Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm


Xuất hiện là một người thanh niên điển trai, từ đầu tóc đến phong cách ăn mặc đều thuộc loại nữ sinh ưa thích nhất.

Vẻ ngoài của hắn thu hút đến vậy, thế nhưng sau khi nhìn thấy hắn ta Phách Ly bỗng chốc nhếch mép khinh bỉ ra mặt.
Người này là Phàm Tăm, tài khoản douyin của hắn có tới hơn năm trăm nghìn người theo dõi, cũng được tính là có tiếng.

Nhưng hắn ta là loại người nào thì cô ả biết rất rõ…
Dựa vào vẻ ngoài đẹp mã của mình mà Phàm Tăm đã dụ dỗ không biết bao nhiêu cô gái sa lưới, không những vậy Phách Ly thường xuyên bắt gặp hắn ta ở quán bar "chăn rau tươi ngon" cùng đồng bọn.
Bởi vì tần số vui chơi ở quán bar của cô ả và đám bạn không ít nên đụng mặt hắn ta là chuyện cơm bữa, từ đó bọn họ cũng coi như là quen biết, chỉ là không đến mức thân thiết mà thôi.
Một ý tưởng xấu xa chợt lóe lên trong đầu Phách Ly.

Nếu như Phàm Tăm đã nhắm trúng Diệc Yên, vậy thì cô ả có lẽ cũng nên thuận tiện tác thành, dâng cô cho hắn ta chứ nhỉ?
Chẳng cần tốn chút sức lực nào mà đạt thành mục đích, Phách Ly quả thực rất ưa thích.

Cô ta giả bộ ngạc nhiên, cười nói xã giao:

- Cứ tưởng là ai, hóa ra là anh Phàm Tăm nổi tiếng trên douyin đó sao? Cơn gió nào đã đưa anh tới đây vậy?
Qua trao đổi ánh mắt, hai người ăn ý phối hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn.

Phàm Tăm biết Phách Ly với hắn ta là cùng một dạng người, kiểu gì cô ả cũng phải cho hắn ta vài phần mặt mũi.
Thế là Phàm Tăm có cơ hội ra tay nghĩa hiệp, đường đường chính chính diễn một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân.
- Các em ỷ đông hiếp yếu vậy là không được, nếu còn không mau rời khỏi đây thì đừng trách anh động tay động chân với con gái!
Phách Ly làm ra bộ thoái chí, nhưng thật ra trong lòng cô ả đang âm thầm cười khinh bỉ.
- Nếu đàn anh đã lên tiếng như vậy rồi thì bọn em sao mà dám chống lại anh Phàm Tăm chứ, thôi được rồi, bọn em đi ngay đây.
Rồi cô ả ra hiệu cho đám nữ sinh rút lui, quay đầu liền nhếch mép cười sung sướng khi có kẻ gặp họa.
Chỉ đợi lúc này Phàm Tăm liền bắt đầu dò xét thông tin của Diệc Yên, làm bộ hỏi địa chỉ nhà tiện đường đưa cô về.
Bởi vì màn anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi mà Diệc Yên đã đặt sự tin tưởng vào hắn, ngây ngô đem tất cả mọi chuyện nói với hắn ta.
Bé thỏ nhỏ không biết mình mới bước vào hang sói, ngoan ngoãn theo đuôi hắn ta lên chiếc mô tô.

Phàm Tăm cố tình ngoặt sai đường, nếu như Diệc Yên có hỏi thì hắn ta chỉ bảo do nhiều ngõ ngách nên mới rẽ nhầm.
Diệc Yên không để ý thấy càng đi đường càng vắng vẻ, đích đến là nhà cô đang xa dần.
Thời tiết nắng nóng, đi được một hồi hai người đều toát hết mồ hôi.

Phàm Tăm nhân cơ hội này tạt đầu xe vào quán nước ven đường, dặn dò cô ở đây uống nước đợi hắn ta đi hỏi lại đường.
Diệc Yên quả thật rất khát, cô không chút nghi ngờ mà đáp ứng.
Trong lúc cô đang ngồi dưới mái hiên thoải mái uống nước thì phía bên Tư Đình lại rối loạn thành một đoàn.

Không thấy cô ở vị trí ban đầu, lòng hắn nóng như lửa đốt, vội vội vàng vàng lái xe vòng quanh khu vực này tìm kiếm, chỉ mong có thể thấy được bóng dáng quen thuộc của cô.
Sự lo lắng của Tư Đình rất dễ hiểu, với cái thân thể to xác nhưng tâm hồn chỉ là trẻ con ngây thơ của cô thì chẳng mấy chốc sẽ bị lừa đi mất.
Phàm Tăm đồng thời cảm thán trong lòng.

Hắn ta rõ ràng là một người đàn ông xa lạ lần đầu gặp mặt, nhưng Diệc Yên lại không hề phòng bị chút nào, ngược lại dễ dàng bị hắn ta dụ dỗ đưa đi chỗ này chỗ nọ.

Hôm nay thật may mắn! Tương tự như Phách Ly, hắn ta cũng rất ưa thích cảm giác đạt thành mục đích mà không cần phải tốn chút công sức nào.

Trời về chiều không còn nóng nực như ban đầu, hai người lên xe tiếp tục "hành trình tìm đường về nhà".
Phàm Tăm ngồi phía trước không ngừng nói chuyện với Diệc Yên, cô cũng đơn giản nghĩ gì đáp nấy.
Bỗng nhiên cơn buồn ngủ ấp tới khiến đầu óc cô trở nên mơ hồ, mí mắt nặng trĩu không nghe theo sai khiến mà khép hờ, cuối cùng nhắm chặt lại với nhau.
Lâm Diệc Yên tựa vào lưng Phàm Tăm mơ màng ngủ thiếp đi.

Khóe miệng hắn ta nhếch lên, cuối cùng thuốc cũng hoàn toàn ngấm rồi, phỏng chừng một tiếng nữa sẽ không tỉnh lại, đầy đủ thời gian để hắn ta chuẩn bị.

Đêm tối lờ mờ buông xuống, xa xa chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trời chứa đựng từng tia ánh sáng le lói, chờ đợi bị dập tắt bên đưới dãy núi cao ngất.
Vùng ngoại ô vắng vẻ có một ngôi nhà hoang, bởi vì nằm khuất sau từng rặng cây thông ven đường nên người qua lại không thể nhìn thấy, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ không phí tâm tư để ý đến nó.
Mí mắt Diệc Yên hơi động, dần dần tỉnh lại.

Bởi vì tác dụng của thuốc ngủ chưa hết nên cả cơ thể cô không có chút sức lực nào, suy nghĩ cũng chưa kịp vận chuyển.
Mọi thứ xung quanh đối với cô đều rất xa lạ, từ chiếc giường cô đang nằm đến dụng cụ bàn ghế dưới đất.
Giường? Sao cô lại nằm trên giường?
Diệc Yên bắt đầu thanh tỉnh hơn, cô muốn ngồi dậy xem xét nhưng bất lực phát hiện hai tay của mình đã bị ai đó dùng dây trói lại ở thanh chắn đầu giường, cố sức giãy dụa nhưng đều không có tác dụng.
Đúng lúc này cánh cửa bên góc phòng mở ra, Phàm Tăm bước vào cùng với một chiếc hộp.


Hắn ta nhìn thấy Diệc Yên đang mở to hai mắt nhìn mình thì nở nụ cười thân thiên, nói:
- Tỉnh rồi đấy hả? Cũng tốt, sắp đến lúc làm việc rồi.
Diệc Yên không hiểu lời này của hắn là có ý gì, nhưng cô lại bắt đầu có dự cảm không lành rồi.
Phàm Tăm đặt cái hộp xuống mặt giường, từ bên trong lấy ra vài thứ đồ chơi hình thù kì lạ.
Có lẽ đoán được nghi hoặc của cô, hắn phá lệ tốt bụng giúp cô giải thích.
- Nhìn biểu cảm ngây ngô của em thì chắc hẳn chưa biết đến mấy thứ này đâu nhỉ? Đây là cái mà người ta hay gọi là bộ đồ chơi t.ì.n.h.d.ụ.c đấy.
Lời nói như sét đánh ngang tai, sắc mặt Diệc Yên lập tức trắng bệch.

Lúc này rồi cho dù cô có đần độn đến đâu thì cũng phải đoán ra mục đích đen tối của Phàm Tăm.
Hắn ta thích thú quan sát cô, có lẽ là ngựa quen đường cũ nên ánh mắt của hắn rất càn rỡ, không chút e ngại lướt mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.

Thi thoảng hắn sẽ hơi liếm mép liếm môi, dường như hận không thể lao tới xé tan lớp vải che chắn trên người Diệc Yên.
Không lẽ lần này Lâm Diệc Yên cô xong đời thật rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận