Nữ tù nhân nhỏ bé trần truồng trắng như tuyết, âm thanh nhỏ nhẹ, thân thể mềm mại, sự phản kháng của cô hoàn toàn không có tác dụng, muốn giết cô là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng cách chết thì... tất nhiên là phải để giám ngục tỉ mỉ lựa chọn.
Cây gậy thịt mới chỉ đút vào được một nửa trong âm huyệt mềm mại hồng hào, bên trên được thứ chất lỏng từ cái lỗ nhỏ ấy tiết ra bôi trơn, khi rút ra trông sáng bóng, dâm dục vô cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh lại đẩy vào nhanh hơn, động tác quá mạnh, chất dịch của cô chỉ miễn cưỡng đủ để bôi trơn, huống chi đây mới là lần đầu của cô nên khiến cô đau đớn kêu thảm thiết.
“A… Không muốn…! Anh đi ra đi… anh đi ra đi! Hu hu…”
Người đàn ông ở địa vị cao chưa bao giờ biết mềm lòng, ngược lại còn rất thích nhìn con mồi cầu xin, dáng vẻ bé nhỏ như chỉ biết hứng chịu sự làm nhục.
Ngay lúc dương vật chạm vào màng trinh của cô anh đã đâm thật sâu vào mà không hề thương tiếc!
Lớp màng trinh mỏng manh bị đâm nát, tràn ra thành tơ máu, từng giọt máu chảy trên ga giường nơi họ đang giao hợp.
Ga trải giường được chuẩn bị đặc biệt cho hôn lễ, thêu hoa văn tinh xảo mang hơi hướng cổ điển, nhưng màu đỏ có đẹp đến đâu cũng đâu thể chói mắt bằng máu trinh của xử nữ.
“Nhớ kỹ, em là của tôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông chiếm giữ toàn bộ cơ thể cô, cây gậy thịt to lớn của anh lấp đầy lỗ nhỏ nóng bỏng của cô, kẻ biến thái đang tuyên bố quyền chiếm hữu của anh đối với cô.
Đêm giao thừa, trong căn phòng ngủ cao quý và sang trọng nhất Cảnh Chương Đài người vợ trẻ tuổi xinh đẹp đã bị người quân nhân cấp cao phá thân xử nữ.
Không, bây giờ cô chỉ là một nữ tù nhân nhỏ bé không nghe lời.
Cho nên không có tư cách cầu xin lòng thương xót, chỉ có thể bị làm thịt dưới háng người giám ngục.
Từ người vợ luân lạc thành nữ tù nhân nhỏ bé, sự khác biệt một trời một vực về thân phận cộng với nỗi tủi nhục và nỗi đau phá thân...
Mọi thứ đều khiến cô trở nên nhạy cảm hơn.
“Tôi hận anh… hu hu…”
Đường Ly nghẹn ngào rơi nước mắt, cơ thể không ngừng run rẩy.
Mà về thể chất thì anh hoàn toàn áp chế được cô.
Giây phút anh phá thân cô bờ vai rộng lớn cường tráng của anh hoàn toàn bao phủ lấy cô, cơn đau trướng ập đến, cô vô lực bị anh cưỡi trên người, gần như không thể nhìn thấy ngọn đèn trên tường.
Lần đầu tiên của cô đã bị anh cướp đi.
Anh va chạm vô tình và thô bạo, nơi âm huyệt của cô bị mài rách cả da, dương vật của anh thô cứng mà to lớn, hai cánh hoa trong âm huyệt bị banh ra đến cực hạn, vừa đau vừa tức, làm sao cô có thể không hận anh đây…
Nữ tù nhân nhỏ bé hai mắt rưng rưng thống khổ, mái tóc dài như thác nước cũng bị xõa tung, che đi hai bầu ngực run rẩy đang rung lắc.
Cảnh tượng như vậy khiến Tần Du càng phát thú tính, anh thô bạo xông vào không hề báo trước, sức lực mãnh liệt đâm liên tục vào hoa huyệt mềm mại hồng hào.
Cô khóc thút thít, bị ép chảy ra chất dịch bôi trơn, thứ chất nhờn dính đầy mùi mật, lan tỏa mùi hương dâm dục khắp căn phòng.
“Không phải em muốn chết à?” Anh sờ vào chất dịch của cô, cố ý làm cô xấu hổ, động tác cũng chưa từng dừng lại, tiếp tục đâm vào thật hung ác.
Đã bảy năm rồi, anh đã ngầm coi cô là của anh từ lâu rồi.
Sự trừng phạt đầy tính chiếm hữu, mang theo ý muốn trút giận, khoái cảm chỉ thuộc về một mình anh, còn cô chỉ có thể cam chịu bị anh làm thịt, cô rung lắc liên hồi trên tấm ga giường, bầu ngực sữa non mềm lắc lư thành hai miếng đậu hũ…
Làm tình đối mặt với nhau khiến anh từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ bộ ngực cô lắc lư thế nào và cả biểu cảm trên mặt cô.
Nữ tù nhân tội nghiệp bị anh làm khóc không thành tiếng, trên lông mi dính đầy nước mắt, rõ ràng hận anh trách anh, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại không ngừng rên rỉ, đôi môi ướt át giống như âm hộ nhỏ phía dưới, chỉ khác nhau là một nơi còn lưu lại dấu răng, còn một nơi thì đang bị cây gậy thịt mài cho sưng tấy, sung huyết...
Mỹ nhân nhỏ bó khiến người ta phải thương tiếc, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không đẹp, đặc biệt là hình xăm trên khe ngực khiến đàn ông phát cuồng.
Hai bầu ngực sữa lắc lư tạo thành những hình dạng cực đẹp của hình xăm tinh tế đó, nhưng thật đáng tiếc vì ý nghĩa của nó.
Tần Du cúi người, răng nhay cắn đầu vú của cô, tay xoa nắn bầu ngực cô, cắn làm cô thấy đau, ngực bị bóp cũng đỏ lên, dưới thân không ngừng va chạm, tiếng kêu của cô nhuốm vẻ bi thương, cô cắn đầu lưỡi của mình đến mức sắp ra máu…
Anh quá điêu luyện nên sao có thể để cô thành công, anh nắm cằm cô, cầm quần lót nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Ép buộc nhét đầy vào miệng cô.
“Còn muốn cắn lưỡi à?” Anh đổi ý, giọng điệu biến thái: “Em là của tôi, tôi chưa chơi đủ thì không cho phép em chết.”
Phịch, phịch…
Giường cưới càng lắc mạnh hơn.
Cơ thể cường tráng của người đàn ông mang màu đồng hoàn mỹ, vòng eo sói lắc lư không ngừng nhấn vào người phụ nữ nhỏ bé dưới chăn.
Cô nhỏ nhắn trắng như tuyết, như một món tráng miệng mát lạnh đã bị anh cắn ra, lắp đầy sữa bò vào trong.
Nhồi vào, nhồi vào nhiều hơn, ngày càng nhiều hơn nữa...
Cô khóc không thành tiếng, nước mắt lã chã, cái bụng phẳng lì mềm mại cũng phồng lên, bị lấp đầy bằng một lượng lớn dịch “sữa” bên trong…
Khi ánh sáng đầu tiên của năm mới chiếu vào phòng ngủ, nữ tù nhân nhỏ bé tội nghiệp đã bị làm đến bất tỉnh, còn người đàn ông chưa bao giờ được ăn mặn đang nhìn chăm chú vào bắp đùi sưng đỏ của cô một hồi lâu, ánh mắt chưa hề rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...