Trọng Sinh Quân Hôn Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy


Nhờ chia sẻ bánh bao đậu mà quan hệ của Khương Ngư cùng với mấy quân tẩu xung quanh đã hòa hợp hơn rất nhiều, còn có mấy người thương con, muốn tới hỏi Khương Ngư cách làm bánh bao đâu, định làm cho con mình ăn.
Cho nên khi nghe Từ Mai nói xấu Khương Ngư, có người đứng ra phản bác.
“Mọi người có nhận được bánh bao đậu của vợ Hoắc đoàn trưởng cho rồi phải không? Tôi có nếm thử một miếng, thật sự ăn rất ngon, còn ngon hơn cả mấy cái bánh điểm tâm bán ở ngoài, vừa thơm vừa dẻo.”
“Còn không phải sao, mềm mềm ngọt ngọt, tôi chưa bao giờ được ăn món bánh nào ngon như vậy.

Cô nói xem, sao người ta lại khéo tay như vậy chứ?”
“Đúng thế, lão Vương nhà tôi ban đầu còn ghét bỏ, nói chỉ là đồ ăn vặt cho mấy đứa con nít.


Ban đầu còn chướng mắt, thế mà sau khi ăn một miếng rồi, thấy ngon thật, lập tức lại cắn một miếng lớn, thằng oắt nhà tôi cũng sắp khóc ầm lên.”
“Ha ha, nhà tôi cũng vậy, đàn ông ấy à, toàn thân trên dưới chỉ có cái miệng là cứng nhất thôi.”
Đều là mấy phụ nữ đã có gia đình, lúc nói đùa cũng là chay mặn không kiêng kỵ, khiến cho mấy người mới kết hôn xấu hổ mặt đỏ bừng.
Từ Mai nghe thấy, thật sự càng nghe càng giận.
“Không phải chỉ là mấy cái bánh bao đậu thôi sao, thế mà mấy người đã bị thu mua rồi à? Đúng là không có tiền đồ.”
Từ Mai cũng không có đầu óc, lúc giặt quần áo ở ngoài với đám quân tẩu, cô ta không nhịn được mở miệng phàn nàn.

Nhưng cô ta nói kiểu này chẳng phải là đụng chạm nguyên cả một đám người luôn sao, khiến cho những người khác cũng không thoải mái.
“Từ Mai, mấy lời này của cô rõ ràng là do cô có ý kiến với Khương Ngư đấy chứ, chứ tôi lại thấy Khương Ngư cũng rất tốt mà.”
“Mấy người là bị cô ta dùng mấy cái bánh bao đậu thu mua thôi, nói không chừng lúc này Khương Ngư đang nói mấy người ngu ngốc đấy.”
Lời này của Từ Mai vừa thốt ra, sắc mặt mọi người ở đây đều có vẻ khó coi.

Trong lòng Khương Ngư đang nghĩ thế nào thì các cô ấy không biết, nhưng Từ Mai này rõ ràng là đang gây chuyện.
“Chậc, Từ Mai, người khác đang nghĩ gì mà cô cũng biết hết.

Nếu như cô đã thần thông quảng đại như thế thì sao không dứt khoát đi làm điều tra viên trong quân đội đi, dù sao thì người ta nghĩ gì cô cũng biết mà.


Như vậy thì kẻ địch có âm mưu gì cô chỉ cần liếc mắt là biết ngay được.”
Người nói là Khương Ngư, cô vừa định ra ngoài bán xà phòng thì nghe Từ Mai ở đây thả rắm chó.
Sắc mặt Từ Mai cứng đờ, có chút thẹn quá hóa giận.
“Cô đang nói cái gì hả? Tôi chỉ là thấy cô không phải là người tốt lành gì, sợ người khác bị cô lừa gạt thôi.”
“Tôi không phải là người tốt sao? Là ai nói? Là cô hay là người khác nói? Từ Mai, sao cô hay quên thế hả? Cô biết rõ ràng tôi là quân tẩu, thế mà cô còn ở đây vu oan giá họa cho tôi.

Hết cách rồi, tôi chỉ có thể báo cáo cho lãnh đạo đến xử lý cô thôi.”
“Cô, cô dám!”
Từ Mai nhìn Khương Ngư đang cười tủm tỉm, không hiểu sao lại thấy rùng mình.


Con bé chết tiệt này thấy không giống như đang nói đùa, chẳng lẽ cô ta thật sự muốn báo cáo lên lãnh đạo sao?
“Mọi người đang tập trung ở đây làm gì thế?”
Là Triệu Cương và Hoắc Diên Xuyên, bọn họ đi ngang qua đây, nhìn thấy một đám người tụ tập ở đây, nếu không phải Hoắc Diên Xuyên nghe thấy tiếng Khương Ngư thì anh cũng sẽ không tới đây.
“Chuyện gì vậy?”
Hoắc Diên Xuyên đi đến bên cạnh Khương Ngư, ở bên ngoài anh không cho phép người khác ức hiếp Khương Ngư.
Người xung quanh nhìn thấy thái độ của Hoắc Diên Xuyên đối với Khương Ngư đều có chút sửng sốt, đây chẳng phải rất thân mật đó sao? Ai nói là quan hệ giữa hai người không tốt hả?
Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, đẹp trai năng lực mạnh, không cần quan tâm mặt mũi ai hết, bình thường đối với mấy nữ đồng chí nũng nịu của đoàn văn công cũng chẳng cho sắc mặt tốt, sao bây giờ lại nói chuyện nhẹ nhàng với cô gái thôn quê kia vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận