Trọng Sinh Quân Hôn Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy


Chỉ có điều nhất định trong quân đội không được ăn, bởi vì nguyên liệu trong tay có hạn nên Khương Ngư cũng không thể làm được thứ quá phức tạp, chỉ làm bánh bao đậu đơn giản mà thôi.

Nhưng vì tay nghề của cô rất tốt nên bánh bao đậu rất thơm, mềm mại, ngọt mà không ngán.
Ngoài miệng Hoắc Diên Xuyên thì nói thứ này chỉ có trẻ con mới thích ăn, nhưng thực tế thì lại ăn không ít.
Khương Ngư không khỏi che miệng cười thầm, đúng là miệng nói một đằng tay làm một nẻo mà.
Vì cô làm khá nhiều, một mình Hoắc Diên Xuyên cũng ăn không hết nên Khương Ngư đề nghị mang sang cho hàng xóm một ít.
Hoắc Diên Xuyên có chút không vui.
“Được rồi mà, đừng cau có thế, một mình anh cũng không ăn hết được.


Thứ này ăn lần đầu mới thấy ngon thôi, để sau rồi tôi làm cái khác cho anh.”
Khương Ngư theo thói quen đời trước, kiên nhẫn dỗ dành Hoắc Diên Xuyên như dỗ trẻ con, lúc đầu Hoắc Diên Xuyên vẫn có chút không thích ứng, nhưng lại cảm thấy loại cảm giác này cũng không tệ lắm.

Hoắc Diên Xuyên nghĩ thầm, mình thật sự đến chịu với cô nhóc này.
Chẳng lẽ thích mình đến vậy sao, ngay cả chuyện mình thích ăn đồ ngọt cũng biết, còn nói để sau làm thứ khác cho mình nữa, thật sự coi mình là trẻ con rồi à?
Bản thân Hoắc Diên Xuyên cũng không biết, khóe miệng anh lúc này đã nhếch lên.
Chẳng bao lâu, bánh bao đậu đã được Khương Ngư phân chia hết.

Trong thời buổi này bánh là thứ hiếm có, lại làm bằng bột mì trắng và đường, đừng có nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng thích ăn.
Mỗi người đều ngoài miệng thì từ chối “Sao có thể xấu hổ mà nhận được”, nhưng thân thể thì ngược lại đều rất thành thật.
Bọn trẻ thì càng là nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm chiếc bánh bao đậu thơm ngào ngạt trong tay Khương Ngư.
Khương Ngư thấy mà buồn cười, kỳ thật thứ này cũng không phải là hiếm có lắm, nhưng vào thời điểm này quả thực khá tốt.
“Mọi người cứ nhận đi, chúng ta đều là hàng xóm, bình thường cũng phải cần các chị dâu giúp đỡ mà.”
Nghe Khương Ngư nói như vậy, mọi người đều ngượng ngùng nhận bánh bao đậu mà Khương Ngư đưa cho, nhưng cơ bản nhà nào cũng tặng quà lại.
Nhà này cho hai quả dưa chuột, nhà kia cho một nắm đậu, chẳng bao lâu, cánh tay của Khương Ngư không còn cầm được nữa.

Khi về đến nhà, Hoắc Diên Xuyên nhìn thấy trong tay Khương Ngư nhét đầy rau, cũng giật cả mình.

“Đây đều là do người khác cho sao?”
 “Ừm, có thể ăn được vài ngày.”
Khương Ngư cười nói.
“Ừm, đưa cho anh.”
Hoắc Diên Xuyên đỡ lấy mấy thứ kia.
“Khương Ngư là có ý gì chứ? Nhà nào cũng cho bánh bao đậu mà không cho chúng ta à?”
Nghe nói Khương Ngư phát bánh bao đậu đỏ cho các nhà hàng xóm, Từ Mai còn háo hức ngồi trong nhà chờ nhận, không ngờ rằng Khương Ngư không đến khiến Từ Mai tức giận nổi điên trong nhà.

Chồng của Từ Mai là Triệu Cương cũng phải bất lực.
“Em làm gì vậy hả? Đó là vì mấy nhà đó đều có trẻ con, em giành ăn với mấy đứa con nít làm gì? Còn nữa, không phải là quan hệ của em với Khương Ngư kia không tốt lắm à, làm sao mà người ta đến tặng đồ cho em được?”
Triệu Cương cũng có nghe qua một chút về mối quan hệ không tốt giữa vợ mình và Khương Ngư, nhưng anh ta cảm thấy đều là mấy người đàn bà ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến anh ta thì anh ta cũng chẳng quan tâm.
Hơn nữa nếu anh ta không quan tâm thì chuyện này chỉ là chuyện của mấy người đàn bà, còn nếu anh ta nhúng tay vào thì bản chất sự việc liền thay đổi, anh ta cũng không ngốc.
“Vậy cũng không được, con bé chết tiệt kia chính là cố ý!”

Từ Mai tức giận nói.
Triệu Cương nghĩ thầm, đàn bà đúng là rắc rối.

Có điều, cô vợ kia của Hoắc Diên Xuyên đúng thật là không biết điều.

Trong lòng Triệu Cương cũng cảm thấy có chút không vui, nhưng không phải bởi vì anh tra không được ăn bánh bao đậu mới thấy không vui mà là anh ta cảm thấy Khương Ngư không để bọn họ vào trong mắt.
Nhưng Triệu Cương không dám tranh cãi với Hoắc Diên Xuyên, dù sao Hoắc Diên Xuyên là đoàn trưởng, còn anh ta chỉ là phó đoàn trưởng, hơn nữa vì một miếng ăn mà đi đến nhà người ta tranh cãi còn không thành trò cười của người ta sao?
Triệu Cương anh ta là một hán tử đầu đội trời chân đạp đất, không đời nào làm trò đó cả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận