Trùng tang

Ngày trở về nhà, Trịnh Hiệu Tích luôn có một cảm giác thiếu vắng khó nói thành lời. 
Rõ ràng cha mẹ vẫn hiền từ như vậy, bác Phúc vẫn hòa ái như thế, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm giác mọi người đang che giấu thứ gì đó.
Ví như căn phòng ở cuối hành lang tầng hai bị niêm phong.
Hay ví như những lá bùa được dán sau khung tranh trong biệt thự.

Mẹ cậu rõ ràng không phải là một người hướng Phật, thế nhưng lại đều đặn mỗi tuần đi Bắc Ninh lễ chùa.  
Hay là… tấm gỗ nâu quét véc - ni mà bác Phúc lén lút giấu bên trong tủ gỗ.
Quan trọng nhất, Trịnh Hiệu Tích rõ ràng cảm thấy rằng, mình đang bị theo dõi.
Ánh mắt đó luôn dõi theo cậu, theo cậu vào cả trong giấc mơ. Cậu có thể cảm nhận rõ ác ý của nó. Trịnh Hiệu Tích có cảm giác rằng, nó đang muốn cậu làm gì đó.

Cho tới một ngày kia, cậu bất chợt tỉnh giấc. Người đàn ông ngồi xe lăn ở cuối hành lang nhìn cậu mỉm cười. Hắn ta vẫy tay với cậu, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, không rõ vui buồn.
Hắn gọi, “Tích Tích, lại đây.” 
__
Tài liệu tham khảo: https://.wattpad.com/story/158065452-tr%C3%B9ng-tang
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận