Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


Thú vị! Rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hay là Lăng Sở sớm đã biết hắn là ai?
Nếu danh tính của hắn không phải lý do khiến Lăng Sở ý muốn thù địch rõ ràng như thế, vậy chỉ có thể là chuyện hủy hôn kia mà thôi.
Hình như vẫn còn điều gì hắn chưa biết.

Không sao cả hiện tại hắn đã ở Đàm Dương rồi, hắn nhất định sẽ tìm ra điều gọi là chưa biết kia.
"Nguyên soái, còn những người này thì sao?" Giang Kha hỏi.
Hai từ 'nguyên soái' vừa vang lên Vũ Văn Xung lập tức để ý đến Lăng Sở lại phát hiện hắn một chút động tĩnh cũng không có.

Xem ra Lăng Sở sớm đã đoán ra hắn là ai rồi.
"Lập tức tìm hiểu xem vì sao bọn họ làm chuyện này.

Còn nữa, dặn bọn họ phải giữ im lặng." Vũ Văn Xung nói.
"Rõ, nguyên soái." Người đàn ông xoay người, đi về phía đám lính tuần tra đang quỳ dưới đất.
Lăng Sở nhìn đám lính lần lượt bị người đàn ông kia thẩm tra.

Chỉ mất vài phút đám người kia đã bị thẩm vấn khai ra hết.

Sau đó trên mặt ai cũng tái nhợt sợ hãi, dường như gặp phải chuyện gì vô cùng khủng khiếp.
"Nguyên soái, đám người này toàn bộ đều làm theo lệnh của Trương Đông.

Trương Đông biết việc Lăng thiếu gia đến vườn thảo mộc cho nên đã sai bọn họ buộc Lăng thiếu đến doanh trại."

Lăng Sở dù đã đoán ra được ý định của Trương Đông nhưng hắn vẫn là không nhịn được mà nắm chặt tay.
Vũ Văn Xung nháy mắt với Giang Kha, người này lập tức hiểu ý, gật đầu đến chỗ đám binh lính.

Không ai biết hắn đã làm gì hay nói gì với đám lính canh đó, nhưng những người đó luôn cúi đầu, miệng không ngừng lo lắng hứa sẽ giữ kín chuyện ngày hôm nay.
Lăng Sở cảm thấy hơi kỳ lạ.

Hắn cẩn thận suy xét, nhưng vẫn không nghĩ ra.

Sau đó hắn nhìn Vũ Văn Xung.
Vũ Văn Xung quay lại nhìn Lăng Sở :"Ngươi vì sao lại không ngạc nhiên? Có phải đã đoán ra ta là ai rồi không?"
Khuôn mặt Lăng Sở bỗng cứng đờ :"Ta chỉ là vô tình đoán trúng mà thôi."
Vũ Văn Xung nghiêm túc nhìn hắn, nói :"Ta nhận được thư từ hôn từ Lăng lão gia rồi.

Không có sự đồng ý của ta, lá thư này không có ý nghĩa gì."
Lăng Sở sững người :"Vì sao?"
Hắn chính là không hiểu nổi.

Chẳng phải Vũ Văn Xung rất muốn hủy hôn với hắn sao? Vì sao bây giờ lại nói không đồng ý?
"Hôn nhân không thể nào chỉ quyết định qua loa như vậy được, vẫn cần thêm thời gian để nói về chuyện này." Vũ Văn Xung nói.
"Ngài...không phải ngài không muốn lấy ta sao?" Lăng Sở vội vàng hỏi.
Vũ Văn Xung nhìn hắn thật lâu :"Từ đâu ngươi biết ta không muốn lấy ngươi?"

Vũ Văn Xung chỉ mới biết chuyện hắn có hôn ước cách đây vài ngày, hắn còn chưa nói gì.

Sao Lăng Sở lại nghĩ hắn không đồng ý mối hôn sự này?
Lăng Sở lúc này im lặng.

Hắn có nên nói cho Vũ Văn Xung biết hắn có ký ức của kiếp trước không? Đương nhiên là không thể!
"Ngài là nguyên soái của Đại Nhạc, còn ta chẳng là gì cả.

Địa vị giữa hai nhà chúng ta hai cực đối lập nhau.

Lăng gia chúng ta hủy hôn cũng là vì tốt cho ngài.

Vô số văn võ bá quan đều muốn gả con gái của mình cho ngài, bất kỳ người nào trong số họ đều là lựa chọn tốt cho ngài.

Điều đó không tốt sao?" Lăng Sở nói.
Vũ Văn Xung đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.

Hắn nói :"Ai nói rằng ta sẽ cưới con gái của một chức sắc? Rốt cuộc ngươi nghe điều vô nghĩa như vậy ở đâu thế?"
Lăng Sở sững sờ.

Hắn cau mày nghĩ về kiếp trước.

Khi đó những người đến Đàm Dương hủy bỏ hôn ước đều cho rằng Vũ Văn nguyên soái sẽ chỉ cưới con gái của bọn họ.

Sau đó bọn họ nói với hắn nguyên soái quyền cao chức trọng như vậy làm sao có thể để ý đến một tên thấp hèn như hắn.
Là ai đã nói dối? Là đám hạ nhân? Hay là Vũ Văn Xung?
Vũ Văn Xung thấy Lăng Sở đang nghi ngờ mình, hắn lạnh lùng, nói một cách khó chịu :"Ta, Vũ Văn Xung, không cần phải nói dối bất kỳ ai.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận