Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


"Ta có thể giúp gì được không?" Sau khi đội áp giải Giả Nguyên Lăng đi xa, Vũ Văn Xung hỏi.
"Không." Lăng Sở tin vào sự sắp xếp của nhị thúc.

Hắn tin Giả Nguyên Lăng sẽ bị ngăn lại trước khi kịp đi đến biên giới.
Vũ Văn Xung liếc nhìn Lăng Sở, không nói gì.

Dường như hắn đã nhận ra điều gì từ Lăng Sở.
"Đến núi phía tây đi." Lăng Sở đứng dậy nói.
Sau đó hai người cùng nhau rời khỏi quán trà.
"Từ đây đến núi phía tây mất hai giờ.

Chúng ta phải thuê hai con ngựa." Lăng Sở nói.
Các mỏ và trang trại thảo dược đều nằm ở vùng ngoại ô xa xôi của Đàm Dương, cho nên ngựa là phương tiện vận chuyển và đi lại thiết yếu nhất.

Có một cửa hàng ngựa gần cổng phía tây.

Lăng Sở thuê hai con ngựa rồi cùng Vũ Văn Xung ra khỏi thành.

Trước khi ra khỏi thành, Lăng Sở đặc biệt chú ý xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết những hộ vệ bí ẩn kia của Vũ Văn Xung, nhưng ngay cả một bóng người hắn cũng không thấy.
"Đang tìm cái gì vậy?" Vũ Văn Xung hỏi.
"Ngài...chỉ ngài và ta?" Lăng Sở nhìn Vũ Văn Xung.
Vũ Văn Xung nhướng mày nói :"Ta lo được.

Đi thôi."
Nghĩ đến những hộ vệ đã bảo vệ Vũ Văn Xung suốt bao năm qua, Lăng Sở không nghĩ rằng bọn họ sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy.
Sau khi lên ngựa, Lăng Sở cùng Vũ Văn Xung ra khỏi thành, đi về phía ngọn núi phía tây.
"Cuối con đường này có một ngã ba, đường đi bên phải chính là dẫn đến khu mỏ của Giả gia." Lăng Sở nói.
Nếu biết Vũ Văn Xung sẽ lôi kéo hắn theo, hắn đã không vất vả vẽ bản đồ rồi.
Hắn đã lâu không tới Tây Sơn, khu mỏ của Giả gia lại được canh gác rất nghiêm ngặt, hắn cũng chưa từng tới, chỉ biết vị trí đại khái.
Sau khi đi qua ngã ba, họ đi chậm lại để tránh va vào người khác hoặc bị người Giả gia phát hiện.
Họ càng đi xa, nơi đó càng xa xôi, yên ắng đến nỗi chỉ có tiếng chim ríu rít.
Vũ Văn Xung đột nhiên thả lỏng dây cương, vỗ vỗ lưng ngựa.

Sau đó hắn nhảy ra khỏi ngựa, giống như đại bàng bay vút lên bầu trời.
Lăng Sở sợ hãi, vội vàng nhìn lên hắn.
Nhưng Vũ Văn Xung trong nháy mắt liền biến mất, hắn cũng không biết Vũ Văn Xung đang ở chỗ nào.
"Này!" Lăng Sở sững sờ.


Vũ Văn Xung rời đi mà không nói lời tạm biệt nào.

Không lẽ Vũ Văn Xung định để hắn ở đây một mình sao?
Ngay khi Lăng Sở đang mắng mỏ Vũ Văn Xung trong lòng thì hắn lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống, làm cho Lăng Sở một phen loá mắt.

Vũ Văn Xung đáp xuống lưng ngựa, quay sang nhìn hắn :"Cách đó không xa nữa đâu.

Con đường này được canh gác rất nghiêm ngặt.

Chúng ta phải buộc ngựa trong rừng.

Sau đó ta sẽ đưa ngươi đi."
Sự lo lắng của Lăng Sở cuối cùng cũng được giải toả.

Sau đó, một cái nhìn đen tối bỗng nhiên hình thành trên khuôn mặt hắn.

Nghĩ đến vừa rồi Vũ Văn Xung bỏ rơi mình, hắn luống cuống, sắc mặt lạnh như băng.
Cơn tức giận này rõ ràng rất khó để cho qua.
"Làm sao vậy?"
"Tướng quân đại nhân, nếu ngài muốn biến mất, chí ít cũng phải báo cho ta biết trước chứ." Lăng Sở nghiến răng tức giận.
Vũ Văn Xung biết chuyện gì đang xảy ra rồi.

Nhưng cách Lăng Sở tức giận với hắn cũng quá đáng yêu rồi đi.

Hắn gật đầu, cố tình hiểu sai lời y :"Ừm, lần sau ta đưa ngươi đi cùng."
'Ý của ta không phải như thế! Ngài cứ làm như ta một giây thiếu ngài thỉ chết không bằng! Ta khinh!'
Lăng Sở tức giận nhìn chằm chằm Lăng Sở, đỏ mặt vì xấu hổ.
Đôi mắt Vũ Văn Xung trở nên thâm sâu hơn khi nhìn hai bên gò má của Lăng Sở ửng hồng.

Đôi mắt Lăng Sở ánh lên lửa giận, trong veo như mặt hồ dưới ánh mặt trời rực rỡ đang bừng cháy một cụm lửa.

Hắn gần như bị phản ứng tức giận không trút ra ngoài được của Lăng Sở mê hoặc.
Trong lòng hắn cũng có lửa đốt, khơi dậy ý muốn trêu ghẹo người trước mặt này.
Nhưng nếu hắn làm như vậy, Lăng Sở sẽ rời đi ngay lập tức.
"Khụ! Được rồi, không trêu ngươi nữa.


Mau đi thôi." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi quay người đi trước.

Hắn sợ rằng hắn sẽ không thể kiềm chế được bản thân nếu nhìn thấy Vũ Văn Xung một lần nữa.
Vũ Văn Xung là một người thông minh.

Hắn không nói gì mà chỉ im lặng đi theo Lăng Sở.
Tiến gần đến khu mỏ, họ loáng thoáng nghe thấy những âm thanh khác nhau.
Vũ Văn Xung đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc :"Chờ một chút."
Lăng Sở dừng lại nhìn hắn.
"Phía trước có gì đó không ổn.

Ở đó có lính canh, để ta đưa ngươi đi." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở nhìn về phía trước :"Được."
Mặc dù rất tức giận, nhưng đối với việc làm ăn hắn không bao giờ tỏ ra rụt rè.
Vũ Văn Xung vòng tay qua eo Lăng Sở, nói :"Ôm chặt ta."
Lăng Sở sững người...
Cố gắng kìm nén cảm xúc kỳ lạ và khó chịu, hắn ôm chặt lấy eo Vũ Văn Xung.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm thấy như mình đang bay.

Cảm giác bất an rằng hắn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào buộc hắn phải từ bỏ phàn nàn về Vũ Văn Xung mà ôm thật chặt eo hắn.
Vũ Văn Xung lặng lẽ đưa Lăng Sở thành công vượt qua lũ lính canh, vào bên trong khu mỏ của Giả gia.
"Nhanh lên, không được chậm chạp!"
"Lũ ngu này, di chuyển nhanh lên!"
Bộp! Bộp!
Một mỏ lộ thiên hiện ra trước mặt họ, nơi hàng trăm thợ mỏ trong bộ vải thô màu xám đang bận rộn làm việc dưới sự giám sát của lính canh ở xung quanh.

Mặc dù đám lính canh này mặc đồ đen không quá nổi bật nhưng xét từ tư thế đứng và khí chất thì bọn họ không phải chỉ là lính canh bình thường.

Những người đàn ông này theo dõi chặt chẽ những việc diễn ra trong khu mỏ.
Có một cái hố lớn đã được đào trên vách đá của khu mỏ lộ thiên này, nơi những người khai thác mỏ làm việc.
Những chiếc xe đẩy qua lại trong mỏ.

Khi xe đẩy được chất đầy quặng, nó sẽ được chuyển đến lò nung phía bên trên khu mỏ.


Quặng cháy đã làm nhiệt độ ở đây tăng lên rất nhiều.

Nhiều nông cụ bị sắp xếp lộn xộn, phía bên kia là những thứ giống như chất đồng bị cháy xém chất thành núi.
Còn ở phía lối ra, các người thợ làm mỏ xếp quặng có chất lượng tốt hơn vào thùng hàng rồi xếp lên xe trở hàng.
Những người này có khí chất giống như những người đàn ông mặc đồ đen canh gác khu mỏ.

Bọn nhất chắc chắn không chỉ là lính canh bình thường.
"Là binh lính." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở lập tức hiểu ra :'Binh châu?'
Lúc này, hai người từ nơi khác đến lọt vào tầm mắt của bọn họ.

Lăng Sở khuôn mặt tối sầm lại nhìn hai người đó :"Giả Trung, Trương Đông."
Giả Trung và Giả Ân có nét mặt khá giống nhau, chỉ là một người béo một người gầy.

Tuy nhiên, vết sẹo trên mặt Trương Đông mới là thứ khiến hắn dễ dàng nhận ra.
"Khéo thật, chúng ta vừa vặn thấy bọn họ buôn bán quặng." Lăng Sở lạnh lùng nói.
Mục đích Vũ Văn Xung đến đây chính là để thăm dò quy mô khu mỏ.

Hiện tại hắn biết rồi.
Giả Trung và Trương Đông hình như đang nói chuyện gì đó.

Mặt của Giả Ân thì tươi cười, ngược lại Trương Đông có phần hung dữ.
Ngay sau đó Trương Đông rời đi cùng với những toa hàng.
Lăng Sở nhìn bọn họ rời đi, nói :"Từ nơi này đi ra, băng qua đường lớn phía nam sẽ đến hậu cứ của binh châu.

Đây là cách bọn họ vận chuyển quặng.

Vì bọn họ ngụy trang, cho nên không ai biết bên trong thùng hàng có gì."
Sau khi đi theo Trương Đông một hồi, Vũ Văn Xung vẫn còn đang ôm Lăng Sở chợt dừng lại, huýt một tiếng sao trong thanh âm có gì đó rất kỳ lạ.
"Ta phái người đi theo, điều tra hành tung của Trương Đông rồi." Hắn nói.
Lăng Sở kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Hắn chỉ là không ngờ Vũ Văn Xung sẽ giải thích với hắn chuyện này.
"Thế giờ chúng ta làm gì đây?" Lăng Sở hỏi, "Hay là quay về thôi?"
"Không, chúng ta quay lại khu mỏ." Vũ Văn Xung trả lời.
"Vì sao? Ngài muốn làm gì?" Lăng Sở hỏi.
"Chỉ là muốn kiểm tra một vài thứ." Vũ Văn Xung đáp.
Lăng Sở theo hắn trở lại khu mỏ lại tình cờ phát hiện Giả Trung đang nói chuyện với ai đó, hình như là quản gia.

Giả Trung cầm một quyển sổ, đọc chúng sau đó viết gì đó lên.
"Khả năng đó là sổ giao dịch, rất có ích." Vũ Văn Xung lạnh lùng nói.
Rất có ích? Lăng Sở bối rối.
"Chúng ta phải tìm cách lấy được cuổn sổ đó, xem xem bên trong có ghi giao dịch giữa hắn với Trương Đông hay không." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở đột nhiên hiểu ra :"Đây là bằng chứng!"

"Thông minh." Vũ Văn Xung đáp.
"Nhưng chưa phải bây giờ.

Nếu chúng ta hành động hấp tấp nhất định sẽ bị kẻ thù phát hiện.

Ngươi đợi ta ở đây, ta đi xem xét tình hình." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở gật đầu.

Sau đó Vũ Văn Xung đưa Lăng Sở đến một thân cây to khác rồi đặt hắn ngồi ở đó.
"Đây là pháo hiệu.

Nếu gặp nguy hiểm hãy dùng." Vũ Văn Xung đưa cho Lăng Sở một ống trúc nhỏ.
Lăng Sở nhận lấy, ngồi im ở đó :"Cẩn thận đó."
Vũ Văn Xung nhướng mày kinh ngạc.

Lăng Sở, con nhím nhỏ này vậy mà bảo hắn cẩn thận.
Hắn nhảy khỏi cành cây rồi lập tức biến mất.
Lăng Sở cầm ống trúc, không dám cử động.
Nơi này cũng cao quá rồi.
Một giờ sau, chân của Lăng Sở tê đến liệt luôn rồi mà Vũ Văn Xung vẫn chưa quay lại.

Hắn không khỏi nhíu mày, mặc dù không muốn quan tâm đến Vũ Văn Xung nhưng hắn vẫn là sợ y xảy ra chuyện.
Nếu y để lộ dấy vết rồi bị bao vây...
Lăng Sở cúi đầu, bắt đầu ước tính khoảng cách giữa các nhánh.

Hắn muốn rời khỏi chỗ này, đi xem khu mỏ có chuyện gì xảy ra hay không.
Ngay khi hắn vừa nắm chặt lấy thân cây, định nhảy sang cành tiếp theo thì bên tai vang lên giọng nói của Vũ Văn Xung :"Làm gì đó?"
Lăng Sở bị làm cho giật mình, sơ ý trượt chân :"Ah!"
"Coi chừng!" Vũ Văn Xung vội vàng bắt lấy Lăng Sở giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đất an toàn.
Trái tim Lăng Sở đập rất nhanh, hắn tưởng mình rơi xuống đất đến nơi rồi.
Vũ Văn Xung đặt Lăng Sở xuống đất, hỏi :"Sao đột nhiên ngươi lại muốn nhảy xuống?"
"Ngài, ta thấy ngài lâu như vậy vẫn chưa quay lại nên muốn xuống xem thử." Lăng Sở nói.

Bây giờ thì hắn an toàn rồi.

Ngay khi vừa đứng lên, chân hắn lập tức mất đi sức lực, vô thức nắm lấy tay Vũ Văn Xung.
"Tê chân rồi?" Vũ Văn Xung hỏi.

"Để ta xem nào."
"Đợi đã..." Lăng Sở muốn từ chối, nhưng y lại nhanh hơn hắn một bước.

Khoảnh khắc lòng bàn tay ấm áp của y chạm vào mắt cá chân hắn, từ nơi Vũ Văn Xung chạm vào truyền đến một hơi ấm áp lan khắp cơ thể hắn, thoáng chốc xua tan cảm giác tê dại, đau nhức ở mắt cá chân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận