Trịnh Hiệu Tích tỉnh dậy giữa đêm vì khát nước.
Trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng cậu mới quyết định rời giường, xỏ dép rồi nhẹ nhàng mở cửa. Xung quanh bốn bề tĩnh lặng. Mọi người đều đã ngủ hết. Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng dế kêu không ngớt. Mùa hè năm nay rất nóng, ngay cả buổi tối nhiệt độ cũng không giảm xuống được bao nhiêu. Trịnh Hiệu Tích nương theo ánh đèn mờ mờ của hành lang để tìm đường xuống tầng một. Vừa đi cậu vừa dùng tay xốc lên cổ áo, hi vọng cảm giác nóng bức trong người được giảm bớt.
Căn nhà này được ông bà Trịnh xây cách đây chừng vài chục năm, có điều Trịnh Hiệu Tích chỉ ở vài năm khi còn nhỏ, sau đó theo cô Tư (em gái ruột bà Trịnh) ra nước ngoài sinh sống và học tập. Trịnh Hiệu Tích cũng đã định sẽ định cư cùng cô luôn, nhưng vì ông Trịnh đột ngột đổ bệnh, nên cậu mới tạm dừng mọi công việc để về Việt Nam. Nói như vậy, thời gian gắn bó với nơi này không dài, vì thế Trịnh Hiệu Tích cũng không nắm rõ kiến trúc tòa nhà này lắm. Trịnh Hiệu Tích dựa theo trí nhớ để xác định phương hướng, thế nhưng đi mãi vẫn không thấy cầu thang xuống tầng. Đêm nay không trăng. Cửa sổ bên ngoài tối đen. Nếu không nhờ có đèn hành lang, ngay cả việc đi lại cũng trở nên khó khăn. Có điều, ánh đèn này lại quá yếu ớt, chỉ đủ thắp lên một không gian rất nhỏ. Nhìn về phía trước, liền có ảo giác rằng hành lang là một đường hầm dài vô tận, đi mãi cũng không thể tới được điểm cuối cùng.
Trịnh Hiệu Tích loay hoay một lúc lâu, cảm thấy càng lúc càng quái lạ. Cậu đã đi đi lại lại cả hai hướng, nhưng vẫn không thấy cầu thang. Mồ hôi trên người đã khô gần hết, cảm giác nhớp dính khó chịu cũng vơi đi phần nào, nhưng lòng cậu càng lúc càng khó chịu. Nhất thời không thể nói rõ cảm giác này là gì. Hoặc là, nó đã bị cậu vội vàng đè xuống. Cuối cùng, Trịnh Hiệu Tích quyết định bỏ cuộc, trở về phòng. Việc uống nước cứ để trời sáng hẵng tính. Mà, cậu cũng không còn cảm thấy khát nữa, chỉ cảm thấy có gì đó rờn rợn.
Tầng hai rộng lớn là vậy, nhưng chỉ có ba phòng. Một phòng ngủ ở giữa, một phòng ngủ ở phía bên trái và một nhà kho ở cuối hành lang bên tay phải. Hai phòng kia đều đã bị khóa vì không có người ở, vì thế khi đưa tay mở được cửa phòng, Trịnh Hiệu Tích mới nhẹ nhõm thở ra. Cảm giác kỳ dị do không tìm thấy cầu thang ban nãy cũng vơi đi ít nhiều.
Cậu dò dẫm tìm giường trong bóng đêm. Cậu không muốn bật đèn. Bởi tại, người ta vẫn nói rằng, con người sợ những thứ ẩn mình trong bóng tối chứ không phải bản thân bóng tối. Trịnh Hiệu Tích không phải là người theo chủ nghĩa vô thần. Cậu cực kì tin vào chuyện Thần Phật, cũng tin vào sự tồn tại của ma quỷ. Có lẽ vì thế nên hồi nhỏ cậu vẫn hay bị trêu là nhóc nhát gan. Nghĩ đến đây, Trịnh Hiệu Tích không kìm được mà phì cười, lắc lắc đầu, đem những ý nghĩ không hay gạt xuống.
Khi sờ thấy chiếc nệm giường mềm mại, Trịnh Hiệu Tích liền thoải mái bỏ dép, sau đó ngả lưng. Tiếng côn trùng vẫn vang lên không ngớt. Cậu quay lưng về phía cửa sổ, nhắm mắt lại, cố ru bản thân vào giấc ngủ một lần nữa.
Giấc ngủ này, Trịnh Hiệu Tích ngủ rất chập chờn.
Không biết đã qua bao lâu, cậu lại mơ hồ nghe thấy có tiếng vật gì di chuyển trên sàn gỗ. Cộc cộc. Cái âm thanh quỷ dị đó hòa cùng với tiếng côn trùng râm ran, gây cảm giác rất khó chịu. Nó như báo hiệu sự có mặt của một thứ gì đó trong căn phòng này. Trịnh Hiệu Tích muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trịnh không tài nào di chuyển nổi.
Cộc, cộc.
Cộc, cộc.
Âm thanh đó dừng lại ngay sát cạnh nơi Trịnh Hiệu Tích đang nằm.
Thật kì lạ, rõ ràng tinh thần đã trở nên tỉnh táo, song ngay đến sức lực mở mắt, Trịnh Hiệu Tích cũng không có. Cậu không dám thở mạnh, chỉ có thể không ngừng niệm “A di đà Phật”, mong không có chuyện gì quá gở xảy ra.
Từ một năm trước, Trịnh Hiệu Tích đã rất hay gặp ác mộng. Đó là lí do cậu không muốn về Việt Nam. Bởi vì khung cảnh trong cơn ác mộng của cậu…
Luôn là căn nhà này.
Không biết đã niệm tới mấy lần “A di đà Phật”, Trịnh Hiệu Tích đột nhiên mở được mắt. Lúc này cậu đang quay lưng về phía cửa sổ, vì thế tầm mắt đối diện với bức tường trống không. Ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến bóng của đồ vật trong phòng tạo thành những mảng đen kì dị.
Trịnh Hiệu Tích di chuyển tầm nhìn.
Hai mắt Trịnh Hiệu Tích mở lớn. Cậu bặm chặt môi, cố để không hét lên. Bởi vì cậu nhìn thấy, phía dưới chân giường, có bóng của một người.
Một người ngồi ghế.
Hắn ta ở ngay sau lưng cậu!
Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng vẫn râm ran. Nhưng đã có sự biến hỏa trong cái bản đồng ca ấy. Trịnh Hiệu Tích cảm thấy dường như chúng kêu càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, như thể muốn dùng sóng âm để ép không khí nổ tung. Trịnh Hiệu Tích không dám quay lại nhìn, chỉ có thể nắm chặt vạt áo, không ngừng niệm “A di đà Phật”, mong rằng “thứ kia” sẽ biến mất; hoặc cậu sẽ tỉnh khỏi cơn ác mộng này.
Nào ngờ khi nghe tiếng cậu run rẩy niệm câu nói kia, cái bóng dưới sàn bèn di chuyển. Một bàn tay đen ngòm giơ lên, đặt tại bả vai Trịnh Hiệu Tích.
Nó nói rằng,
“Tích Tích này, bây giờ em mới chịu tới thăm tôi đấy à.”
Giọng nói nhẹ nhàng, lời lẽ thâm tình.
Song cũng ẩn giấu ác ý và oán độc vô hạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...