Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Tá An Hủy không biết ngày đó Tô Kiều làm sao để vượt qua, nếu nàng biết nữ nhân này đã chạy đến tiệm bánh ngọt ăn phần bánh của ba người, hẳn là sẽ cảm thấy thực kinh ngạc. Mỗi khi tâm tình Tô Kiều không tốt, cô sẽ đặc biệt tưởng nhớ tay nghề nữ tu sĩ trong giáo đường Mã Lệ, cô luôn có thể dùng món ăn làm chính mình vui vẻ, tuy rằng đó chỉ là tạm thời .


Sau ngày đó, Tá An Hủy cùng Tô Kiều đều ăn ý lựa chọn tiếp tục đi qua cuộc sống, không cố ý nhắc tới, cũng không cố tình lảng tránh, loại biểu hiện tự nhiên này chỉ mang tính hình thức, nhưng đã là phản ứng tốt nhất. Chẳng qua, Tá An Hủy cố ý chừa ra một khoảng cách. Nàng không phải người tốt, nàng cô phụ Tô Kiều, nhưng nàng cũng không thể xem Tô Kiều như lựa chọn thứ hai.

Cũng may sau khi hai người đều ngả bài, Tá An Hủy có thể không kiêng nể gì cùng Tô Kiều thảo luận chuyện đầu tư cùng hướng phát triển tương lai. Dù sao nếu là người bình thường, bạn nói với người khác trong tương lai sẽ xuất hiện một vị thủ lĩnh, người sẽ chinh phục thế giới bằng một quả táo cắn dở, người ta sẽ chỉ đem bạn đưa vào bệnh viện tâm thần.

Sau này Tá An Hủy mới biết, Tô Kiều là một nữ nhân sành sỏi, cô ấy ra tay còn liều lĩnh hơn nàng, cùng lúc mua năm căn nhà ở trung tâm Thượng Hải, tất cả đều có chu vi 147㎡, thuộc về loại hình căn hộ thương mại giàu có. Cho dù sau này Tá An Hủy không thể kiếm tiền cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không chết đói.

Tá An Hủy nhìn đến đỏ mắt, dù sao đã ngả bài, nàng liền trực tiếp thúc giục Tô Kiều dọn đường để bản thân trở thành minh tinh trong tương lai.

Cuộc sống thường ngày nhìn như bận rộn vẫn tiếp tục, Tô Kiều có chừng mực cũng khiến Tá An Hủy bớt căng thẳng hơn, nhưng mỗi khi đêm dài yên tĩnh, Tá An Hủy luôn cảm thấy có chút bất an. Có lẽ bởi vì ngày đó Tô Kiều chắc chắn rằng nàng sẽ hỏi cô ấy về kiếp trước của Liễu Dĩ Hân. Sau khi nàng chết, Liễu Dĩ Hân đã trôi qua thế nào? Nàng ấy sẽ kết hôn theo gia tộc ép buộc, hay sẽ tìm một người khác và nhanh chóng quên đi nàng?

Tá An Hủy luôn có một linh cảm không tốt, như thể đó chỉ là khối u ác tính tạm thời bị che đi, kỳ thật chưa từng được diệt tận gốc rễ.

Giọng điệu cô đơn của nàng thông qua điện thoại lọt vào tai Liễu Dĩ Hân, sau vài lần hỏi thăm, Tá An Hủy hứng thú rã rời, ấp úng nói không nên lời nguyên cớ, làm cho Liễu Dĩ Hân càng thêm lo lắng. Vẫn còn hơn hai tháng nữa mới đến nghỉ hè, lại cách một đại dương nhớ nhung, Liễu Dĩ Hân muốn biết rõ Tá An Hủy đang nghĩ gì, muốn ở bên cạnh nàng, cùng nàng đối mặt áp lực cũng không làm được.

Hết thảy giống như nắm tay nện vào bông vải, tìm không thấy trọng điểm.


Tá An Hủy thật muốn hét vào điện thoại, nhưng đối diện một Liễu Dĩ Hân không gợn sóng không sợ hãi, nàng đặc biệt ngượng ngùng, lời đến bên miệng cũng biến thành mềm nhũn hờn dỗi.

"Không có gì... em chỉ là quá nhớ chị." Nhưng trong lòng nàng đang gào thét 'Liễu Dĩ Hân! Nhanh trở về đây cho lão nương! Chị ở xa như vậy khiến em không có cảm giác an toàn!'

Đương nhiên, Liễu Dĩ Hân không có thuật đọc tâm, nàng cũng không biết trong lòng Tá An Hủy rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng giữa tình lữ luôn có những lời ngọt ngào nghe mãi không chán, cho nên Liễu Dĩ Hân không ngừng dỗ dành, nói những gì Tá An Hủy thích nghe, nhìn thế nào cũng là một người yêu hoàn hảo.

Rốt cục trong quá trình dày vò, Tá An Hủy nghênh đón kỳ nghỉ hè đầu tiên ở Thượng Hải.

Thời tiết nóng đến mức như muốn thiêu cháy mặt đất, không khí dâng trào những đợt sóng nhiệt, mỗi người đều hận không thể cởi hết quần áo trên người. Trong phòng là 20℃, bên ngoài là 40℃, sự chênh lệch nhiệt độ giống như xuất nhập giữa hai thế giới. Mồ hôi đầm đìa đã hủy diệt tất cả gương mặt nam nữ theo đuổi cái đẹp, lưng áo bị thấm ướt, trên người luôn đọng một một tầng mồ hôi.

Tô Kiều giúp Tá An Hủy nhận một hợp đồng quảng cáo kem lạnh, nói có thể ăn kem miễn phí cả mùa hè, dưới sự dụ dỗ ngọt ngào đó, Tá An Hủy cũng chỉ có thể xả thân cống hiến. Nàng nhìn trên TV đang phát đoạn quảng cáo kem mình vừa quay xong, trong đó chính mình cùng bọn trẻ chơi đùa, kỹ thuật nhảy sống động, vũ điệu tự do tiêu sái. Nàng rất hài lòng với sự cải tạo hình thể của mình, so với kiếp trước quá gầy, hiện tại nàng đã mềm dẻo hơn, dĩ nhiên kỹ năng là quan trọng nhất.

Hai ngày nữa Liễu Dĩ Hân sẽ trở về nghỉ hè, Tá An Hủy tự dưng có chút hưng phấn. Nửa năm không gặp, không biết Liễu Dĩ Hân có thay đổi không, nàng ấy nhìn thấy mình sẽ kích động sao? Các nàng sẽ trải qua kỳ nghỉ hè bên nhau như thế nào? Tá An Hủy như cô gái vừa nếm đến mối tình đầu, nàng không ngừng ở kia mơ mộng về những điều lãng mạn.

Ngày đó, nàng dậy rất sớm, sau khi tỉ mỉ chọn quần áo, nàng xoay người mấy lần trước gương mới lên xe đến sân bay quốc tế Thượng Hải, ngoài ý muốn không thấy được Liễu Khánh cùng Chương Tiểu Huệ, chỉ có lái xe Liễu gia đứng ở cửa hút thuốc. Tá An Hủy ngẫm lại Liễu gia nếu không bận rộn thì chính là nhân tình mỏng lạnh, con gái về nước là chuyện lớn, nhưng song thân cũng không ai đến đón. Nhớ tới chuyện thời thơ ấu Liễu Dĩ Hân từng kể qua, trong lòng nàng cũng vì nàng ấy mà đau xót một hồi.

Tá An Hủy nhàm chán nơi nơi đi lang thang, đã đến giờ nhưng nàng vẫn không nhìn thấy thân ảnh Liễu Dĩ Hân, nghênh đón lại là thông báo trên màn hình lớn, máy bay đáp muộn. Những năm này giao thông còn chưa thuận tiện, Tá An Hủy lăng lăng đứng trước màn hình lớn, nhìn sắc trời 1 giờ sáng không âm không dương, trở về không được mà đợi trong sân bay cũng không ổn. Đồng dạng buồn bực còn có lái xe Liễu gia, sau khi hút mấy điếu thuốc hắn liền giẫm nát dưới chân, lên xe rời đi rồi.

Vì làm cho Liễu Dĩ Hân trở về nhìn thấy mình đầu tiên, Tá An Hủy khẽ cắn môi, gọi điện thoại về nhà năn nỉ mẹ cho nàng ở lại sân bay. Sự quật cường của nàng khiến cho ba mẹ đều phải khoan nhượng.


Tá An Hủy ngồi ở sảnh chờ bên ngoài, nghe trong loa phát thanh lặp lại tới lui tuyển tập mười hai ca khúc cách mạng, nhàm chán chờ máy bay hạ cánh. Vốn định vào quán cà phê trong sân bay tìm sô pha thoải mái để ngồi, nhưng nhìn thoáng qua tờ thực đơn giới thiệu 75 đồng một dĩa thịt bò, khóe miệng nàng giật giật, đây là thịt bò kèm dao lam sao?

Ghế chờ cứng và lạnh làm Tá An Hủy cả người sinh đau, điều hòa thổi vù vù trên đầu khiến nàng buồn ngủ, loa sân bay lại theo quy luật bá báo khiến mí mắt nàng càng ngày càng nặng, không khỏi rũ xuống. Cũng không biết khi nào, nàng thế nhưng ngã vào tay vịn ghế ngủ thiếp đi, sảnh chờ lớn như vậy cũng chỉ còn lại lác đác mấy người.

Máy bay của Liễu Dĩ Hân hạ cánh muộn sáu tiếng, vừa xuống sân bay, nàng cũng có chút say. Bởi vì biết Tá An Hủy sẽ đi đón mình, Liễu Dĩ Hân lòng tràn đầy chờ mong nhìn xung quanh, nhưng không có nhìn đến thân ảnh người yêu.

"Tiểu thư, nơi này!" Lái xe Liễu gia cũng đã quay lại, thấy Liễu Dĩ Hân kéo hành lý ra ngoài liền phất phất tay, đi vào nhận lấy.

Không nghĩ tới là, bên cạnh Liễu Dĩ Hân còn có một mỹ nữ tuyệt sắc. Trang dung thanh lịch, mặc dù lặn lội đường xa cũng không có nửa điểm hỗn độn, đi bên cạnh Liễu Dĩ Hân cũng không kém nửa phần. Ngũ quan tinh xảo, hơi thở nội liễm, cùng Liễu Dĩ Hân ngang tài ngang sức, khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng thật ra Liễu Dĩ Hân vẫn đang tìm kiếm gì đó ở xung quanh, làm lái xe có chút mờ mịt.

"Phiền toái anh, tôi đi tìm người." Liễu Dĩ Hân giao hành lý cho lái xe, không để ý vẻ mặt khó hiểu của hắn, nàng liền đi về phía sảnh chờ.

Quả nhiên, trong tầm nhìn của nàng xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, nàng ấy cuộn mình trên ghế, đại khái là ngủ rét run, liền hai tay ôm cánh tay, tựa đầu vào cây cột gắt gao cau mày, dường như ngủ cũng không an ổn. Đôi mắt Liễu Dĩ Hân sáng ngời, mây mù trong khoảnh khắc bị cuốn đi, bước nhanh chạy về phía Tá An Hủy.

Nửa năm không gặp, Liễu Dĩ Hân ngồi xuống trước người Tá An Hủy, ánh mắt tham lam mà dừng ở mọi nơi trên cơ thể nàng ấy. Người yêu của nàng đẹp đến lóa mắt, mặc dù đang ngủ, nhưng gương mặt tuyệt mỹ làm sao cũng không che giấu được.


Ánh mắt Liễu Dĩ Hân như muốn thiêu đốt cả người Tá An Hủy, lưu luyến không rời, nhìn người ngủ say đáng yêu đến không được, lại một trận bật cười.

"Là em ấy sao?" Tần Ninh trên mặt có một tia nghiền ngẫm tươi cười."Bạn gái." Ngữ khí Tần Ninh không mang theo cảm xúc, nghe không hiểu là câu hỏi hay câu trần thuật.

Liễu Dĩ Hân nhìn thoáng qua, không có trả lời, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc rơi trên trán Tá An Hủy, vén gọn qua một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi lông mày hẹp dài, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi đẫy đà. Nàng đã từng vô số lần ở trong mộng miêu tả qua dung nhan Tá An Hủy, nhưng không có lần nào rung động cùng tâm động như lúc này.

Liễu Dĩ Hân hít một hơi, đem cô gái nhỏ bế lên, nhu nhập trong lòng mình. Tá An Hủy bị lực tác động đến, tự nhiên mơ hồ cảnh giác mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là chiếc cằm thanh tú và khóe miệng mỉm cười của Liễu Dĩ Hân, vẫn là ánh mắt không dung bất luận kẻ nào, gương mặt thanh ngạo kia giờ đây cách nàng gần trong gang tấc.

"Dĩ Hân, chị đã về rồi......" Tá An Hủy yết hầu động đậy, nàng chần chờ lên tiếng, sợ chính mình thật sự đang nằm mơ. Nhưng xúc cảm ấm áp trên cơ thể cùng hơi thở quen thuộc đều đang nhắc nhở nàng, Liễu Dĩ Hân đang ôm nàng một cách dịu dàng.

"Cô gái ngốc." Liễu Dĩ Hân nhìn thoáng qua Tá An Hủy còn buồn ngủ, vừa vui vẻ lại đau lòng, vòng tay liền càng siết chặt. Tuy nói ôm Tá An Hủy rất cố sức, nhưng Liễu Dĩ Hân cũng không hề có ý định buông tay.

"Để em xuống đi." Tá An Hủy tựa vào ngực Liễu Dĩ Hân, lắng nghe tiếng tim đập dồn dập, thập phần thẹn thùng nói. Vừa xuống máy bay liền trình diễn khí phách, thật sự làm cho người ta xấu hổ.

"Ngoan......" Liễu Dĩ Hân chỉ nói một chữ, cũng đủ làm cho Tá An Hủy đầu hàng. Bá đạo mà ôn nhu, luôn có thể một chiêu chạm đến đáy lòng mềm mại của nàng.

Liễu Dĩ Hân không buông tay, Tá An Hủy đành phải đem đầu chính mình dán càng gần, tựa vào đỉnh ngọc nhô cao kia. Mặt nàng kiều diễm ướt át như trái táo hồng, nữ nhân nàng ngày nhớ đêm mong rốt cuộc đã trở lại, phải biết rằng, nàng đợi một ngày này, đều đợi đến phát điên rồi.

Tá An Hủy vẫn chưa chú ý Tần Ninh, nàng còn đang chìm đắm trong không gian do Liễu Dĩ Hân tạo ra. Thẳng đến khi đi ra chỗ đậu xe, nàng kêu Liễu Dĩ Hân buông mình xuống, mới phát hiện bên cạnh đứng một nữ nhân vô cùng quen mắt.

Là Tần Ninh! Nàng lập tức biến sắc mặt, trong lòng căng thẳng, cảm giác đắng chát dâng lên yết hầu.


Cô ta thế nào lại cùng Liễu Dĩ Hân trở về?

Tá An Hủy thảng thốt quay đầu nhìn Liễu Dĩ Hân đang mỉm cười, trong lòng ghen tuông nồng đậm đều bốc lên.

-------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tô Kiều: để tôi đánh hồ ly tinh kia trở về nguyên hình!

Tần Ninh: đến đây, xem ai mới là hồ ly tinh?

Tá An Hủy: Nhưng tại sao hai người lại đánh tới trên giường?

Liễu Dĩ Hân: chị không thích món bánh ngọt nhân giấm!

Tá An Hủy: chuyện kiếp trước đều ghi sổ nợ, đêm nay chị phải bồi hết cho em

Liễu Dĩ Hân (ngoan ngoãn): ừm... ừm... tùy em đến đòi lại....

Tô Kiều, Tần Ninh: ???? Đây là ai? Bá đạo tổng tài mà tôi biết đâu rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui