Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Bên ngoài căn biệt thự to lớn, cách đó không xa, trong góc khuất, một chiếc xe đen đang đỗ. Bên trong xe là Bích Giao Linh cùng Long Ca đang ngồi. Mắt vẫn luôn nhìn về phía căn biệt thự, Bích Giao Linh lên tiếng: “Cho người bí mật bảo vệ đứa bé trong ngôi nhà đó! Nhớ, nhất định không được để xảy ra chuyện gì!”.
“Dạ!”.
“Được rồi, trở về đi!”.
“Dạ!”.
Long Ca nhìn về phía ngôi nhà thêm lần nữa rồi khởi động xe, xe lao vút trên đường trở về căn cứ bang Hỏa Liên.


Bích Giao Linh ở lại căn cứ thêm một tuần, tìm hiểu tất cả các thiết bị hiện đại, mọi thứ ở nơi đây rồi lặng lẽ rời khỏi, trở về rừng trúc trước đây…

Sáu tháng sau, trước ngày thế giới hoàn toàn chìm trong bóng tối - Hắc Thiên…
Trong một căn phòng rộng lớn, tất cả các cửa sổ đều được rèm che kín lại khiến người ta có cảm giác tối tăm và tách biệt với thế giới bên ngoài. Cả một căn phòng rộng lớn gần như trống rỗng, chỉ có duy nhất ở giữa căn phòng đặt một chiếc giường rộng lớn. Bên trên là một người con gái đang ngồi thiền. Trên người nàng mặc một bộ quần áo da màu đen bóng, ôm trọn lấy cơ thể nàng, làm tôn lên những đường cong mê người hấp dẫn. Nhìn lên khuôn mặt nàng, chỉ có thể dùng hai từ “rung động” để hình dung. Mày như họa, lông mi dài cong cong, sống mũi cao thẳng, chiếc miệng nhỏ xinh, đặc biệt là chiếc cằm nhọn hoàn mỹ cao quý. Tóc dài xoăn gợn sóng thả tự nhiên, càng khiến khuôn mặt nàng trở nên mỹ miều. Từ trên khuôn mặt nàng có thể nhận ra vài nét tương đồng với Bích Giao Linh.
Bên ngoài, mặt trời bắt đầu lặn dần. Người con gái vẫn luôn ngồi đó, mi dài khẽ rung nhẹ rồi hé mở, lộ ra đôi mắt màu tím sẫm sâu thẳm.Nhìn vào đôi mắt đó khiến người ta có cảm giác bị câu mất hồn phách, trầm luân trong đó không cách nào thoát ra được. Lúc này nhìn nàng lại khiến cho người ta không kìm được tim đập loạn, si mê. Khuôn mặt được đôi mắt màu tím tô điểm càng thêm quyến rũ, ma mị.
Nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, đôi mắt như nhìn về phía xa xa, miệng khẽ thì thầm: “Cũng sắp rồi… Bảo trọng … muội muội của ta!”.

Cùng lúc đó, trong một khu rừng âm u, hẻo lánh toát lên đầy vẻ tà khí, rợn người, có một hang động nhìn bên ngoài có vẻ rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đi vào bên trong lại khiến người ta phải kinh ngạc. Trên vách động, cứ cách 1m lại được khảm một viên dạ minh châu khiến hang động tối tăm trở nên sáng rõ như ban ngày. Trong hang động cũng bày trí và trang bị rất nhiều đồ dùng hiện đại. Tận sâu bên trong hang động có một ôn tuyền hơi nước bốc lên mờ mịt. Trong ôn tuyền, một cô gái đang ngâm mình. Tóc dài ướt sũng dính vào da thịt trắng tuyết khiến ánh mắt người nhìn không kìm được nổi lên dị quang. Trên bờ cách đó không xa, một nam tử da trắng nhợt, không chút sinh khí nằm đó, hiển nhiên đã chết.
Một bóng đen từ bên ngoài lướt vào dừng lại bên cạnh ôn tuyền. Toàn thân hắn đều mặc quần áo màu đen, khuôn mặt cũng được che lại chỉ để lộ đôi mắt. Hắn hướng nữ tử trong ôn tuyền, cúi đầu lên tiếng: “Chủ tử!”. Đôi mắt nhìn nữ tử dưới nước không kìm được hiện lên ánh sáng kì dị, không che giấu nổi sự thèm thuồng trong đáy mắt. Đặc biệt khi nhìn làn da trắng nõn nà, thân hình uyển chuyển với những đường cong như ẩn như hiện dưới làn nước, đôi mắt hắn càng trở nên nóng cháy, trong người khó chịu, miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn đem nữ tử kia đặt dưới thân mà thỏa sức rong ruổi.
Nữ tử trong ôn tuyền quay lưng về phía hắn, như không cảm nhận được ánh mắt đầy dục hỏa, thèm thuồng của tên áo đen đằng sau, đôi mắt nàng cũng không mở, thanh âm kiều mị vang lên: “Từ ngày mai không cần đến đây nữa, cũng không cần tìm thêm người nữa. Ta cần bế quan mười lăm năm. Trong thời gian đó, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?”.

“Dạ!”.
“Đem đi!”. Trong giọng nói kiều mị không che giấu sự khinh thường, chán ghét.
“Dạ!”. Tên áo đen như đã quá quen với việc này nên chỉ cần nàng nói hai chữ thôi hắn cũng hiểu nàng đang nói về cái gì.
Đi về phía thi thể nam nhân kia, tên áo đen trong lòng thầm cảm thán. Đám dục hỏa trong người lúc nãy còn bùng cháy mạnh mẽ, giờ đây đã bị dập tắt hoàn toàn.
Hắn còn chưa muốn chết sớm a!
Dùng tay xách thi thể nam tử kia lên rồi đi ra ngoài, rất nhanh biến mất khỏi hang động.
Dưới ôn tuyền vang lên tiếng động của nước. Nữ tử nãy giờ vẫn luôn bất động giờ đây đã xoay người lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Vẻ ngốc nghếch trên khuôn mặt lúc trước, giờ đây đã được thay thế bằng vẻ quyến rũ. Nếu khuôn mặt của Bích Thiên Vân là quyến rũ, ma mị, khiến người nhìn cảm thấy rung động, trầm luân thì khuôn mặt của Hoàng Thiên Ngọc lại tràn đầy yêu mị, quyến rũ đến chọc người.
Đôi mắt đen thẳm nhìn về phía cửa hang động, giống như muốn nhìn ra ngoài bầu trời tối đen kia, miệng khẽ thì thầm: “Cũng sắp rồi… Mười lăm năm…”.

Một lúc sau, đôi mắt nàng nhìn về phía góc tối duy nhất trong hang động, khẽ híp lại tràn đầy oán độc, đáy mắt xẹt qua tia kim sắc rất nhanh biến mất, gằn giọng nói: “Bích Giao Linh… Mong sớm gặp lại ngươi!”.

Thời gian từng phút từng giờ trôi qua, rất nhanh đồng hồ đã điểm 12h đêm. Tất cả mọi nhà đều tắt đèn, mọi người không hẹn mà cùng ngước lên nhìn bầu trời, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc hơn ngàn năm có một. Chỉ thấy Mặt Trăng trên bầu trời đêm đang bị bóng đen nuốt dần, bóng tối cũng theo đó bao trùm lên mọi sinh vật, không gian. Khi Mặt Trăng bị nuốt trọn cũng là lúc toàn bộ thế giới hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Trong khi mọi người còn thưởng thức cảnh tượng hiếm gặp này, tại nơi rừng sâu âm u hay căn phòng bí mật, vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn , đầy thống khổ…
----Hoàn quyển I---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận