Dương Thiên Hạo tiến dần về phía đám người Hổ Ca. Khuôn mặt tươi cười hướng về phía Hổ Ca chào hỏi: “Chào Hổ Ca, nghe danh đã lâu, tôi là Dương Thiên Hạo. Long Ca nói tôi qua dẫn các anh vào. Phiền các anh một chút!”. Nói rồi hắn đưa ra một xấp dải lụa đen về phía Hổ Ca. Hổ Ca không hiểu hỏi: “Cái này…?”.
“Hi, anh thông cảm, bang chúng tôi trước nay có quy định, người ngoài vào bang đều phải bịt mắt lại.”.
Hổ Ca nghe vậy không nói nhiều, lập tức phân phó mấy anh em phía sau tiến lên nhận dải lụa đen, giúp đỡ nhau bịt mắt.
Nhìn mọi người đều đã bịt mắt xong, Dương Thiên Hạo tiến lên cầm cánh tay Hổ Ca, bắt đầu dẫn đám người tiến vào trong căn cứ bang Tàng Long.
…
Tháo dải lụa bịt mắt ra, ánh sáng đột ngột khiến đám người Hổ Ca không khỏi nheo mắt lại, lấy tay che ánh sáng mặt trời. Đến khi thích nghi được với ánh sáng, khung cảnh dần dần hiện rõ trước mắt đám người. Không có những nhà tầng cao chót vót mọc lên san sát như trong trong thành phố, căn cứ bang Tàng Long khá bình dị. Chỉ có duy nhất một căn biệt thự to lớn ở khu trung tâm, xung quanh là những nhà sàn nối tiếp nhau.
Đám người Hổ Ca theo chân Dương Thiên Hạo vào căn phòng họp lớn. Bên trong một đám người đã ngồi, đám người Hổ Ca cũng tự tìm chỗ ngồi ình. Trong phòng họp, hai bang chia làm hai bên ngồi quanh chiếc bàn dài, ánh mắt nhìn nhau chào hỏi. Hổ Ca nhìn qua đám người trong phòng, khi lướt qua lão già thì thấy lão ta hừ lạnh một tiếng rồi quay sang chỗ khác. Hổ Ca nhíu mày suy nghĩ. Dù sao hắn ta cũng đã làm đại ca một thời gian dài, cũng có uy nghiêm của mình, giờ lại bị một lão bất tử khinh thường, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng dù sao cũng đang ở trên địa bàn người ta, Hổ Ca thức thời không để ý nữa.
Lát sau, từ ngoài cửa một nam một nữ bước vào. Nữ trên người mặc một bộ áo choàng đen dài ôm trọn dáng người nàng, tóc dài thả tự nhiên, trên mặt đeo mặt nạ, quanh thân tản ra hơi thở thần bí, khiến người ta nhìn không thấu. Đi sau là người đàn ông cao lớn, khuôn mặt cương nghị, khí thế bức người. Hổ Ca nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy yếu thế hơn chút, hiển nhiên người đó là Long Ca – từng là bang chủ số một, số hai trong giới hắc bang.
Nhìn cô gái trẻ tuổi thần bí bước vào phòng, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhau đứng dậy cúi đầu, đồng thanh hô: “Đại tỷ!”.
Bích Giao Linh gật đầu tiến lên ngồi vào vị trí chủ vị. Long Ca tiến đến ghế đầu bên phía đám người bang Tàng Long. Đợi Bích Giao Linh ngồi yên vị, cả đám trong phòng lúc này mới dám ngồi xuống. Người nhìn đông, người nhìn tây, người thì cúi xuống, hiển nhiên không ai dám nhìn thẳng vào Bích Giao Linh. Mặc dù chỉ là một cô gái trẻ, nhưng khí thế toát ra khiến bọn họ không kìm được sợ hãi.
Nhìn một vòng đám người trong phòng, Bích Giao Linh nhàn nhạt mở miệng: “Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là muốn tuyên bố một chuyện. Từ giờ trong giới xã hội đen này sẽ không còn cái tên bang Ngọa Hổ hay Tàng Long nữa mà sẽ được đổi tên thành Hỏa Liên. Căn cứ bang ta sẽ là khu Linh Sơn này. Ta – U Linh sẽ là đại tỷ duy nhất của các ngươi. Hổ Ca và Long Ca sẽ là phó bang thay ta quản lí các chuyện trong bang. Có việc gì cứ thông qua hai người họ. Hổ Ca…”.
“Có thuộc hạ!”.
“Việc thu phục tất cả các bang còn lại giao cho ngươi xử lí!”.
Hổ Ca nghe vậy không lập tức đáp ứng ngay, ngược lại lộ ra chút chần chừ. Thấy Hổ Ca mãi không lên tiếng, Bích Giao Linh liếc qua hắn, giọng nói tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng, nghe vào trong tai người khác lại có cảm giác tràn đầy uy nghiêm: “Sao? Không làm được?”.
Hổ Ca trán toát mồ hôi lạnh, cắn răng nói: “Các bang nhỏ kia thuộc hạ có thể đảm bảo thu phục được. Nhưng còn Lang Bang, xin thứ cho thuộc hạ vô dụng. Thực sự với lực lượng của Ngọa Hổ hiện nay, nếu có đánh cũng không thể nắm chắc được phần thắng, chưa kể đến thế lực phía sau Lang Bang nữa.”.
Nghe Hổ Ca nói vậy, đám người trong phòng im lặng trầm mặc. Đáy mắt lão già tràn đầy khinh thường, cúi đầu uống trà để che giấu sự đắc ý trong mắt: Hừ, cũng coi như tự biết mình!
Dương Thiên Hạo nghe vậy thì nụ cười trên mặt càng sâu, ánh mắt cũng nhiễm ý cười mà trở nên lấp lánh, như có như không nhìn về phía Bích Giao Linh.
Bích Giao Linh đưa mắt nhìn về phía Long Ca, như hiểu ý, Long Ca lên tiếng nói: “Chuyện đó anh không cần phải lo lắng. Nhân buổi họp hôm nay, cũng xin thông báo với mọi người luôn, từ giờ trong giới xã hội đen đã không còn cái tên “Lang Bang” nữa rồi. Việc này là do một mình đại tỷ làm.”. Long Ca cũng không giấu diếm chuyện Bích Giao Linh một mình đánh bại Lang Bang, thậm chí còn cố tình nói ra, cũng coi như tiêu diệt mấy ý nghĩ không an phận của vài người.
Lời nói khiến đám người trong phòng im bặt. Cốc trà trên tay lão già không tự chủ được rơi xuống, vỡ choang trên mặt đất, trong mảnh yên tĩnh càng phá lệ chói tai. Âm thanh chói tai của mảnh sứ vỡ vang lên như đánh thức đám người trong phòng, vài người không kìm được nuốt nước miếng ‘ực’, trong mắt ai nấy cũng đều tràn đầy khiếp sợ, không tin nhìn về phía Long Ca, giống như muốn xác nhận lại điều mình vừa nghe là sự thật.
Lão già khuôn mặt trắng bệch, tay run run, câu nói của Long Ca khiến lão kích động không thể kiềm chế được mà hét lên đầy dữ tợn : “Sao có thể như thế được? Không thể nào? Ta đã cho bọn họ xem cô ta nguy hiểm như thế nào để bọn họ biết mà dùng quân của người kia, tại sao như vậy vẫn bại chứ???”.
Nghe lời nói kích động của lão già, đôi mắt Long Ca nheo lại đầy nguy hiểm, đáy mắt không che giấu sát khí. Hắn vẫn luôn thắc mắc, chuyện Bích Giao Linh đến Lang Bang rõ ràng chỉ có vài người bọn hắn biết, làm sao bọn Lang Bang lại biết mà chuẩn bị. Mà dù có biết Bích Giao Linh đến đi chăng nữa, bọn chúng chắc chắn sẽ khinh thường mà không dùng thế lực của người kia. Thì ra đã sớm có người nói cho bọn hắn biết về cả bản lĩnh của Bích Giao Linh.
Dương Thiên Hạo nhìn về phía lão già, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, khiến lão già đang kích động nhìn thấy cũng không kìm được mà rùng mình, trong lòng tràn đầy cảm giác nguy hiểm.
Bích Giao Linh vẫn bình tĩnh ngồi trên cao, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, lát sau khẽ nói: “Nhân cơ hội này tiêu diệt triệt để ý niệm không đáng có trong đầu mấy người cũng tốt. Coi như dùng kẻ này làm gương, để các ngươi biết hậu quả của việc chống lại ta là như thế nào!”.
Nói rồi bàn tay đang gõ gõ trên mặt bàn dừng lại, từ ngón tay trỏ chạm vào mặt bàn bắt đầu kết thành một tầng băng mỏng. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được băng lan ra tạo thành một đường thẳng tiến về phía chỗ lão già ngồi. Ban đầu là tay đặt trên mặt bàn của lão già kết thành băng, rồi giống như dịch bệnh bắt đầu lan tràn đến khắp cơ thể. Lão già chỉ cảm thấy lạnh lẽo, mắt trợn tròn sợ hãi, trong mắt tràn đầy tia máu, vừa muốn kêu lên nhưng đã bị tầng băng nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể. Những người ngồi cạnh lão già sợ hãi lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng cách xa một khoảng như tránh ôn dịch.
Ngón tay trỏ gõ nhẹ một cái trên mặt bàn, một tiếng rắc nhỏ phát ra từ trên cơ thể bị đóng băng của lão già, trong căn phòng yên tĩnh lại càng nghe thấy rõ ràng. Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy tầng băng mỏng manh bao phủ cơ thể lão già bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ, sau đó bắt đầu lan rộng khắp cơ thể. Từng tảng băng rơi xuống mặt đất vỡ vụn, lộ ra những mảnh huyết nhục bên trong. Mặc dù đều là người trong xã hội đen, thấy người chết đến quen mắt rồi, nhưng nhìn thứ trên mặt đất, vài người vẫn không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...