Trùng Sinh Lấp Lánh

"Cố Kiều, giúp mình đi mà, có được không?"

Câu nói này quen quá, trong cuộc đời dài đằng đẵng nhưng cũng ngắn ngủi của chúng tôi, anh ấy không biết đã nói bao nhiêu lần.

"Cố Kiều, em trai anh lớn rồi, phải cưới vợ. Em là chị dâu của nó, chắc không đành lòng nhìn nó độc thân cả đời chứ?”

"Cố Kiều, em gái anh sắp lấy chồng, bạn trai nó gia cảnh không được tốt. Mua cho nó một căn nhà, để sau này ở nhà chồng cũng có chút khí thế."

"Cố Kiều, bố mẹ tanh tuổi tác cũng đã cao, anh muốn họ chuyển đến ở cùng chúng ta, như vậy chúng ta có thể chăm sóc họ tốt hơn."

Trong từng tiếng "Cố Kiều, em là tuyệt nhất!"

Tôi không ngừng nhượng bộ và thỏa hiệp, vì vậy tôi trở thành người có sức khỏe kém nhất trong gia đình nhà họ Cố.

Vì làm việc vất vả quá sức nên tôi bị các bệnh về dạ dày, thoát vị đĩa đệm, thoái hóa đốt sống cổ, tê cứng vai...

"Giang Thần, em không thể nói như vậy được. Tất cả học bổng trong hai năm qua đều là Cố Kiều nhường cho em."

"Thành tích và tổng điểm của cô ấy cao hơn em rất nhiều, điều kiện gia đình cũng không tốt, bố mẹ cô ấy không muốn cô ấy đi học, họ chỉ muốn cô ấy lấy chồng. Học phí và sinh hoạt phí hằng năm đều do Cố Kiều làm thêm kiếm được."

"Là bạn cùng lớp, em không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình. Đối với học bổng này, Cố Kiều phù hợp hơn em về mọi mặt."


Giáo viên phụ đạo tức giận trừng mắt nhìn tôi, muốn dùng ánh mắt hung dữ để cố ngăn tôi nói chuyện.

Kiếp trước đám cưới của tôi và Giang Thần được tổ chức ở quê của anh ấy, giáo viên phụ đạo đi tàu một ngày, đặc biệt đến đây để đưa cho tôi một phong bao lì xì lớn.

Ngày cưới, cô ấy nắm tay tôi, mắt đỏ hoe: “Cố Kiều, em phải học cách yêu bản thân mình.”

Hai kiếp làm người, cho đến giờ phút này tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

Kiếp trước, Giang Thần chính là ánh sáng rực rỡ nhất trong thế giới đen tối của tôi, là sự cứu rỗi và là hy vọng của tôi.

Còn kiếp này tôi phải làm ánh sáng của chính mình.

CHƯƠNG 11

Mỗi người ra khỏi văn phòng mang trong mình một tâm sự riêng, Giang Thần nhìn tôi một lượt.

Anh ấy cau mày và cẩn thận nhìn tôi, ánh mắt có phần dò xét, trông rất mất lịch sự.

Tôi nhịn không được quay người lại: “Nhìn cái gì?”


"Tại sao cậu đột nhiên lại thay đổi chủ ý?" Giang Thần dò hỏi.

Tôi thấy hơi buồn cười, vì anh quá coi thường kiếp trước, quyết định làm lại từ đầu nên đương nhiên tôi không thể chuyện gì cũng giúp anh, nhường anh nữa.

“Vì nghèo.”

Giang Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút mơ hồ.

Tôi chưa bao giờ khóc vì những khó khăn của mình trước mặt anh ấy, dù gặp phải chuyện gì tôi cũng sẽ mỉm cười và nói rằng tôi không sao, tôi vẫn ổn.

Rõ ràng, hành vi của tôi hoàn toàn khác so với trước khi trùng sinh.

"Tiểu Bảo, con tới rồi!"

"Tiểu Bảo, con ở đâu?"

Tôi nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt của Giang Thần.

" Cố Kiều, cậu cũng trùng sinh rồi."

Tôi không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhìn Giang Thần, sau đó sải bước đi về phía trước.

"Này, không phải chứ, Cố Kiều, cậu tức giận gì chứ!"

“Hóa ra là vậy, chúng ta dứt khoát nói rõ mọi chuyện đi!”

Thái độ của tôi chọc giận Giang Thần, dù sao tôi cả đời đều cưng chiều anh, hiếm khi nào lạnh lùng với anh như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận