“Hoàng hậu không con, u mê vu cổ, không thể thừa thiên mệnh. Nay ơn trên ban chiếu, bãi lui về Trường môn cung.”
Người ban chiếu chỉ đứng trước cửa Tiêu Phòng điện, dùng giọng nói lanh lảnh chói tai, song lại bình thản đến lạ để tuyên đọc phán quyết cuối cùng của hắn đối với ta.
Cùng với những dòng văn tự trên lụa ti quyên tinh xảo mạ vàng là ấn ngọc tỷ đỏ chói “thụ mệnh vu thiên, ký thụ vĩnh xương”, đôi tay cầm nó rõ ràng đang run rẩy.
Ta thu tầm mắt, nhận lấy chiếu lệnh, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Dương Đắc Ý, ý chỉ này còn chưa tới phiên ngươi tuyên đọc cho bản cung. Bản cung muốn gặp bệ hạ.”
Tay quẳng chiếu chỉ trên mặt đất, ta nhấc chân bước đi. Dương Đắc Ý cũng không thật sự ngăn cản, chỉ là một khắc trước khi ta bước chân ra khỏi Tiêu Phòng kia, hắn nặng nề quỳ gối trước mặt chặn đường ta. Đoàn thị vệ đến tuyên chỉ phía sau hắn cũng quỳ xuống, ngăn trước đường.
Ta nhíu mày, vừa định mở miệng thì tùy thị Ngọc Hành bên cạnh đã lên tiếng trước: “Nô tài lớn mật, dám chắn đường của nương nương. Các ngươi không cần đầu mình nữa sao?”
Ngọc Hành là nha đầu ta mang từ Đường Ấp Hầu phủ đến, nhiều năm nay vẫn theo bên cạnh ta. Đối với tâm tư của ta, nàng đều có thể thay ta ra mặt trong một số ít trường hợp bậc mẫu nghi thiên hạ như hoàng hậu không thể làm. Giống như hiện giờ, lớn tiếng trách cứ, nghi ngờ chiếu thư phế hậu, chuyện này quả thật không nên để ta mở miệng.
Thế nhưng, những nô tài kia cũng không động đậy gì, chỉ cúi đầu quỳ một chỗ.
“Nương nương, bệ hạ đã xuất cung đi Thượng Lâm uyển, thỉnh nương nương di giá Trường Môn cung.”
Hắn thế mà lại đi Thượng Lâm uyển? Vì muốn trốn tránh ta sao?
Bắt đầu từ lúc nào, chúng ta lại trở nên như vậy?
Trong lòng ta nổi lên chua xót. Ta đá một cước vào vai Dương Đắc Ý, lướt thẳng qua hắn đi một mạch. Mục tiêu của ta rất rõ ràng, ta muốn hỏi một lần xác đáng. Bất luận là hắn đang ở Tuyên Thất điện hay Thượng Lâm uyển, nếu không có một câu trả lời thuyết phục, ta sẽ không bỏ qua như vậy. Nếu hắn muốn giải thích với ta, giờ phút này tất nhiên đang chờ ở Tuyên Thất điện, chứ không phải đi Thượng Lâm uyển như lời Dương Đắc Ý nói.
Trong không khí nghiêm trang nơi Tuyên Thất điện, hắn quả nhiên ngồi vững vàng sau ngự án, giống như đang chuyên chú phê duyệt tấu chương. Thậm chí lúc ta vào cũng không ngước đầu lên một chút. Bào phục màu tro trên người làm hắn mất đi vài phần sắc bén, ngược lại bình dị, gần gũi hơn vài phần.
“Bệ hạ!” –Ta cứ nhìn hắn bình thản đến như vậy, rốt cuộc cũng không thể ẩn nhẫn được nữa, hoàn toàn bùng nổ -“Triệt Nhi không muốn cho A Kiều một lời giải thích sao?”
Dương Đắc Ý vội vã bước lên, cung kính dâng lên thánh chỉ khi nãy bị ta ném xuống. Lưu Triệt lúc này mới ngẩng đầu, con ngươi híp lại nhìn về phía ta. Ánh mắt hắn sắc bén, tựa như thanh kiếm bắn vào lòng ta. Chỉ một ánh mắt, nhưng lại tựa như thiên sơn vạn thủy ngăn cách chúng ta vậy.
Hắn đẩy trúc giản trên án ra, tùy ý mở chiếu thư phế hậu, lạnh nhạt nói: “A Kiều muốn trẫm giải thích thế nào?”
Ta vốn có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi hắn, lại đơn giản chỉ vì một ánh mắt thiếu kiên nhẫn đó, lời mở ra chỉ còn lại một câu: “Vì sao?”
“Hoàng hậu không con, u mê vu cổ, không thể thừa thiên mệnh.” Đây là hắn đọc lại lời trong chiếu thư, không ít hơn một chữ. Nói xong, hắn đã đứng trước mặt ta, bước đến từng bước.
“A Kiều” –Tay hắn vén tóc rối bên má ta –“Trường Môn cung… là cô cô chuyển giao cho trẫm. Về sau, nàng đến đó ở đi.”
Lưu Triệt, phu quân thanh mai trúc mã của ta, người hứa tặng ta kim ốc, khuôn mặt hắn vẫn kiên nghị như vậy, con ngươi đen láy lóe ra một tia sắc bén lại khiến ta cảm thấy hoang mang xa lạ. Làn môi mỏng rõ ràng áp sát, để lại trên thái dương ta một nụ hôn lạnh như băng, rồi lại cười nhạt mà rời xa.
Tay ta trong ống tay áo bấc giác đã xiết chặt, rồi lại chậm rãi buông ra, toàn bộ lý trí trong lúc này đều biến mất. Ta giương tay, dùng hết khí lực toàn thân mà đánh vào mặt kẻ cao quý nhất Đại Hán. Hắn chẳng qua là hơi kinh ngạc, chợt lại nở ra một nụ cười thản nhiên xa cách. Dấu tay trên mặt hắn nhanh chóng hiện ra, mà ta chỉ xoay người, thẳng hướng đến Trường Môn cung.
Một khắc hắn cúi đầu hôn ta, ta nghe được thanh âm hắn bình thản nói: “A Kiều, gặp nhau đều không thích, chi bằng không gặp”
Mười năm quen biết, mười năm phu thê, một chỉ chiếu thư, ân đoạn nghĩa tuyệt.
—oo0oo—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...