Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Tài xế Liễu gia một bàn tay mở ra cửa xe, giữ cửa đứng yên, một loạt động tác thuần thục mà quy củ. Tần Ninh nhìn thoáng qua hai người, thực tự nhiên nhấc làn váy ngồi vào xe. Cô nhìn Tá An Hủy, trên môi lộ ra nụ cười ấm áp như xuân phong, gột rửa tâm linh người, tư thái cao quý như nữ thần Hy Lạp.


Tá An Hủy cảm thấy Liễu Dĩ Hân đã không sai biệt lắm là quý tộc bồi dưỡng đi ra, sau khi nhìn đến Tần Ninh liền cảm thấy cổ quý khí kia còn muốn bức người, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào vẻ đẹp hoàn mỹ của tác phẩm điêu khắc này. Có một loại nữ nhân chỉ cần đứng đó cũng đủ khiến người cảm thấy xấu hổ vô cớ.

Kiếp trước kiếp này đều gặp được tình địch lợi hại như thế, Tá An Hủy cảm thấy như thái sơn áp đỉnh.

Chẳng qua, Liễu Dĩ Hân tựa hồ cũng không nhiều để ý Tần Ninh. Tiểu biệt thắng tân hôn, giờ phút này nàng có chút khắc chế không được dắt tay Tá An Hủy. Mọi hành động đều xoay quanh Tá An Hủy, cũng chưa từng để ai khác vào mắt. Lòng bàn tay chạm nhau, xúc cảm mềm mại kéo dài tốt đẹp, dường như sự chờ đợi lo lắng cùng băn khoăn giãy giụa sáu tháng qua tại thời khắc này đều đáng giá.

"Chào chị." Tá An Hủy rốt cuộc vẫn giữ lễ mà chào Tần Ninh một tiếng, sau khi ngồi vào xe liền yên lặng đánh giá Tần Ninh. Nàng không biết vì sao Liễu Dĩ Hân trở về cùng cô ta, nhưng kiếp trước cô ta chính là người đã gây ra vết thương lòng khiến Liễu Dĩ Hân nhớ mãi không quên, điều này làm cho Tá An Hủy như lâm đại địch.

"Chào em, tôi nhớ rõ em." Tần Ninh cười nhẹ, thái độ không thân quen nhưng cũng không xa cách. So với Liễu Dĩ Hân lạnh lùng đem người cách mình vạn dặm, Tần Ninh biểu hiện có chút thoải mái. Không để người cảm thấy quá mức thân thiện, nhưng cũng sẽ không làm đối phương nan kham.

"An Hủy, hôm nay liền ngủ ở nhà chị đi, đã quá muộn." Liễu Dĩ Hân dọc theo đường đi đều không buông tay Tá An Hủy, nhu tình đều phải tràn ra . Nguyên lai tưởng niệm là mãnh liệt như vậy, nhìn Tá An Hủy bao nhiêu Liễu Dĩ Hân đều cảm thấy không đủ. Sau khi hai nàng phát sinh chuyện kia, Liễu Dĩ Hân ngay cả lời này đều mang theo ám chỉ, khuôn mặt của nàng hơi hơi bỏng rát.

"Vâng." Tá An Hủy thẹn thùng gật đầu, nàng xưa nay ở trước mặt người khác mạnh mẽ vang dội, thế nhưng cũng sẽ có một ngày tựa như cô gái nhỏ.

Tần Ninh xem ở trong mắt, cái gì cũng chưa nói, tri kỷ bảo trì trầm mặc để cho hai người hưởng thụ giây phút cửu biệt trùng phùng.


Đêm khuya Thượng Hải độ ấm cũng hạ thấp, xe chạy như bay mang theo làn gió đêm mát mẻ. Tá An Hủy vốn muốn hỏi Tần Ninh về nước làm gì, nhưng phát hiện cô ấy đã nhắm hờ mắt lại, liền tạm thời không quấy rầy.

