Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm
Thì ra người mới châm chọc Diệc Yên chính là Phách Ly.
Đã lâu rồi Diệc Yên mới thấy cô ta đi đâu đó một mình mà không có đàn em theo sau.
Phách Ly cũng có suy nghĩ gần giống cô, cô ta thật lòng thắc mắc vì sao Tư Đình không ở bên cạnh cô ngay lúc này.
Thích thầm Tư Đình nhiều năm nên cô ta hiểu được hắn bao bọc Diệc Yên tới nhường nào.
Lúc này tâm trạng của Diệc Yên rất bất ổn, cô không muốn xảy ra xung đột với bất cứ ai nữa.
Thế là mặc kệ Phách Lý cứ bám đuôi châm chọc cô hết câu này đến câu khác nhưng cô vẫn không thèm đáp lại cô ta dù chỉ một lời nào.
Đối thủ một mất một còn ỉu xìu như quả bóng xì hơi khiến cô ả dần đánh mất hứng thú nói móc mỉa, bỗng chốc nín thinh cùng với cô.
Từ trước tới nay đây là khoảnh khắc hài hòa đầu tiên giữa hai người, dường như cả hai đang có chung một nỗi buồn sâu thẳm nào đó.
Đi một hồi lâu khiến đôi chân Diệc Yên mỏi nhức, cô lựa chọn chiếc ghế đá ở ven đường rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Phách Ly thấy thế cũng làm theo, suốt quá trình không nói một lời nào.
Người ta thường nói khi buồn mà có người ở bên cạnh sẽ khiến con người ta muốn thả ra hết nỗi tâm sự sâu thẳm trong lòng.
Diệc Yên chính là như thế, cho dù trước kia quan hệ của cô và Phách Ly không hề tốt đẹp chút nào thì cô vẫn muốn làm vậy.
- Cậu và Thư Kỳ đều thích anh Tư Đình nhỉ?
Phách Ly hơi ngạc nhiên khi nghe Yên hỏi câu này nhưng cô ta vẫn thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, tao cứ tưởng mày đần lắm, hóa ra cũng biết chuyện này cơ à.
Xem ra nhỏ Thư Kỳ kia đã bị lộ bộ mặt thật rồi, Phách Ly nghĩ thầm.
Cô ta cứ ngỡ với chỉ số IQ thấp tè của Diệc Yên thì phải đợi đến khi Thư Kỳ cướp được Tư Đình từ tay cô thì cô mới phát hiện ra được.
- Tôi biết chứ, anh Tư Đình hoàn hảo thế cơ mà, ai lại không thích anh ấy cho được…
Diệc Yên lẩm bẩm không biết đang nói cho Phách Ly hay là nói với chính bản thân mình.
- Tại sao hai người lại thích anh ấy thế?
Cô cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân ngắn đang đung đưa của mình, nhẹ giọng hỏi.
Phách Ly dựa lưng vào ghế, ánh mắt sáng ngời của cô ta ngước nhìn lên bầu trời cao.
- Đương nhiên là vì vẻ ngoài đẹp trai của anh ấy rồi! Đó là ấn tượng ban đầu của tao, sau này tiếp xúc dần dần tao mới phát hiện ra anh ấy không những học giỏi đẹp trai mà tính cách cũng rất hợp gu của tao, là loại con trai trưởng thành chững chạc đó!
- Còn Thư Kỳ, có trời mới biết tại sao nó lại thích Tư Đình, con nhỏ đáng ghét đó còn dám giấu diếm sau lưng tao! Đến tận bây giờ tao mới biết nó là loại người âm độc như rắn rết đến thế, cái nết thì trà xanh phát ói! Nhắc tới thôi là tao đã thấy ghê tởm thèm đấm cho con nhỏ đó vài phát rồi!
Lần này đến phen Diệc Yên kinh ngạc sững sờ.
Cô cứ tưởng Thư Kỳ thân thiết với đám Phách Ly lắm nên Phách Ly đã biết chuyện Thư Kỳ thích Tư Đình từ lâu rồi.
Cô biết cái nết trà xanh của Thư Kỳ, nhưng cô không hiểu "âm độc" trong câu nói của Phách Ly có ý gì.
- Thư Kỳ đã gây ra chuyện gì rồi ư?
Cô không kìm được tò mò hỏi thăm thật giả.
Phách Ly chẳng những không giấu diếm mà còn nói toẹt tất cả những trò mà ả Thư Kỳ đã bày ra để hãm hại cô và ly gián quan hệ của Diệc Yên và Tư Đình.
Càng nghe Diệc Yên càng hoảng hốt, hóa ra những chuyện xấu gần đây xảy ra với cô hầu hết đều do một tay Thư Kỳ dựng nên.
Không ngờ thiếu nữ mới mười sáu tuổi thôi mà trong đầu đã ấp ủ nhiều âm mưu hiểm độc đến thế, vậy mà bên ngoài cô ta vẫn thản nhiên bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội để che mắt mọi người.
Diệc Yên không rét mà run.
Cô có cảm giác sau lưng mình có một đôi mắt rắn xanh lè đang nhìn mình chằm chằm, chỉ trực chờ nhào tới cắn xé cô thành từng mảnh.
Nghĩ tới các kế hoạch của Thư Kỳ còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần mấy trò bắt nạt trẻ con của Phách Ly.
Sau đó hai người còn trò chuyện rất nhiều, quan hệ xích mích lúc trước dần được gỡ rối.
Có lẽ là do cả hai đều đã từng bị Thư Kỳ lừa nên có cảm giác đồng bệnh tương liên, thái độ của Phách Ly không còn dữ dội quá mức.
...
Ngày hôm sau Diệc Yên định tự mình đón xe buýt đi học thì lại gặp được Vương Ân, thế là cô lại đi nhờ cậu đến trường.
Cô biết Tư Đình không muốn nhìn thấy mình nên cô cũng cố gắng tránh tiếp xúc để không khiến hắn khó chịu.
Vì thế mà mấy ngày tới "tài xế" phụ trách việc đưa đón Diệc Yên về nhà đều là Vương Ân.
Cậu không chê phiền, dần dà hai người trở nên thân thiết.
Về phần Thư Kỳ, cô ta vẫn không ngừng bày trò hãm hại Diệc Yên từ giấu cặp, xé sách, nói xấu hay nhét côn trùng vào ngăn bàn của cô.
Nhưng tiếc thay, Diệc Yên bắt đầu đứng lên phản kháng.
Cô sẵn sàng báo cáo lên trường để điều tra, sẵn sàng gom đống sâu bọ vào rồi trả về cho Thư Kỳ.
Bên cạnh đó không thể thiếu sự hỗ trợ của chị đại Phách Ly, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà.
Mưu đồ xấu không thành khiến Thư Kỳ phải đổi chiến thuật.
Cô ta chuyển sang theo đuổi Tư Đình một cách công khai, mỗi ngày theo sau hắn như cái đuôi nhỏ.
Có lẽ cô ta nghĩ rằng chỉ cần bản thân kiên trì thì có thể thay thế vị trí của Diệc Yên trong lòng hắn.
Sự thật chứng minh, cô ta đã quá ngây thơ.
Thư Kỳ càng nhiệt liệt thì Tư Đình lại càng lạnh lùng phũ phàng, hắn thậm chí còn biểu hiện ra sự chán ghét của mình với cô ta – thái độ mà trước kia ngay cả khi bị Phách Ly làm phiền hắn cũng chưa từng thể hiện.
Nhất Long và Trần Uy lặng lẽ nhìn sắc mặt tối sầm của Tư Đình, khe khẽ lắc đầu thở dài.
Mấy ngày nay tâm trạng của cậu bạn có vẻ không tốt cho lắm.
Tại sao vậy nhỉ?
Cuối tuần ba mẹ Lâm cuối cùng cũng đã trở về, thế nhưng bọn họ còn mang theo một người nữa.
Không ai biết rằng trong tương lai người này sẽ gây nên bao nhiêu sóng gió cho ngôi nhà của họ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...