Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm


Cảm xúc của Diệc Yên lúc này tương đối bất ổn.

Cô vô cùng tức giận, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác vùng lãnh thổ mà mình đã đánh dấu chủ quyền từ trước đến nay bây giờ đã bị kẻ ngoài xâm phạm: "Mình không thể để anh ấy thấy được tin nhắn tỏ tình này của Thư Kỳ."
Diệc Yên thoáng liếc nhìn Tư Đình đang chăm chú làm bài, thấy hắn không để ý tới bên này thì nhanh nhẹn xóa tin nhắn mới nhất của Thư Kỳ đi.

Cô không thể để hắn đọc được, lỡ như hắn cũng giống như đám nam chính ngu ngốc trong tiểu thuyết ngôn tình bởi vì tin tưởng lời châm ngòi của trà xanh mà quay lưng đối xử không tốt với nữ chính thì sao?
Nhưng thật ra thì khoảng thời gian gần đây Tư Đình cũng đối xử với cô càng xa cách hơn, lâu dần cô còn có thể cảm nhận được điều đó.

Đầu óc Diệc Yên bắt đầu rối thành một đoàn.
Trong chuyện này Thư Kỳ chắc chắn có một chân!

Nhưng tại sao Thư Kỳ lại có số máy của Tư Đình? Kể từ cái lần báo vị trí của Phàm Tăm đó nữa, cô ta từ đâu lấy được thông tin liên lạc của hắn? Là Tư Đình chủ động cho cô ta ư? Hay là…
Nghĩ tới khả năng Tư Đình và Thư Kỳ lén lút yêu đương sau lưng mình khiến sóng biển trong lòng Diệc Yên cuồn cuộn xô bờ, trực trào ra khỏi lồng ngực.

Tức giận không thể kìm nén làm đầu óc cô loạn nóng cả lên, tức thì cô bật dậy dùng giọng điệu khó chịu để tra hỏi Tư Đình:
- Anh bắt đầu nhắn tin với Thư Kỳ từ bao giờ vậy? Mà sao cậu ta lại biết số điện thoại của anh? Hay là anh chủ động cho số cậu ấy?
Động tác trên tay Tư Đình hơi dừng lại, sau đó hắn lại làm như không nghe thấy mà tiếp tục viết bài.
Thái độ này của hắn càng khiến cho lửa giận của Diệc Yên tăng cao.

Giọng nói của cô bỗng biến chuyển thành châm chọc trêu cợt:
- Cậu ta mỗi ngày đều chăm chỉ gửi tin nhắn cho anh, xem ra hai người cũng thân thiết thật đấy.

Thế mà em lại chẳng biết một chút gì cả, anh trai hàng xóm từ bé lớn lên cùng em cũng chẳng thèm nói với em câu nào luôn chứ.

Bộ anh sợ em biết sao? Sợ em chạy đi mách lẻo với ba mẹ Trịnh rồi lúc đấy sẽ khiến đôi uyên ương bị chìa lìa hả?
Diệc Yên không nhận ra cách nói chuyện của mình gợi đòn tới mức nào, lúc này cô đã giận quá mất khôn.

Ngay cả Tư Đình vốn bình tĩnh cũng bị cô chọc tức.
Hắn đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt thâm trầm híp lại nguy hiểm.

- Lâm Diệc Yên, em vô lý vừa thôi.

Anh làm gì, nhắn tin với ai chẳng lẽ còn phải báo cáo lại với em nữa sao? Em tưởng mình là người yêu, là bảo mẫu của anh à? Ngay cả mẹ ba cũng không có quyền quản lý sự riêng tư của anh nhiều như em, vậy thì em nghĩ tại sao anh lại bắt buộc nói cho em biết?
- Lâm Diệc Yên, chúng ta đã lớn rồi.

Em không thể tôn trọng anh hơn một chút sao? Em có biết mấy ngày nay mỗi một câu nói mỗi một hành động của em đều biểu hiện rõ rằng em vốn chẳng quan tâm gì đến cảm nhận của anh cả, vậy thì tại sao em lại bắt ép anh phải chú ý tới mong muốn của em?
- Lâm Diệc Yên, em quả thật là quá ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi.
Câu nói cuối cùng dường như đã trút xuống toàn bộ sự thất vọng của Tư Đình đối với Diệc Yên, hắn giật điện thoại từ tay của cô rồi quay lưng trở về bàn học.
Diệc Yên bị mắng đến ngơ ngác.

Ngọn lửa giận dữ trong cô đã bị tạt cho một chậu nước lạnh lẽo, tắt ngúm.
Bàn tay bé nhỏ của cô siết chặt thành quyền, nước da trắng ngần tái đi đôi chút.


Cô mím môi không nói chuyện, dứt khoát xoay người chạy đi.
Hai người tan ra không mấy vui vẻ.
Để giải tỏa tâm tình, Diệc Yên một mình chạy ra phố đi bộ.

Tầm giờ này là thời điểm nhiều người qua lại nhất nên cô không sợ hãi gì, dần dần hòa mình vào dòng người tấp nập giữa thành phố về đêm đầy nhộn nhịp.
Diệc Yên thả hồn bay tới tận nơi nào, đôi chân cứ bước đi trong vô thức mà không biết điểm dừng là đâu.

Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lôi kéo cô trở về với thực tại.
- Yo, đây không phải là cái đuôi nhỏ bên cạnh anh Tư Đình đó à? Sao lại đi đâu một mình thế này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận