Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


Lăng Sở cùng Vũ Văn Xung vẫn còn ở sảnh trước.
"Ta nghe nói Lăng thiếu gia đã đuổi rất nhiều hộ vệ?" Vũ Văn Xung hỏi.
Lăng Sở không mấy ngạc nhiên.

Dù sao chuyện này cũng không phải bí mật gì, cấp dưới của Vũ Văn Xung chỉ cần đi dò hỏi một chút là ra.
"Bọn họ đều là những kẻ không động tay động chân." Lăng Sở đáp.
Vũ Văn Xung gật đầu, vừa muốn nói gì đó thì Vương Đại Sơn quay lại :"Thiếu gia, có thư từ Hạ Đức rồi."
Hai mắt hắn lập tức sáng lên.

Lăng sở cầm lấy thư, kiểm tra nó thật cẩn thận.
Mặc dù Vũ Văn Xung chỉ mới ở Lăng gia có một đêm, nhưng hắn đã biết rất rõ những người bên cạnh Lăng Sở.

Theo những gì hắn biết, người tên Hạ Đức này được Lăng Sở cử đi điều tra chuyện gì đó rất bí mật.
Thấy Lăng Sở vui vẻ như vậy, hắn không khỏi tò mò bên trong bức thư viết gì.
Lá thư rất dài.

Hạ Đức ghi rất rõ thông tin lý lịch của tất cả hộ vệ mà hắn tìm thấy.

Tất cả những gì ghi trong đây không khác gì nhiều so với những gì họ có cho đến nay, Lăng Sở có phần nhẹ nhõm.
Được rồi, lai lịch của bọn họ đều rất sạch sẽ, có thể bắt đầu huấn luyện bọn họ rồi.
Hạ Đức ở cuối bức thư nói rằng hiện tại hắn đang ở Dương châu, nếu không có gì xảy ra thì vài ngày nữa sẽ trở về Đàm Dương.
'Dương châu...' Trong đầu Lăng Sở chợt nảy ra một ý tưởng.

Nếu Hạ Đức đang ở Dương châu, vậy thì vừa hay hắn có thể bảo Hạ Đức điều tra Lưu Nghĩa.
Hắn nhìn Vũ Văn Xung, nói :"Ta phải đi viết một bức thư."
"Ừm.

Ta đợi ngươi" Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở sau đó quay trở lại sân viện của mình.
Vũ Văn Xung chỉ cần liếc nhìn Duệ Minh một cái, người này nhận được chỉ thị liền im lặng rời đi.
Cho nên Lăng Sở không biết rằng lá thư hắn gửi đi cho Hạ Đức đã bị ngăn lại trước khi nó kịp chuyển ra ngoài Đàm Dương.

Sau khi cẩn thận kiểm tra nội dung bên trong bức thư, Duệ Minh nhân lúc người đưa thư không để ý lại lẳng lặng đặt vào bao thư.
Trong khi Duệ Minh đang làm việc thì Lăng Sở cùng Vũ Văn Xung đã rời khỏi Lăng gia, đi thẳng tới cổng phía tây Đàm Dương thành.
"Chúng ta đi núi phía tây à?" Lăng Sở ngạc nhiên hỏi.
"Ừm.

Điều tra khu mỏ của Giả gia mà khi trước ngươi nói."

"Nhưng bây giờ là buổi sáng đó! Buổi sáng có rất nhiều lính canh đi lại.

Nếu đến gần, rất có khả năng chúng ta sẽ bị phát hiện." Lăng Sở nói.
"Cứ đi theo ta." Vũ Văn Xung đáp.
Lăng Sở nhìn Vũ Văn Xung đầy nghi ngờ.

Sau đó mới nhớ ra hình như võ công của tên họ Vũ Văn rất tốt, có thể lẻn vào.

Có rất nhiều cửa hàng bán thảo dược ở Đàm Dương, cho nên đường phố đều tràn ngập hương thảo dược, người dân ở đây sớm đã quen rồi.

Đi dọc theo con phố cùng Lăng Sở, Vũ Văn Xung để ý thấy hầu hết các cửa hàng trước cửa đều treo một lá cờ, bên trên có thêu một vật tổ tượng trưng như gia huy.
Thấy Vũ Văn Xung đang nhìn vào những lá cờ đó, Lăng Sở nói :"Đó là biểu tượng của mỗi gia đình.

Mọi người chỉ cần nhìn vào lá cờ là có thể nhận ra chủ sở hữu của những gian hàng đó.

Những thương nhân kinh doanh ở Đàm Dương đều biết cửa hàng thảo dược nào ra vào kinh thành tốt nhất và cửa hàng nào tệ nhất.

Một khi xác định được cửa hàng tốt, họ sẽ không lãng phí mà rời đi nơi khác."
"Những thứ này có liên quan đến đám cướp không?" Vũ Văn Xung hỏi.
"Có, nếu một thương nhân từ bên ngoài tới mua, họ sẽ cắm cờ của cửa hàng đó lên hàng hoá để có thể an toàn rời khỏi Đàm Dương.

Những thương nhân gặp khó khăn khi rời đi đều không có thiện cảm với Trương Đông hoặc là từ chối hối lộ hắn.

Thực chất mọi thương nhân ở Đàm Dương đều biết lực lượng binh châu có thông đồng với lũ thổ phỉ nhưng không dám vạch trần.

Nếu muốn kinh doanh, họ bắt buộc phải tuân theo quy tắc bất thành văn này." Lăng Sở nói.
"Ta đoán ngài cũng đã nhận ra ở ngoại thành không có một hộ dân riêng lẻ nào.

Tất cả người dân đều tập hợp thành nhóm lại với nhau, phía trước nhà còn cắm một lá cờ, đúng không?"
Vũ Văn Xung đáp :"Đúng."
Mặc dù lúc đó trời chưa sáng, rất khó để nhìn thấy mọi thứ nhưng Vũ Văn Xung vẫn còn thể nhìn ra mấy lá cờ treo trước nhà.
"Đó là những là cờ của binh châu có tác dụng tương tự những lá cờ treo ở mấy gian hàng kia.

Chúng có lúc có ích mà cũng có lúc không.

Đó cũng chính là lúc phải đổ máu." Giọng nói Lăng Sở trở nên lạnh lùng.
Hắn nói tiếp :"Đó là lúc đám binh châu phát động một cuộc tiêu diệt bọn thổ phỉ nổi loạn, cũng là cơ hội để chúng thể hiện công trạng và đóng góp của mình cho triều đình."
Người dân Đàm Dương không phải kẻ ngốc, họ đương nhiên biết chuyện này.


Nhưng bọn họ có thể làm gì đây? Vì họ sống trên mảnh đất này, cho nên họ buộc phải thoả hiệp.
Mấy năm nay hoàng đế đã rất mệt mỏi với vấn đề này.

Người dân ở những châu khác cũng phải chịu cảnh nô lệ, thuế khoá.

Họ cũng có thể sẽ phải đối mặt với cảnh đất đai bạc màu và những vấn đề khác ngay cả khi không ở Đàm Dương.
Như vậy là tất cả những con đường ra khỏi Đàm Dương đều bị đám thổ phỉ theo dõi.

Xem ra muốn rời khỏi Đàm Dương cũng khó.

Thế ngộ nhỡ trên đường bọn họ gặp bất trắc gì thì sao?
Ở Đàm Dương, miễn là họ đút lót hối lộ cho binh châu đủ, họ có thể an toàn sống sót.
Đó là những gì mọi người nghĩ, cũng là những gì đang diễn ra ở đây.
Vũ Văn Xung trầm mặc một lát sau đó mở miệng nói :"Nếu theo như ngươi nói, không chỉ thương nhân, mà ngay cả dân chúng hoặc tự nguyện hoặc bị ép phải nghe theo lệnh chúng."
Lăng Sở ánh mắt lạnh lùng đáp :"Đúng vậy.

Cho nên muốn lật đổ Trương Đông không phải là đơn giản."
"Phải, điều đó chứng tỏ muốn lật đổ được Trương Đông là rất khó."
Hắn đã chọn đi một con đường gian khổ.
"Vấn đề lớn nhất là bọn cướp vẫn đang hoành hành.

Và những kẻ bảo vệ thành dựa vào chúng để củng cố thế lực.

Nếu muốn loại bỏ Trương Đông, trước hết phải tiêu diệt bọn cướp." Vũ Văn Xung nói.
"Phía triều đình không có dấu hiệu gì sẽ cử binh lính đến đây tiêu diệt thổ phỉ cả.

Ngài có ý kiến gì không?" Lăng Sở nhìn hắn.
Vũ Văn Xung nói :"Quyết định của triều đình rất phức tạp, nhưng với tiền đề là lực lượng binh châu không đe doạ đến quyền lực hoàng gia."
Lăng Sở lập tức hiểu ra ý mà Vũ Văn Xung đang cố nói.

Nghĩ về những nghi ngờ về binh châu, hắn hỏi :"Ngài phát hiện ra gì rồi?"
Vũ Văn Xung nhìn vào đôi mắt mong chờ của Lăng Sở nói :"Ta chưa thể nói với ngươi bây giờ.

Khi nào thời cơ đến tự khắc ngươi sẽ biết."
Lăng Sở có hơi thất vọng.


Người đàn ông này vẫn luôn làm hắn hồi hộp như vậy.

Tuy nhiên, mối thù truyền kiếp của hắn với Trương Đông, hắn không thể chờ được nữa rồi.

Hắn sẽ tự tìm cách giải quyết.
Nếu quyền lực của Trương Đông thực sự đe doạ đến quyền lực của hoàng tộc, thì mục đích của hắn nhất định là tạo phản.

Nếu chuyện xảy ra đúng như suy đoán của Lăng Sở, hắn nhất định sẽ đốt pháo ăn mừng.
Hậu quả của việc Trương Đông làm phản nằm ngoài tầm với của hắn.
Nghĩ đến đây, Lăng Sở đột nhiên nhớ đến lời Vương Đại Sơn từng nói, Lưu Nghĩa vốn có ý định tòng quân.

Nhưng Lưu Nghĩa vừa mới đến nơi đóng quân của binh châu hắn liền lập tức đổi ý.

Có phải hắn đã phát hiện ra bí mật gì không?
Hắn cần phải nói chuyện với Lưu Nghĩa.
"Những người đó đều là người Giả gia?" Vũ Văn Xung đột nhiên hỏi.
Lăng Sở nhìn hắn vẻ mắt nghi ngờ.

Vũ Văn Xung ra hiệu cho Lăng Sở nhìn qua bên kia đường.
Theo ánh mắt của Vũ Văn Xung, Lăng Sở nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu trước một tửu lâu.

Trên khung cửa của chiếc xe có treo một tấm biển gỗ khắc chữ Giả.

Một người trông bụ bấm bước ra từ chiếc xe.

Cả người hắn trông không khác gì một túi tiền biết di chuyển, gương mặt có phần u ám.
"Hắn là Giả Ân." Lăng Sở lạnh lùng nói.
"Cha của Giả Nguyên Lăng?"
"Đúng, chính là hắn." Lăng Sở trả lời.
Toà nhà đối diện gọi là Đào Tử Lâu, là một nhà hàng hai tầng.

So với mấy quán hàng ở trung tâm Đàm Dương thánh thì có chút bình thường nhưng lại là một nhà hàng tương đối tốt ở cổng tây.

Nhưng nhà họ Giả nằm ở phía đông thành, hắn đi xa như vậy làm gì? 'Hắn đến đây để làm gì?'
"Lát nữa chúng ta ra khỏi thành." Lăng Sở nói.
Vũ Văn Xung không quan tâm, hắn liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía quán trà nhỏ phía sau, nói :"Chúng ta tới đó đi."
Trà thất này cũng là một toà nhà hai tầng, nhưng không rộng.

Có một ví trí bên cạnh cửa sổ tầng hai cho nên Lăng Sở đã trả thêm tiền để đổi chỗ với những vị khách ngồi gần cửa sổ đó.

Hắn ngồi xuống đối diện với Vũ Văn Xung rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vị trí này nhìn sang Đào Tử lâu rất tốt.
Tình cờ thay, Giả Ân cũng ngồi ngay cạnh cửa sổ tầng hai của tửu lâu kia.


Hắn đang nhìn thẳng về hướng này.
Lăng Sở kéo cửa sổ khép hờ che hắn và Vũ Văn Xung lại.

Giả Ân rõ ràng đang chờ đợi cái gì đó.

Nhưng đó là gì? Đột nhiên, Lăng Sở ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Hôm nay chính xác là ngày Giả Nguyên Lăng bị lưu đày.
"Sao thế? Phát hiện ra gì rồi?" Vũ Văn Xung rót cho Lăng Sở một chén trà.
"Giả Nguyên Lăng chuẩn bị bị đưa đi lưu đày.

Theo thông lệ, đây là thời điểm Giả Nguyên Lăng bị đưa đến cổng phía tây." Lăng Sở nói.
Vũ Văn Xung nhìn đường phố qua cửa sổ.

Hắn nhìn thấy một người đàn ông trong bộ trang phục tù nhân màu xám ở đằng xa được bốn người nha môn áp giải đi về phía này.

Những người đó gây ra tiếng ồn khiến cho những người đi đường buộc phải đứng sang hai bên, nhường đường cho họ.
Vũ Văn Xung nhẹ nhàng xoay tách trà, lộ ra vẻ đằng đằng sát khí.
Lăng Sở quay đầu nhìn ra đường, lập tức thấy ngay Giả Nguyên Lăng đang bị áp giải.
Giả Nguyên Lăng mái tóc rối bù ngồi trong xe tù.

Qua mái tóc vương vãi, hắn nhìn chằm chằm đầy hung dữ vào những người đang bàn tàn về hắn.

Với sự hậu thuẫn của Giả gia, hắn vẫn thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân ngay cả khi là một tù nhân.
Lăng Sở nhìn chiếc xe chở phạm nhân, khuôn mặt lạnh lùng.

'Dù sao ngươi cũng sắp vào địa ngục rồi, cứ tận hưởng những ngày kiêu ngạo cuối cùng này đi.'
Có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt của Lăng Sở, Giả Nguyên Lăng đột nhiên nhìn lên quán trà.
Lăng Sở không trốn tránh mà trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Giả Nguyên Lăng rất tức giận.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Sở đầy thù hận như muốn xé nát Lăng Sở ra làm trăm mảnh.
"Để xem ngươi cười được đến bao giờ.

Ta nhất định sẽ quay trở lại." Giả Nguyên Lăng nói với Lăng Sở.
Lăng Sở bình tĩnh đứng đó.

Sự thờ ơ của hắn chính là sự chế nhạo lớn nhất đối với kẻ thù.
'Muốn trở lại? Ngươi muốn mà được? Đừng có mơ!'
Giả Nguyên Lăng nhìn phản ứng của Lăng Sở lại càng tức giận hơn.

Hắn siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lăng Sở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận