói: “Hôm nay lớp con vừa có một cô bé mới chuyển tới phải không?”.
“Dạ!”.
“Mẹ muốn con hãy cố gắng tạo mối quan hệ tốt đẹp với cô bé đó. Càng thân thiết càng tốt, thậm chí… để cô bé đó thế chỗ của Thanh Lan cũng được”.
Vừa nghe người phụ nữ xinh đẹp nói xong, Lãnh Phong tròn mắt ngạc nhiên nhìn mẹ mình: “Tại sao ạ? Làm vậy thì phải ăn nói sao với bên nhà Thanh Lan ạ?”.
Người phụ nữ xinh đẹp thở dài nói: “Trước tiên con cứ cố gắng tạo mối quan hệ với cô bé kia trước đã, nếu thành công thì chúng ta sẽ hủy hôn với nhà họ Diệp. Mặc dù gia thế nhà họ Diệp không đến nỗi nào, nhưng so với cô bé kia thì chẳng là gì cả, thậm chí nhà chúng ta cũng không bằng”.

Nghe nói vậy, Lãnh Phong càng ngạc nhiên hơn, vội hỏi: “Rốt cuộc cô ta có thân phận thế nào?”.
Người phụ nữ xinh đẹp khẽ trầm tư một lúc, lát sau mới nói: “Chuyện này con không cần biết. Cứ làm theo lời mẹ là được, nên nhớ, cố gắng tạo mối quan hệ tốt đẹp với cô bé đó nhất có thể. Còn nếu không kết bạn được thì cũng tuyệt đối không được đắc tội với nó”.
Mặc dù rất muốn biết đáp án, nhưng nghe mẹ cậu nói vậy, Lãnh Phong đành “Dạ!” một tiếng rồi đem theo nghi vấn rời khỏi phòng.
Vừa định mở cửa, giọng người phụ nữ xinh đẹp lại vang lên phía sau: “À còn chuyện này nữa. Ba con sắp trở về rồi, trong thời gian tới, tốt nhất con đừng nên động vào thằng bé đó nữa. Mặc dù mấy năm nay biểu hiện của con rất tốt, nhưng vẫn chưa so được với vị trí của thằng bé kia trong lòng ba con được”.
Lãnh Phong khẽ khựng người lại, trong mắt dâng lên chút chán ghét, bàn tay đặt tại khóa cửa khẽ nắm chặt lại, giọng bất cần: “Con biết rồi!”. Nói xong cậu liền mở cửa đi thẳng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận