Tại khu lều trại, hầu như mọi người đều đã tập trung lại, chỉ còn thiếu mỗi nhóm của Diệp Thanh Lan. Thỉnh thoảng lại có người đứng dậy nhìn ngóng vào phía rừng sâu, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Một lúc sau, một người trong lớp bỗng hô to: “Họ trở về rồi”.
Nghe tiếng hô, cả lớp liền đứng bật dậy nhìn, chăm chăm nhìn về một phía. Ở xa một đám người, dẫn đầu là Lãnh Phong-Diệp Thanh Lan đang tiến dần về phía mọi người. Vừa nhìn thấy bóng dáng của Tần Như đi ở cuối, cả lớp không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Đợi đám người Diệp Thanh Lan đến gần, cô giáo mới hướng Tần Như nhẹ giọng nhắc nhở: “Em đi đâu vậy? Làm mọi người lo lắng lắm đó. Lần sau đi đâu thì nhớ nói ọi người một tiếng, biết chưa?”.
“Dạ, em xin lỗi cô cùng các bạn. Lần sau em sẽ chú ý hơn ạ!”.
Thấy Tần Như chỉ cúi đầu đáp, nghĩ rằng cô đang hối lỗi, vì vậy cô giáo cũng không trách cứ gì thêm nữa, hướng cả lớp nói: “Thôi, các em sắp xếp đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị trở về thôi”.
Cả lớp đồng thanh hô to “Dạ!” một tiếng, rồi ai nấy về lều trại thu dọn đồ của mình, chuẩn bị trở về.
…
Chiều tối, tại căn cứ bang Hỏa Liên.
Chưa đến một ngày, việc Bích Giao Linh giao đã có kết quả. Trong căn phòng sang trọng nhất của bang Hỏa Liên, Bích Giao Linh đang ngồi trên bàn làm việc đọc tập tài liệu điều tra Long Ca vừa mới đưa đến, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Đọc xong tài liệu, cô cũng có thể hiểu được vì sao trong mười lăm năm qua Long Ca lại theo dõi nhầm người. Chưa đầy nửa năm cô rời khỏi nơi đây, vị phu nhân nhà họ Lãnh kia đột ngột qua đời, nguyên nhân chỉ biết là vì tai nạn. Không lâu sau trong nhà có tin đồn đứa bé mang mệnh khắc cha mẹ, phải gửi nuôi bên ngoài. Mặc cho người trong dòng họ bắt ép, Lãnh Phi Hùng vẫn một mực không từ bỏ Lãnh Tuyết cho người khác nuôi.
Chẳng bao lâu sau, nhà họ Lãnh bỗng xuất hiện thêm một vị phu nhân mới. Hơn nữa còn xuất hiện thêm một đứa trẻ nhìn qua rất giống Tuyết. Lãnh Phi Hùng thì mải mê với công việc, vì vậy việc trong nhà hầu như do vị phu nhân mới kia quản lí, lo liệu. Tính tình Tuyết càng lớn càng trầm, sống khép mình nên ít khi ra ngoài, vì vậy người theo dõi kia mặc nhiên coi Lãnh Phong là Lãnh Tuyết mà theo dõi.
Năm Tuyết 8 tuổi do không cẩn thận nên bị tai nạn ngã cầu thang khiến đầu bị chấn thương. Từ đó trở nên ngốc nghếch. Vì danh tiếng gia đình nên vị phu nhân kia càng hạn chế cho Tuyết ra ngoài hơn. Lâu dần mọi người ngầm hiểu và mặc nhiên coi Lãnh Phong như con trai trưởng nhà họ Lãnh. Còn Lãnh Tuyết, họ hàng thì không thèm quan tâm đến vì tin đồn số khắc cha mẹ, tại trường thì lại bị bạn bè trêu chọc vì là một kẻ ngốc. Thầy cô thì không ai đứng ra bảo vệ, thậm chí còn mắt nhắm mắt mở coi như không biết…
Đọc đến đây, ánh mắt Bích Giao Linh càng thêm lạnh lùng. Đưa tay cầm điện thoại trên bàn lên tìm một dãy số trong danh bạ, hồi chuông vừa đổ lập tức liền có người bắt máy:
“Đại tỷ?”
Giọng nói Bích Giao Linh không chút cảm xúc vang lên: “Bắt đầu từ ngày kia, ta muốn một vị trí tại lớp 10A trường S”.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, lát sau mới nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Đại tỷ muốn vị trí như nào ạ?”.
“Vị trí có thể luôn luôn theo sát một người trong lớp đó”.
Không nhiều lời thêm, Long Ca “dạ” một tiếng rồi cúp máy.
…
Một ngày sau
Chưa đầy một ngày tất cả mọi thủ tục cần làm đều đã làm xong, mọi thứ cũng đều được chuẩn bị đầy đủ. Tại lớp 10A trường THPT S, cô giáo bước vào lớp, theo sau là một người con gái cao ráo, tóc dài đen nhánh thả tự nhiên, trên khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ màu bạc, đem đến cho người ta cảm giác vừa bí ẩn vừa lạnh lẽo. Trước ánh mắt tò mò của cả lớp, cô giáo mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Giới thiệu với các em, đây là Bích Giao Linh, bạn ấy vừa từ nước ngoài trở về, chuyển vào học lớp ta. Cả lớp nhớ giúp để bạn ấy sớm thích nghi với ngôi trường mới nhé”.
Nghe cô giáo giới thiệu, cả lớp xì xào bàn tán:
“Đi học sao lại đeo mặt nạ thế kia, thích gây sự chú ý à?”.
“Chắc do xấu quá nên không dám lộ mặt ra thôi”.
“Bích Giao Linh? Tên nghe hay đó, nhưng mà có họ Bích sao? Trước giờ tớ không biết là có họ này đó”.
…
Trong tiếng xì xào bàn tán đó, Lãnh Phong, Diệp Thanh Lan chỉ im lặng, ánh mắt dò xét, nghi hoặc nhìn chằm chằm về phía Bích Giao Linh.
Nhìn cả lớp xôn xao bàn tán, cô giáo khẽ ho nhẹ một tiếng, tiếng nghị luận lúc này mới nhỏ dần. Cô giáo quay sang Bích Giao Linh cười nói: “Em tự chọn chỗ ngồi ình đi”.
Không để ý đến lời bàn tán, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn qua đám người trong lớp, đôi mắt đen thẳm sau lớp mặt nạ bạc nhìn thẳng về phía cuối lớp, tay ngọc giơ lên, giọng nói không chút cảm xúc vang lên: “Chỗ đó”.
Cả lớp nhìn theo hướng tay chỉ của Bích Giao Linh, chỉ thấy một người con trai đầu tóc bù xù rối tung, bộ dạng giống một kẻ ngu ngơ, ngốc nghếch đang ngồi cúi gằm mặt xuống, ở bên cạnh còn một vị trí trống. Cả lớp đầy vẻ hả hê, giọng mỉa mai nói:
“Cũng có người muốn ngồi cạnh một tên ngốc đó cơ à?”.
“Hai kẻ lập dị ngồi cạnh nhau quả là quá hợp mà”.
Nhìn về vị trí Bích Giao Linh muốn ngồi, cô giáo ái ngại nói: “Em có chắc muốn ngồi chỗ đó không? Đầu óc của cậu ấy không được bình thường cho lắm, sợ…”.
Vừa nói đến đây cô giáo bất chợt có cảm giác nhiệt độ xung quanh như giảm xuống nhanh chóng khiến cô không kìm được rùng mình. Nhìn người con gái bí ẩn bên cạnh thấy vẫn không có gì khác thường, cô giáo lắc lắc đầu nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ: “ chắc vừa rồi chỉ là ảo giác”. Vừa định lên tiếng nói tiếp, chỉ thấy Bích Giao Linh cầm cặp bình thản đi về phía cuối lớp.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng xinh đẹp của Bích Giao Linh, đáy mắt cô giáo hiện lên tia khó chịu, trong lòng thầm mắng: “Con nhỏ kiêu ngạo này, thật chẳng biết phép tắc gì cả”, nhưng nghĩ đến thân phận bí ẩn của Bích Giao Linh, cô đành nhịn cơn tức giận trong lòng xuống, trên mặt cố treo nụ cười thật hiền từ đầy gượng ép.
P.s: Xin lỗi các bạn đọc, thời gian này mình đang vướng nhiều bài tập quá với cũng đang trong thời gian thi giữa kì vài môn nên ra chương chậm. Mọi người thông cảm nhé, Mình sẽ cố gắng điều chỉnh thời gian để có thể ra chương trong thời gian sớm nhất! Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ truyện của mình trong thời gian qua! :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...