Xe dừng bên trong biệt thự Liễu gia, Liễu Khánh cùng Chương Tiểu Huệ đều đi công tác, trong nhà chỉ có người hầu. Mở cửa xe, những người hầu rất nhanh liền đứng ngay ngắn hai bên cửa. Mà Liễu Dĩ Hân thật sự quá mệt mỏi, không nói thêm gì, dặn dò người hầu đưa Tần Ninh đi phòng khách, sau đó chính mình ôm Tá An Hủy về phòng.

Tá An Hủy chưa cho Liễu Dĩ Hân thời gian nói chuyện, vừa vào phòng chính là lửa nóng môi thơm. Tất cả ngôn ngữ cũng không bằng một hành động trực tiếp.

"Cẩn thận......" Vừa mới buông Tá An Hủy xuống, Liễu Dĩ Hân đã bị đối phương đẩy lên vách cửa, môi bị người kia che lại, Tá An Hủy còn đem một chân chen vào giữa hai chân nàng, không ngừng cọ xát.

Giống như cây khô gặp mùa xuân, lúc ở trong xe Tá An Hủy đã muốn hôn Liễu Dĩ Hân, nhưng còn e ngại Tần Ninh đáng giận kia. Nghĩ đến đây, ghen tuông đáng sợ cuồn cuộn mà lên, làm cho nàng càng thêm bá đạo ngậm lấy môi Liễu Dĩ Hân. Nàng đè hai tay nàng ấy lên vách cửa, giam cầm thân thể nàng ấy, hơi hơi ngửa đầu, câu lấy môi dưới đối phương, sau đó vươn đầu lưỡi đỉnh mở khớp hàm Liễu Dĩ Hân.

"Ưm......" Liễu Dĩ Hân không thể cưỡng lại nhiệt tình nóng bỏng của Tá An Hủy, vốn là dung túng nàng ấy, tự nhiên buông bỏ giãy giụa, tùy ý đầu lưỡi nàng ấy tiến vào khoang miệng chính mình, đem nửa năm nhớ nhung đều hóa thành cực nóng ôn tồn.

Tá An Hủy dùng răng nanh cọ xát đôi môi mềm mại, đầu lưỡi phiên đảo ra một uông xuân thủy, nàng cơ hồ muốn đốt hủy đối phương. Vì sao lại có người có thể khiến chính mình thực tủy biết vị, mặc dù đang triền miên vẫn còn cảm thấy không đủ, thật muốn trong nháy mắt đem nữ nhân này nuốt vào bụng, một chút xương cũng không nhả. Chỉ có như vậy mới có thể bù đắp kiếp trước đau khổ, kiếp này nửa năm tra tấn giãy giụa.

Liễu Dĩ Hân đồng dạng cũng cảm thấy như vậy, nàng đón nhận Tá An Hủy hôn, thân thể đã bắt đầu phát sinh mẫn cảm biến hóa.


"An Hủy...... đợi một chút."

Liễu Dĩ Hân bị Tá An Hủy hôn không thở nổi, nhưng căn bệnh ưa sạch làm cho nàng cản lại bàn tay đang đi xuống kia, lúc này Tá An Hủy đã xâm nhập vào trong nơi tư mật của nàng. Tuy rằng nàng cũng rất khát vọng, nhưng mới về còn chưa tắm gội, nàng thực sự có chút không thoải mái.

"Em muốn chị!" Tá An Hủy không nghĩ buông tha Liễu Dĩ Hân, ánh mắt đều mang theo ngọn lửa. Xa cách nửa năm, nhớ nhung không thể tả, hiện giờ còn đột nhiên xuất hiện Tần Ninh khiến Tá An Hủy thập phần bất an. Không hiểu được vì sao, nàng thật sự quá muốn Liễu Dĩ Hân. Thân thể của nàng ấy, trái tim của nàng ấy, tất cả thuộc về nàng.

