Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


Lăng Sở mím chặt môi nhìn từng' đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Văn Xung.
'Không cần phải lừa ai à?'
"Đi.

Ngươi không định dẫn ta đi tham quan nơi này một chút sao?" Vũ Văn Xung không muốn nói đến việc đính hôn nữa.
Nhắc đến vườn thảo mộc hắn mới nhớ, hình như Lăng Mặc vẫn còn đang ở đó.

Cho nên hắn quyết định đặt vấn đề hôn ước sang một bên.

Nhưng vừa gạt một chuyện đi thì một mối nghi ngờ khác lại xuất hiện.

"Nguyên soái này, ngài vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Vũ Văn Xung xoay người quay lưng lại với Lăng Sở, nói :"Ta trên đường gặp người đưa tin của Lăng gia."
'Cho nên vừa nhận được tin tức hắn đã vội vàng đến đây?' Lăng Sở nhìn bóng lưng của Vũ Văn nguyên soái, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp.
"Sao còn đứng đó?" Vũ Văn Xung quay người lại nói.

Lăng Sở đuổi kịp Vũ Văn Xung, lại nhìn sang con ngựa của hắn :"Chỉ có một con ngựa thôi?"
Vũ Văn Xung ừm một cái rồi lên ngựa, vươn tay về phía Lăng Sở :"Đi thôi."
Lăng Sở sững người, theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng ánh mắt Vũ Văn Xung lại vô cùng kiên quyết nhìn hắn.
Lăng Sở nắm chặt tay.

Do dư thiếu quyết đoán hoàn toàn không phải phong cách của hắn.

Trời đất quỷ thần ơi, không phải là hắn sợ Vũ Văn Xung hay gì đâu mà là bọn họ phải cưỡi chung một con ngựa đó! Là cưỡi chung đó!
Hắn vừa đưa tay ra, Vũ Văn Xung lập tức nắm chặt lấy.

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đã phát hiện mình ngồi trước mặt Vũ Văn Xung từ lúc nào.

Khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể từ người đàn ông kia toả ra phía sau lưng hắn.

Sau đó cáng tay Vũ Văn Xung vòng qua hai bên, cầm chặt dây cương.
Nhận ra toàn bộ cơ thể mình nằm gọn hoàn toàn trong vòng tay của Vũ Văn Xung, cả người Lăng Sở cứng đờ.

Ý gì đây? Vì sao không để hắn ngồi phía sau?
"Thả lỏng đi.

Ta đâu có ăn thịt ngươi." Vũ Văn Xung nói.
Bằng cách nào đó, Lăng Sở cảm thấy hình như Vũ Văn Xung đang chiếm thế thượng phong.

Không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình cho người khác, Lăng Sở bất đắc dĩ thả lỏng cơ thể, nhưng vẫn không thành.

Hắn không khỏi thắt lưng lại.


Vũ Văn Xung nhìn phản ứng kỳ lạ của Lăng Sở, không nói gì.

Vũ Văn Xung tiếp tục thúc ngựa, yêu cầu cấp dưới đuổi theo phía sau.
Lăng Sở bấy giờ mới phát hiện không ai trong số những người mặc giáp đen kia cưỡi ngựa.

Nhưng tất cả bọn họ đều di chuyển rất nhanh, mỗi cây dọc đường đều là chỗ đứng của họ, võ công thật cao cường.
Kỹ năng cưỡi ngựa của Vũ Văn Xung rõ ràng tốt hơn hắn.

Tuy rằng hai người bọn họ đang cưỡi chung một con ngựa, nhưng Vũ Văn Xung lại dễ dàng thuần hoá con ngựa đó.
Lăng Sở khó chịu cau mày suốt quãng đường.

Hắn không cao bằng Vũ Văn Xung, ai nhìn vào cũng thấy hắn như đang trốn trong vòng tay của tên họ Vũ Văn kia.

Trong khi đó, hơi thở của Vũ Văn Xung lại vô cùng độc đoán đến nỗi hắn không thể kìm nén bản thân để phản kháng, hắn không làm gì được.

Hắn không tài nào thả lỏng cơ thể nổi cho nên suốt quãng đường đi lưng vô cùng đau nhức.
Có một điều hắn không biết, Vũ Văn Xung đã lén lút cúi đầu xuống, nhìn hắn cười khẩy một cái.
Vũ Văn Xung nhìn Lăng Sở bướng bỉnh như vậy lại đột nhiên cảm thấy Lăng Sở giống như một con nhím nhỏ, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.


Hoàn toàn phù hợp với hắn.

Sự khó chịu do những hành động của Lăng Sở làm ra khi nãy ngay lập tức biến mất.
Nhờ tốc độ phi ngựa nhanh, Lăng Sở với cái lưng đau rất nhanh đã đến trang trại thảo mộc.

Lúc Vũ Văn Xung ghìm ngựa lại, Lăng Sở không khỏi hít một hơi thật sâu.

Dường như eo, lưng, chân, hông đều không phải của hắn nữa rồi...
Vũ Văn Xung cúi đầu liếc nhìn Lăng Sở một cái, sau đó xuống ngưa trong mắt lộ ra ý cười.

Hơn nữa, trước khi Lăng Sở kịp phản ứng, hắn đột nhiên cõng Lăng Sở xuống khỏi ngựa.
"Này!" Lăng Sở mất cảnh giác hét lên.

Lăng Sở chân chạm xuống đất an toàn, trừng mắt nhìn Vũ Văn Xung..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận