"Hoàn hồn ~"
Chu Tiểu Hy đưa tay vẫy vẫy trước mặt tôi:
“Mỳ của cậu còn không ăn là nở hết đó, bộ dạng tâm sự trùng trùng, cậu bị sao vậy?”
Tôi cắn đũa với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
"Cậu không chấp nhận Giang Thần sao?"
Hỏi xong tôi thấy mình buồn cười quá.
Trùng sinh lại vào thời đại học, tôi và Giang Thần đều là người tự do.
Về mặt pháp lý, anh ấy không nợ tôi gì cả, và những lời anh ấy đã hứa là ở kiếp trước.
Bây giờ chúng tôi không phải là vợ chồng cũng không phải người yêu, anh ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc một lần nữa.
"Này, anh ấy nói một câu là mình phải đồng ý sao, vậy mình là gì đây?"
"Đàn ông mà, càng không theo đuổi được, mới càng trân trọng."
"Trước tiên thờ ơ anh ấy vài ngày xem anh ấy biểu hiện thế nào."
Chu Tiểu Hy thản nhiên nói, có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, Giang Thần mặc dù ngoại hình thanh tú nhưng cũng không phải là tuyệt sắc gì.
Tôi nhấp một ngụm nước mỳ, cố gắng đè nén cảm giác chua chát trong lòng, không khỏi có chút ghen tị với Chu Tiểu Hy.
Cha mẹ Chu Tiểu Hy xuất thân từ một gia đình rất tốt, cha cô điều hành một công ty, mẹ cô là công chức, không giống như những đứa trẻ xuất thân từ nông thôn như tôi và Giang Thần, Chu Tiểu Hy có sự tự tin và kiêu ngạo mà chỉ trẻ em thành phố mới có được.
Những điều tôi khao khát nhưng không thể có được thì đối với cô ấy chẳng qua cũng chỉ là thứ đâu đâu cũng thấy.
CHƯƠNG 7
Giang Thần không bị khuất phục bởi lời từ chối của Chu Tiểu Hy.
Sống thêm một đời nữa, những tố chất tâm lý cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh ấy bắt đầu xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá của chúng tôi mỗi ngày, vồ vập tặng nhiều thứ khác nhau cho Chu Tiểu Hi.
Hoa tươi, trà sữa, snack, gà rán.
Những người trong ký túc xá của chúng tôi há miệng mắc quai thế là hết người này đến người khác bắt đầu trêu chọc Chu Tiểu Hy.
Từ đau thương buồn bã lúc đầu đến sự tức giận, không cam tâm, chỉ trong vài ngày, tâm trạng của tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giang Thần thậm chí không nghĩ tới tôi cũng trùng sinh, anh nhìn tôi như người xa lạ, thậm chí vì sợ Chu Tiểu Hy hiểu lầm còn chủ động block tôi.
Sáu mươi năm nương tựa vào nhau, không có tình yêu chẳng lẽ đến tình thân cũng không còn sao?
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã sai lầm một cách vô lý đến nhường nào, tôi yêu Giang Thần cả một đời, còn anh, có lẽ anh ấy đã chịu đựng tôi cả một đời.
Lúc còn trẻ do hiểu lầm mà ở bên nhau, anh ấy da mặt mỏng, ngại không dám đề nghị chia tay.
Sau này, tôi đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều, đến cả sính lễ cũng là tôi tự mình móc tiền túi ra. Anh ấy cảm thấy áy náy trong lòng nên không thể mở miệng.
Cuộc đời dài đằng đẵng này, với tôi, nó là một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ.
Đối với Giang Thần mà nói, đó là một cái lồng khiến người ta thấy ngột ngạt.
Anh ấy không yêu tôi nhưng anh ấy không thể rời xa tôi.
Bây giờ anh ấy không dễ dàng gì bước ra khỏi chiếc lồng sắt, tại sao anh ấy lại muốn một lần nữa dính líu đến tôi?
"Tiểu Hy, cậu thật sự không định chấp nhận Giang Thần sao?"
Dana gặm chân gà om Giang Thần mua, trong mắt lóe lên tia hóng hớt.
Chu Tiểu Hy đang đắp mặt nạ, không dám lớn tiếng, giọng nói như bị nghẹn ra khỏi cổ họng:
"Bây giờ đã đâu vào đâu đâu? Hồng quân vẫn đang hành quân 25.000m. Với đàn ông tất nhiên phải kiểm nghiệm đàng hoàng.”
CHƯƠNG 8
Tôi đang ngiêm túc đọc sách thì đột nhiên một câu hỏi hiện lên trong đầu tôi:
Giang Thần mua nhiều đồ như vậy, anh ấy lấy tiền đâu ra vậy?
Trời?
Ẩu quá!
Tôi chợt nhớ ra lớp chúng tôi hàng năm đều có suất học bổng rất cao, mỗi năm sẽ cấp 1 vạn tệ cho học sinh đoạt giải.
Hơn nữa suất học bổng này kỳ thực là tôi nhường cho Giang Thần!
Cùng là học sinh nông thôn xuất thân từ một gia đình nghèo, thành tích của tôi luôn tốt hơn Giang Thần, điều kiện gia đình của tôi còn kém hơn gia đình anh.
Giáo viên phụ đạo cũng chủ động nói với tôi rằng thực ra tôi mới là người phù hợp nhất với vị trí này.
Nhưng tôi lại nghĩ đến chiếc quần jean của Giang Thần vừa giặt xong là phai màu, cuối cùng tôi quyết định nhường suất này cho anh và tự mình tìm việc làm bán thời gian để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Bây giờ tôi chỉ muốn tát mình hai cái thật mạnh, học bổng vừa được phát, Giang Thần không phải là có tiền rồi sao?
Toàn bộ số tiền này được anh ta dùng để theo đuổi Chu Tiểu Hy.
Nghĩ đến đây, tôi tức giận đứng dậy, giật lấy hộp chân gà trong tay Dana: “Mình cũng muốn ăn!”
Dana giật mình: "Này, vẫn đói hả, ăn đi, ăn đi, ăn đi, cho cậu ăn hết."
"Này, đúng rồi, Cố Kiều, lần này trường có học bổng mới của hiệp hội cựu sinh viên, cậu có biết không?"
Tôi gặm chân gà bất ngờ vỗ đùi, làm sao tôi lại quên mất chuyện này chứ!
Trong khoa của chúng tôi có một cựu sinh viên tên là Bùi Ninh, đã tốt nghiệp được hai năm và khởi nghiệp thành công, nghe nói chỉ riêng vốn huy động đã mấy trăm triệu tệ.
Tình cờ lần này anh ấy đang hợp tác với trường chúng tôi trong một dự án, trong lúc nhất thời hưng phấn anh ấy nói rằng anh ấy sẽ tài trợ cho hai sinh viên từ khoa của mình.
Trong hai vị trí này, một vị trí được giao cho lớp bên cạnh, vị trí còn lại rơi vào tay Giang Thần. Tất nhiên là tôi vẫn nhường nó cho anh ấy.
CHƯƠNG 9
Khác với học bổng của trường, học bổng do Bùi Ninh cấp trực tiếp bao gồm toàn bộ học phí và chi phí sinh hoạt trong bốn năm đại học, số tiền này sau này trở thành vốn khởi nghiệp cho việc kinh doanh của Giang Thần sau khi tốt nghiệp đại học.
Tôi nhổ chân gà trong miệng ra rồi vội vàng chạy về phía phòng giáo viên phụ đạo.
Kiếp trước tôi đã chủ động nói với cố vấn của mình rằng tôi sẽ rút khỏi cuộc cạnh tranh nhưng kiếp này tôi tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội này.
Tôi chạy một mạch đến văn phòng của giáo viên phụ đạo nhoài người về phía trước thở hổn hển.
Trong văn phòng có một bóng người cao lớn thẳng tắp, ngược ánh sáng không thể nhìn rõ, nhưng giọng nói lạnh lùng quen thuộc:
"Cô, vị trí này Cố Kiều đã từ bỏ rồi, vậy nhường cho em đi."
"Chờ một chút..." Tôi thở hổn hển, ước gì có thể biến ánh mắt thành đao, giết chết Giang Thần:
"Cô ơi đợi một chút, em vẫn muốn giành vị trí này!"
Giáo viên phụ đạo nhìn thấy tôi ánh mắt sáng lên:
"Ây da, Cố Kiều, cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi, làm vậy là đúng rồi! Ngày nào cũng làm thêm ảnh hưởng đến việc học biết bao. Em có thiên phú như vậy thì nên tập trung hơn vào việc học đi!"
Giang Thần không thể tin nổi nhìn tôi, hiển nhiên hành vi của tôi ngoài tầm hiểu biết của anh ấy.
"Cố Kiều, chẳng phải trước nay cậu vẫn luôn không cần học bổng sao?"
Nhìn Giang Thần ở gần như vậy, lòng tôi không tự chủ được mà co rút kịch liệt.
"Cố Kiều, mình rất cần số tiền này, cậu có thể nhường cơ hội này cho mình được không?"
Giang Thần cúi đầu, nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt đẹp cụp xuống, vẻ mặt có chút cầu xin.
Tôi không thể chịu nổi Giang Thần như vậy, trước đây mỗi khi anh ấy tỏ ra vẻ mặt này, cho dù là trăng trên trời tôi đều sẽ tìm cách hái xuống cho anh ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...