Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!


"Cảm ơn sư trưởng Xích."
Nghe các cô gái xưng hô, Chung Noãn Noãn hơi kém cười ra tiếng.
"Anh ấy là bạn trai mình, các cậu liền gọi là anh Xích như Lãnh Kỳ Duệ đi."
Nghe Chung Noãn Noãn nói, ánh mắt ba cô gái lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Xích Dương.

Anh không gật đầu, các cô không dám gọi!
Giờ phút này tâm tình của Xích Dương là vô cùng vui vẻ, anh rất thích Noãn Noãn nói anh là bạn trai cô trước mặt các bạn học của cô.
Cho nên đối với bạn của Chung Noãn Noãn, Xích Dương thực hiện chiến lược lôi kéo, khẽ gật đầu.
Các cô gái đạt được sự cho phép của Xích Dương, mặt nhao nhao giãn ra kêu một tiếng "anh Xích", sau đó liền vào nhà.
Lãnh Kỳ Duệ đang định cùng theo vào, lại bị Xích Dương ngăn ở cửa.
"Cậu tới làm cái gì?"
Đối mặt từ trường nháy mắt lạnh xuống của Xích Dương, Lãnh Kỳ Duệ rất không tự chủ dọa đến nuốt nước miếng một cái, ngực ưỡn một cái nói: "Chung Noãn Noãn bẻ gãy cánh tay quản gia nhà em, trong nhà không ai nấu cơm cho em, cho nên em liền đến nơi này ăn chực."
"Có thể ăn chực."
Đôi mắt Lãnh Kỳ Duệ sáng lên, không nghĩ tới hôm nay anh Xích lại dễ nói chuyện như vậy, đang muốn vào cửa liền nghe được Xích Dương tiếp tục nói: "Nhưng cậu phải làm việc."
Lãnh Kỳ Duệ một mặt kinh ngạc: "Anh..

Anh để cho em làm việc?"
"Làm sao? Chẳng lẽ lại còn muốn tôi hầu hạ cậu?"

"Nơi này anh không có mời giúp việc sao?"
"Không có."
Lãnh Kỳ Duệ một mặt thất bại: "Vậy anh muốn em làm cái gì?"
"Quét rác, xoa tro, rửa rau, thái thịt, bưng thức ăn, rửa chén."
Lãnh Kỳ Duệ: "..."
Cho nên đây là coi anh thành giúp việc sao?
Vừa vặn lúc này Ninh Văn Hạo cầm cái chổi từ trong phòng bếp đi tới, nhìn thấy Chung Noãn Noãn, lập tức quy củ chào hỏi: "Chào chị dâu!"
"Anh Ninh, chào anh.

Sao anh lại tới đây?"
"Bởi vì lúc trước đồ ăn không có mua đủ, cho nên anh để cậu ta mua nhiều hơn một chút tới.

Thuận tiện để cậu ta cọ bữa cơm."
"Anh Ninh, vất vả!" Chung Noãn Noãn cảm ơn từ đáy lòng.
"Không vất vả, cái này không phải có cơm cọ sao?" Ninh Văn Hạo cười đến một mặt xán lạn.
Làm nhiều chuyện như vậy cũng có thể gọi ăn chực sao?
Lãnh Kỳ Duệ nhìn thoáng qua Ninh Văn Hạo một mặt vui vẻ, nhếch miệng, trong lòng lặng lẽ oán thầm.
Đột nhiên, Ninh Văn Hạo thấy được Lãnh Kỳ Duệ, đôi mắt sáng lên: "Sao cậu lại tới đây?"

Lãnh Kỳ Duệ còn chưa kịp nói chuyện, Ninh Văn Hạo liền đem cái chổi trong tay nhét vài trên tay anh: "Cậu tay chân không chăm chỉ ngũ cốc cũng không phân biệt được, để cậu làm cái khác cậu khẳng định cũng không làm tốt, những lao động đơn giản này liền giao cho cậu đi."
Nhìn xem cái chổi trong tay, nước mắt Lãnh Kỳ Duệ đều mau chảy xuống đến.
Hiện tại anh không ăn cơm trở về còn kịp sao?
"Cái kia..

Anh Xích, em đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc, em liền đi trước."
Dứt lời, liền chuẩn bị buông xuống đồ vật mau chóng rời đi.
"Trong nhà cậu có chuyện gì? Nói nghe một chút."
Thanh âm âm trắc trắc của Xích Dương không nhanh không chậm vang lên ở sau lưng, dọa đến tóc gáy nhỏ trên người Lãnh Kỳ Duệ đều dựng lên.
"Cái kia..

Em..

Em quên hôm nay em hẹn ba em muốn đi chỗ của ông ấy."
Xích Dương lấy điện thoại di động ra: "Tôi gọi điện thoại cho ông ấy, giúp cậu xin phép nghỉ.

Hôm nay chỗ tôi bận bịu, nếu cậu đã tới, liền ở lại hỗ trợ."
Lãnh Kỳ Duệ: "!"
Cảm giác tiến ổ sói.
Mắt thấy Xích Dương liền muốn gọi điện thoại, nếu để cho anh ấy biết anh cũng không có hẹn với ba anh, mà là lừa anh ấy, Lãnh Kỳ Duệ biết kết cục của anh sẽ thảm hại hơn.
"Không cần không cần, ha ha ha..

Em đột nhiên nhớ tới em hẹn ba em chính là ngày mai.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui