Ngọc Hành quỳ gối ngoài Tuyên Thất điện lạnh như băng, lẳng lặng chờ đợi.
Quận chúa nói người dù sao cũng là người của bệ hạ, không được tùy ý ra khỏi cung, cho nên đành dùng phong thư này đến cầu ý chỉ. Lại không ngờ Dương Đắc Ý căn bản không thèm nhìn mình một cái, liền bảo nàng đi.
Nàng quỳ gối ước chừng một canh giờ, mới nhìn thấy cửa điện khẽ mở, viên quan gác cổng thò đầu ra, ý bảo nàng đi vào. Ngọc Hành cố gắng lê đầu gối cứng nhắc, loạng choạng đứng dậy, cung kính bước vào trong điện, trình lên thư của quận chúa, sau đó lại quỳ xuống.
Quận chúa giao phó, nàng phải đợi bệ hạ xem xong mới có thể trở về. Quận chúa… sợ rằng vẫn không thể quên được bệ hạ. Trong lòng Ngọc Hành nghĩ lung tung, lại có cảm giác chua xót trống rỗng, tựa như bất an.
Mảnh lụa bạch quyên trong tay nhẹ nhàng mở ra, cùng một đóa phù dung trắng noãn đập vào mắt. Khóe miệng Lưu Triệt lơ đãng giương lên. Hắn nhớ rõ lúc mới gặp A Kiều, trong Lâm uyển có một tàng cây phù dung rất lớn, nàng bướng bỉnh muốn lên cây hái một nhành phù dung trắng đẹp nhất, nào ngờ lại trượt chân ngã xuống, đập vào người đứa trẻ nhỏ là hắn.
Buông cây phù dung ra, đang muốn xem chữ viết trên lụa bạch quyên, Dương Đắc Ý lại hoang mang xông vào điện, do dự nói: “Bệ hạ…”
Lưu Triệt dừng tay lại, không kiên nhẫn lên tiếng: “Nói đi.”
“Khởi bẩm điện hạ, Trường Môn cung cháy rồi…”
Lưu Triệt bỗng nhiên đứng dậy, vội đẩy Dương Đắc Ý ra, chạy nhanh đến Trường Môn.
Cây phù dung trắng noãng trên đóa bạch quyên mềm mại thảm hại rơi xuống, cô độc nằm giữa Tuyên Thất điện yên tĩnh, trằn trọc phiêu linh, tựa như năm đó A Kiều bị Lưu Triệt đẩy vào Trường Môn cung, trơ mắt đau thương.
Cả một đoạn đường dài như vậy, Lưu Triệt tựa như nhìn thấy cả đời mình trôi qua. Hắn không dừng bước, chỉ bước càng lúc càng nhanh hơn, mãi đến cuối cùng cũng không quan tâm đến hình tượng nữa mà chạy vội đi.
Tựa như, hắn trở về với lúc nhỏ, thời điểm nghe được người gác cổng bẩm báo A Kiều đi Đình Úy phủ gặp Lưu Vinh, hắn chứ như thế chạy vội đi tìm kiếm A Kiệu, cùng một cảm giác sợ hãi lo lắng. Nhiều năm sau này hắn lại nhớ tới, đột nhiên phát hiện bản thân mình vẫn sợ hãi, sợ mất đi A Kiều…
Nghĩ đến đó, hắn lại tăng nhanh cước bộ, chạy đến Trường Môn cung.
Trường Môn cung cũng không lớn, người rất ít. Từ khi A Kiều đến đây, phần lớn thời gian chỉ có chủ tớ hai người. Phát hiện hỏa hoạn là thị vệ tuần tra ban đêm, vì lửa quá lớn nên mới nhìn thấy. Cho nên khi đại hỏa ở Trường Môn cung bị phát hiện, có người chạy đến cứu hỏa, cho đến khi Lưu Triệt nghe được tin tức hỏa hoạn mà chạy đến thì ngọn lửa cơ bản đã được dập tắt.
Trong màn đêm tối đen, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy từng làn khói nhẹ. Trường Môn cung ban ngày cũng không gọi là lớn, nhưng giờ phút này đã hóa thành mặt đất bằng phẳng, chỉ để lại tro tàn đổ nát thê lương bên trong.
Đứng bên trong, nhìn thấy tro tàn như vậy, tâm Lưu Triệt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo. Hắn không ngờ tới, ban ngày A Kiều còn khiến người khác giận dữ như thế, chỉ trong chớp mắt đã thật sự hóa thành khói nhẹ mà đi.
“Bệ hạ, đây là thị vệ tìm được trên bàn đu dây.” – Dương Đắc Ý trình cổ cầm trong tay lên, vẻ mặt cẩn thận.
Đây là cổ cầm Tương Tư do thích thân mình làm, từng nghĩ A Kiều hẳn đã vứt bỏ từ lâu, lại không ngờ nàng mang nó vào Trường Môn. Nhưng trên cổ cầm lại thừa ra mấy dòng chữ nhỏ
“Tương tư bất tương thủ, tương thủ bất tương tư. Nhược hối tương tư khổ, lai sinh trữ thành cô.”
(Nhớ nhau thì không gần nhau, gần nhau thì không nhớ nhau. Nếu hối hận tương tư khổ, kiếp sau thà cô độc.)
“Dương Đắc Ý, mang nội thị trong Trường Môn cung, toàn bộ xử tử.”
Lưu Triệt gắt gao nắm lây thân cổ cầm, đứng rất lâu trong đống tro tàn. Mãi đến khi bóng đêm tàn úa, thái dương mọc lên, hắn mới lập tức trở về Tuyên Thất điện. Nơi đó, có có lời cuối cùng A Kiều muốn nói với hắn.
Hoa phù dung vẫn như trước, lẳng lặng nằm trên tấm bạch quyên, mấy từ ngắn ngủi, nhưng dường như lại nói hết cả đời A Kiều…
Triệt Nhi, ta cả đời này, từ lúc ngã trên cây phù dung vào lồng ngực người, khoảnh khắc đó, liền sa vào giấc mộng Kim ốc tàng kiều, không thể, cũng không muốn tỉnh lại.
Khi người hứa với mẫu thân xây kim ốc, ta tránh sau lưng mẫu thân, trong lòng vui mừng không sao kể xiết.
Nhưng năm đó, trong Tuyên Thất điện, người lạnh lẽo nói cho ta biết, gặp nhau không vui, chi bằng không gặp, lòng ta cũng đã hóa thành bột mịn, theo làn gió tiêu tán. Ta không hối hận gả cho người, mặc dù người kiên quyết xoay đi, bỏ ta lại Trường Môn.
Ta từng ngày ngày ngồi dưới tàng cây lê trong Trường Môn cung, ngắm nhìn hoa lê rực rõ, nghĩ đến cảnh tượng cùng người đi dưới tàng hoa lê, để Hoa nhi làm bóng mát che cho ta và người. Ta nghĩ, cứ như vậy, có thể cùng người đi đến bạc đầu.
Hoa nở hoa tàn, ngày lên nguyệt lặn, ta lẳng lặng chờ đợi, nhưng người, chưa bao giờ đến.
Vì thế ta cô tịch trong lãnh cung này, dần dần tỉnh mộng, mới phát hiện ra cả đời này, ta nên sớm cùng người không liên quan. Một lần sinh mệnh như vậy cũng đã đủ, chỉ cầu kiếp sau, Triệt Nhi, đừng để ta gặp lại người…
Chấp niệm trong lòng thoáng chốc sụp đổ. Lưu Triệt không ngờ lệ rơi đầy mặt, thấm ước mảnh bạch quyên.
Thì ra ngàn dặm giang sơn say lòng người, chỉ vì có nàng. Quãng đời còn lại dài như vậy, ta nên làm thế nào…
HOÀN
*Trần A Kiều: là phế hậu nổi tiếng nhất trong lịch sử TQ. Ai muốn tìm hiểu thêm về cuộc đời bà có thể đọc ở google nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...