"...... An Hủy, để chị đi tắm trước, được không?" Liễu Dĩ Hân thở hổn hển cọ vào chóp mũi Tá An Hủy, nụ hôn vừa rồi cơ hồ rút cạn tất cả không khí trong phổi nàng.

Tá An Hủy dừng một chút, nhìn gương mặt ửng hồng thở dồn dập của Liễu Dĩ Hân. Người đang rõ ràng đứng trước mặt nàng, thân thể ở trong tay nàng, nàng nhưng gấp gáp như vậy, ngay cả chờ Liễu Dĩ Hân tắm rửa đều chờ không được. Giờ phút này, Tá An Hủy không khỏi có chút thẹn thùng. Nhưng dù là như thế, nàng vẫn không muốn buông ra Liễu Dĩ Hân, quyến luyến không tha gật đầu, nhưng thân thể vẫn dính sát vào người Liễu Dĩ Hân.

"Chị rất nhớ em. Chị cũng rất muốn em." Liễu Dĩ Hân ôm lấy Tá An Hủy lệ quang lưng tròng, trong lòng có chút chua xót. Lòng của nàng kết nối thông suốt với Tá An Hủy, bên này dây thừng vừa động, nơi phương xa chính mình liền lo lắng. Vừa rồi ở sân bay tình cảm mãnh liệt bị đè nén, hiện tại về phòng tất cả cảm xúc đều dũng đi ra như hồng thủy vỡ đê, lý trí của nàng gần như sụp đổ, nếu cứ tiếp tục, nàng nhất định sẽ nhượng bộ để mặc Tá An Hủy muốn làm gì thì làm ngay tại cửa.

"Dĩ Hân, Dĩ Hân!......" Tá An Hủy không biết nhớ đến chuyện gì, không ngừng lặp lại tên Liễu Dĩ Hân. Mỗi một lần gọi, trong lòng như bị hung hăng chạm đến. Chính mình luôn yếu đuối như vậy, khiến bản thân càng lún càng sâu, thậm chí so kiếp trước còn muốn si mê.

Liễu Dĩ Hân động tình ôm Tá An Hủy, tùy ý nàng nhẹ nhàng đánh vào vai chính mình. Nàng phát hiện Tá An Hủy cao hơn trước một chút, thân thể so lần ôm gần nhất cũng có biến hóa. Nhẹ hôn lên trán Tá An Hủy, Liễu Dĩ Hân gợi lên một nụ cười mê người.


Đây là lần đầu tiên Tá An Hủy đi vào phòng Liễu Dĩ Hân.

Phong cách bên trong hoàn toàn khác so với phòng Liễu Dĩ Hân ở Mỹ. Màn cửa hồng nhạt, giường công chúa, búp bê tây dương, bày trí hoàn toàn không liên quan đến tính cách lạnh lùng đạm nhạt của Liễu Dĩ Hân. Tá An Hủy nhịn không được nhìn quanh một chút, cảm thấy nhận thức của mình về Liễu Dĩ Hân bắt đầu thay đổi. Kiếp trước Liễu Dĩ Hân không thích màu sắc cùng kiểu trang hoàng thế này.

"Ba mẹ thích bày trí như vậy." Liễu Dĩ Hân nhìn ra kinh ngạc trong mắt Tá An Hủy, thuận miệng giải thích.

"Hả? Em còn tưởng mình đi sai phòng." Tá An Hủy cười cười, nhìn trên giường công chúa sạch sẽ không có thứ gì, nhưng trên tủ cạnh cửa sổ lại chồng chất búp bê, nàng buông ra Liễu Dĩ Hân ôm ấp, tùy tay cầm lên một con búp bê.

"Đúng vậy, chị cũng hay có loại ảo giác đó." Liễu Dĩ Hân cười cười từ chối cho ý kiến, ánh mắt như trước dính chặt lấy Tá An Hủy: "Ngay cả người hầu đều biết, chỉ có ba mẹ chị không biết."

"Bởi vì ba mẹ xem chị là công chúa." Tá An Hủy nhẹ giọng an ủi, không có ba mẹ nào không thương con gái của mình, chỉ là có một số thời điểm, họ cũng không hiểu được điều tốt nhất cho con gái là gì.

"Ừm, nhưng công chúa này chỉ muốn làm kỵ sĩ của em thôi." Liễu Dĩ Hân đứng thẳng thân mình, cười nói.

"Chán ghét......" Tá An Hủy trên mặt nóng bừng, hồi lâu không có nghe Liễu Dĩ Hân mặt đối mặt nói tình thoại, nhất thời không thích ứng.

"Chị đi tắm trước, cô gái ngốc."

"Đi thôi, tắm rửa sạch sẽ, chờ em.... lâm hạnh chị." Tá An Hủy không e lệ hồi đáp, như ý nguyện thấy được vẻ mặt thẹn thùng của Liễu Dĩ Hân.


"Không đứng đắn." Liễu Dĩ Hân bên tai đỏ hồng, cũng đã quen Tá An Hủy ngữ ra kinh người.

Nàng lấy ra áo ngủ trong ngăn tủ, cởi ra quần dài, dưới ánh mắt kinh diễm của Tá An Hủy ung dung đi vào buồng tắm, khóe miệng còn mang theo tia cười thỏa mãn. Nguyên lai đây là cảm giác có người đợi mình, xác thực làm cho nàng bắt đầu chán ghét tịch mịch cùng cô đơn.

Bật đèn, mở vòi sen, Liễu Dĩ Hân đem thân thể mệt mỏi tẩm nhập trong làn nước ấm áp, lệch múi giờ còn chưa thích ứng, luôn cảm thấy cả người có chút hư thoát .

Tá An Hủy nhìn bóng dáng kia, hy vọng chính mình có thể cấp đủ cho nàng ấy ấm áp. Thật khó để diễn tả tình ý mãnh liệt trong lòng nàng lúc này.

Tiếng nước rì rào bên trong hòa cùng tiếng quạt thông gió, Tá An Hủy ôm con heo bông màu phấn hồng, bắt đầu khám phá căn phòng của Liễu Dĩ Hân. Hoa văn màu mè không thích hợp tính cách giản lược của nàng ấy, chỉ duy nhất một nơi rõ ràng có dấu vết sử dụng thậm chí có chút mài mòn, chính là bàn học cùng kệ sách. Nơi đó sạch sẽ gọn gàng, mỗi quyển sách đều được dán nhãn phân loại, chỉnh tề bày trên bàn hoặc trên giá, ngay cả ống đựng bút đều cùng kiểu dáng và màu sắc.

Tá An Hủy rút ra một quyển sách lật lật, bên trong còn có một ít chú giải, không thể không nói, Liễu Dĩ Hân viết chữ thực xinh đẹp, trong thanh tú mang theo anh khí, thực sự là chữ cũng như người.

"Đang nhìn cái gì?" Liễu Dĩ Hân tắm xong rồi, mặc váy ngủ lụa mỏng đi đến bên người Tá An Hủy, phát hiện Tá An Hủy đang cầm quyển sách mình đọc hồi tiểu học, xem rất nhập thần. Liễu Dĩ Hân từ phía sau ôm lấy Tá An Hủy, đem đầu gác lên vai nàng, vừa hỏi vừa lắc nhẹ.

"Chị tắm xong rồi sao?" Tá An Hủy hơi nghiêng mặt đi, cọ vào gương mặt Liễu Dĩ Hân, ngửi được mùi thơm ngát của nữ nhân vừa mới tắm gội, cơn buồn ngủ lập tức bị đánh tan.

"Ừm." Liễu Dĩ Hân khép hờ ánh mắt, hưởng thụ thời gian ở chung hiếm có, thập phần thích ý cũng thập phần thỏa mãn, nửa năm liều mạng, đại khái vì một ngày này có thể an tâm ôm Tá An Hủy.

----------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận