Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Trên mặt bàn, dưới mặt đất đều có những mảnh huyết nhục, khiến một vài người không kìm được buồn nôn. Đám người trong phòng ai nấy đều cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương, hàn khí không ngừng từ dưới lòng bàn chân xông tận lên não khiến bọn họ không kìm được rùng mình. Dương Thiên Hạo mặt không biến sắc, thậm chí nụ cười cũng chưa từng thay đổi. Đáy mắt tràn đầy khinh thường nhìn đống huyết nhục kia giống như đang nhìn rác vậy.
Long Ca nhanh chóng gọi người vào dọn dẹp. Có lẽ từ tấm gương này, ý niệm không an phận trong đầu vài người sẽ bị dập tắt hoàn toàn. Ngồi lại trên ghế, cả đám cúi đầu thật sâu, không ai dám nhìn thẳng vào Bích Giao Linh. Bầu không khí căng thẳng tràn ngập khắp căn phòng. Bọn họ cảm giác hiện giờ ngồi trên ghế giống như đang ngồi trên đống lửa vậy, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này, thoát khỏi cô gái thần bí xinh đẹp nhưng lại giống như ác quỷ kia càng sớm càng tốt.
Bích Giao Linh giống như chưa có chuyện gì, lên tiếng: “Hổ Ca, thế nào?”.
Hổ Ca bị nhắc đến tên giật mình một cái, ngơ ngác nhìn về phía Bích Giao Linh. Mãi lúc sau mới ý thức được chuyện Bích Giao Linh hỏi là chuyện gì, vội vàng nói: “Dạ! Thuộc hạ sẽ đi thu phục các bang khác trong thời gian ngắn nhất.”.
Hài lòng gật đầu, Bích Giao Linh nói: “Được rồi, tất cả có thể ra ngoài, Long Ca ở lại.”.
Vừa nghe thấy vậy, cả đám như được đặc xá, vội vàng đứng dậy chào Bích Giao Linh rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, giống như nếu ở lại thêm một giây nào, họ sẽ chết vậy.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Bích Giao Linh cùng Long Ca, Long Ca lúc này mới lên tiếng: “Đại tỷ có gì dặn dò ạ?”.

“Sắp tới ta có việc cần phải rời khỏi đây, có lẽ mười lăm năm sau mới có thể quay lại được. Mọi chuyện trong bang ngươi cứ làm như bình thường, nhớ không được để người khác biết việc ta không có ở đây. Vài ngày ở lại, ngươi tìm cho ta một người giúp ta tìm hiểu mấy thứ đồ ở nơi này.”.
“Dạ!”. Mặc dù không biết việc Bích Giao Linh nói là gì, nhưng hắn cũng hiểu một điều, đã là thuộc hạ thì không nên xen quá nhiều vào chuyện của đại tỷ. Chỉ cần hiểu và làm tốt các việc được giao là được.
Như nghĩ ra chuyện gì, Bích Giao Linh nhỏ giọng nói: “Còn nữa. Ngươi đi chuẩn bị đi, tối nay theo ta tới một nơi.”.
Nghe giọng nói của Bích Giao Linh, Long Ca hơi ngẩn ra một chút. Có lẽ từ khi gặp Bích Giao Linh đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng nàng chứa đựng một chút ôn nhu. Không biết nơi mà nàng nói là nơi nào. Lát sau hắn mới đáp: “Dạ!”.

Buổi tối, bên ngoài căn cứ bang Tàng Long, một chiếc xe đen sang trọng đang đỗ, bên cạnh là Bích Giao Linh cùng Long Ca. Long Ca mở cửa xe đợi Bích Giao Linh vào ngồi, nhưng lại thấy nàng cứ thế đi về phía trước. Hắn không kìm được hỏi: “Đại tỷ? Người không ngồi xe sao?”.
Bích Giao Linh đầu cũng không ngoảnh lại, vẫn tiếp tục bước đi, để lại câu nói phía sau: “Không cần! Ngươi lái xe đi theo ta.”.
Long Ca ngây ngốc đứng tại chỗ, lúc lấy lại tinh thần đã thấy Bích Giao Linh đi được một đoạn khá xa, hắn liền vội vàng ngồi vào xe đuổi theo Bích Giao Linh.
Bích Giao Linh cước bộ chậm rãi giống như đợi Long Ca. Đến lúc hắn tiến đến gần , nàng mới bắt đầu tăng cước bộ. Long Ca cũng lập tức tăng tốc xe đuổi theo Bích Giao Linh.

Trên đường lớn, người đi đường chỉ thấy một chiếc xe đen lao vụt trên đường, không ai để ý thấy, bên rìa đường, một bóng người màu đen lướt nhanh song song với chiếc xe đó…

Long Ca ngồi trong xe đuổi theo Bích Giao Linh mà cảm thấy toát mồ hôi. Thực ra ngay cả hắn cũng chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ, cộng với trong đêm tối nên càng khó nhìn hơn. Cũng may, Bích Giao Linh có cầm theo điện thoại nên hắn có thể tra ra hướng đi của Bích Giao Linh qua định vị GPS. Trên màn hình điện thoại, một chấm đỏ nhỏ với tốc độc cực nhanh di chuyển, Long Ca một tay cầm điện thoại, một tay lái xe, nhanh chóng đuổi theo.
Lái xe hơn sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy chấm đỏ trên màn hình dừng lại. Long Ca dừng xe bên cạnh Bích Giao Linh , nhìn về phía trước. Dựa vào ánh sáng mờ mờ của buổi sớm, Long Ca nhìn thấy phía trước là một căn biệt thự sang trọng.
“Ở đây đợi ta!”. Bích Giao Linh bỏ lại một câu rồi nhanh chóng vận khinh công tiến vào ngôi nhà.
Dễ dàng nhảy lên tầng hai của ngôi nhà, qua tấm kính cửa sổ, Bích Giao Linh nhìn vào trong phòng. Bên trong phòng có rất nhiều đồ chơi trẻ em, ở giữa là một chiếc nôi. Cách đó không xa có một người phụ nữ trung niên nằm ngủ. Nhìn qua có vẻ là người làm trông coi trẻ em.
Nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy vào, Bích Giao Linh tiến về phía chiếc nôi. Bên trong, một đứa bé đẹp tựa tinh linh đang ngủ ngon lành. So với lần đầu nhìn thấy đã lớn hơn một chút. Đưa tay vuốt nhẹ má đứa bé, đáy mắt luôn bình thản của nàng hiện lên tia ôn nhu.
Như cảm nhận được sự vuốt ve, đứa bé khẽ cựa mình, khóe môi hơi cong cong như đang cười, đôi mắt vẫn nhắm chặt, giống như bé đang mơ giấc mơ ngọt ngào.
Bích Giao Linh không có thêm động tác gì, cứ như vậy đứng đó ngắm nhìn khuôn mặt đứa bé. Không biết qua bao lâu, người phụ nữ trung niên kia bỗng giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy cô gái lạ mặt trước mặt, bà ta không tự chủ được sợ hãi hét toáng lên: “Cô là ai?... Aaa… Có trộm!”.

Tiếng hét như đánh thức mọi người trong ngôi nhà, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Đứa bé đang say giấc cũng như bị tiếng hét kia đánh thức, lớn tiếng khóc. Chưa đợi mọi người bước vào phòng, người con gái bí ẩn trong căn phòng đã không còn thấy đâu nữa, tựa như người bà ta vừa rồi nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi vậy.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, một đôi vợ chồng trẻ vội vã bước vào, theo sau là đám người làm trong nhà. Người vợ trẻ tuổi xinh đẹp vội tiến về phía đứa trẻ, bế lên dỗ dành.: “a, a, ngoan nào, ngoan nào!”.
Người chồng trẻ tuổi thì nhíu mày quay sang hỏi người phụ nữ trung niên kia: “Có chuyện gì?”.
Người phụ nữ trung niên sợ hãi, lắp bắp nói: “Chuyện là… chuyện là… lúc nãy tôi vừa tỉnh dậy thấy có một cô gái đứng ở trong phòng, giờ đã không thấy đâu nữa rồi.”.
Nghe vậy người làm xung quanh ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía người phụ nữ trung niên. Người đàn ông trẻ tuổi đang định lên tiếng trách phạt, người phụ nữ vừa dỗ con xong liền đưa tay bắt lấy cánh tay người đàn ông đó, lắc đầu, khuôn mặt ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng: “Thôi, chắc dì ấy bị ảo giác thôi. Không có chuyện gì là tốt rồi. Mọi người giải tán đi!”.
Mọi người nghe lời lập tức giải tán. Người phụ nữ trẻ xinh đẹp bế con về phía bà vú, đưa con cho bà vú bế. Đưa tay ẵm đứa trẻ, mắt bà vú ngân ngấn nước, trong lòng lo sợ nghĩ sẽ bị trách phạt rồi đuổi việc, không ngờ chỉ một câu nói của phu nhân là được bỏ qua. Phu nhân quả là người tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận