Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Đột nhiên bị Liễu Dĩ Hân động tác thân thiết như vậy kinh đến, Tá An Hủy suýt chút nữa lông tơ đều dựng đứng. Nàng là đang nghĩ đến lung tung rối loạn, nhưng Liễu Dĩ Hân lại không nghĩ nhiều như vậy. Bất quá là con gái với nhau, động tác có chút thân mật cũng là bình thường, mặc dù xưa nay nàng cũng chưa từng cùng người khác thân mật qua.


"Vậy tạm biệt thôi, em đi trước." Tá An Hủy không nghĩ thẹn thùng, nhưng trên mặt thiêu cháy cảm giác lại khống chế không được, một người trưởng thành bị Liễu Dĩ Hân xem như trẻ em mà trêu chọc, thật sự là quá mất mặt.

"Chị còn nghĩ đến em sẽ có chút luyến tiếc đâu." Liễu Dĩ Hân tựa hồ có chút không vui, cười yếu ớt nói.

"Em làm gì phải luyến tiếc chứ?"

"Bởi vì," Liễu Dĩ Hân đồng tử thâm thúy một ít, chợt lóe mà qua thương cảm,"Đây là mùa hè cuối cùng chị còn ở tại trường."

Liễu Dĩ Hân trong giọng nói lạnh nhạt lại mang theo tia bất đắc dĩ, tuy rằng khó có thể phát hiện, nhưng Tá An Hủy vẫn là bắt giữ đến. Liễu Dĩ Hân xưa nay hiếm khi đem cảm tình lộ ra bên ngoài, nàng như vậy thật làm cho người ta quật khởi một ít cảm xúc đau lòng.

"Phải xuất ngoại sao?" Tá An Hủy trong lòng mạc danh mất mát, thấp giọng hỏi.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra." Liễu Dĩ Hân lại khôi phục trước sau như một lạnh nhạt.


Lại một câu không có gì bất ngờ xảy ra. Vậy như thế nào mới xem như ngoài ý muốn đây? Gặp được em xem như ngoài ý muốn sao? Tá An Hủy bị chính mình ý nghĩ bất thình lình làm cho hoảng sợ.

"Theo bồi chị tản bộ một lát đi, hiện tại thời tiết rất dễ chịu." Liễu Dĩ Hân tránh nặng tìm nhẹ, rất nhanh liền chuyển chủ đề.

Tá An Hủy gật gật đầu, thong thả cước bộ đi theo Liễu Dĩ Hân, nội tâm có lẽ cũng không muốn phá hủy đi khoảnh khắc an bình hiếm có này, mặc dù là ảo tưởng cũng tốt. Tá An Hủy chính mình đều có chút phân không rõ ràng lắm, nàng vừa muốn buông Liễu Dĩ Hân kiếp trước con người tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng lại luyến tiếc Liễu Dĩ Hân kiếp này mềm mại đến chọc người thương mến.

Tá An Hủy đón lấy làn gió thổi qua, nỗi lòng cũng tựa hồ bị thổi tan đi không ít, cả người tâm tình cũng tươi mát lên. Gió thổi xuyên qua mái tóc Liễu Dĩ Hân, có thể nhìn đến tầng cây xanh ngắt phía bên đường, kia gương mặt từng làm cho Tá An Hủy mê luyến cũng rút đi hoàn toàn cao ngạo cùng xa cách. Thì ra, đây mới chính là con người của Liễu Dĩ Hân, trong lãnh đạm lại mang theo tia ôn nhu khó mà cưỡng lại.

###

"An Hủy, cậu nói xem, tớ nên mặc gì tham gia vũ hội bây giờ?"

Đậu Bình lực chú ý phần lớn vẫn là ở vũ hội. Trường học nội quy thực sự nghiêm khắc cùng nghẹt thở, cho nên, vũ hội là nơi các nàng có thể nhân dịp náo loạn một trận mà không sợ bị xử trí. Đậu Bình nghe qua các học tỷ kể về vũ hội thật rầm rộ, còn nghe được Liễu Dĩ Hân ba năm liền xứng danh hoa khôi vũ hội, kỹ thuật nhảy tuyệt diệu cơ hồ không người địch lại, cho nên cô đối vũ hội càng thêm siêu việt chờ mong.

"Cậu xem, bộ này thế nào? Còn bộ này? Tớ muốn thật xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người a!" Đậu Bình có chút lo lắng, bởi vì cô trời sinh là không có khiếu tuyển chọn quần áo.

"Tớ giúp cậu phối đồ, vừa đẹp lại vừa nổi bật, cậu yên tâm."


Tá An Hủy biết Đậu Bình đối vũ hội lần này rất coi trọng. Mà nàng đối sự kiện này cũng không nhiều quan tâm, kiếp trước làm đại minh tinh, hơn nữa có Liễu Dĩ Hân như vậy đại kim chủ khắp nơi trải thảm, nàng còn cần chi mấy cái hoa khôi giảng đường tầm phào này. Tuy nhiên, nàng tuyển trang phục thì mười phần hoàn hảo, không chê vào đâu được.

"Ây da, thực hảo nhìn, An Hủy, cậu thật cao tay nha!" Đậu Bình ôm lấy Tá An Hủy, trái phải lắc vài cái, thiếu chút nữa đem nàng lắc đến não chấn động.

"Từ từ, phương thức biểu đạt dã man này của cậu, tỷ tỷ đây ăn không tiêu."

Tá An Hủy vội vàng đè lại Đậu Bình đang kích động, nàng cũng hiểu được Đậu Bình lo lắng là có nguyên do. Tham dự vũ hội cần phải biết khiêu vũ, lễ phục cũng phải chọn thật tốt, còn muốn chính mình cải tạo một chút, nữ sinh toàn trường trong nửa tháng này, thật đúng là từng người thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Đối với chính mình, Tá An Hủy vẫn luôn mười phần tin tưởng. Trừ bỏ nơi ngực do tuổi nhỏ còn không có thật đẫy đà, nhưng đường cong nên có đều đã muốn hiển hiện tốt. Hơn nữa nàng cũng không muốn bị người chú ý, chọn một chiếc váy tinh tế phù hợp dáng người liền hảo, hoa khôi gì đó, vẫn là nhường bọn họ tùy ý tranh giành đi.

Từ ngày đó ở vườn trường tản bộ cùng Liễu Dĩ Hân, Tá An Hủy cũng không còn dịp gặp lại nàng, nghĩ lại, kỳ thi cuối cấp đang tới gần, Liễu Dĩ Hân còn muốn thành tích thật tốt để xuất ngoại, dĩ nhiên giống như những nữ sinh cao trung khác, đều đang ngày đêm liều mạng ôn tập.

Kỳ thi đại học áp lực làm cho toàn bộ nữ sinh cuối cấp đều thở không nổi, tuy rằng Liễu Dĩ Hân điểm số xưa nay luôn ở trong top dẫn đầu, nhưng đối mặt kỳ thi lần này vẫn là một khảo nghiệm thật ác liệt. Bất quá trước khi thực sự tiến vào địa ngục, nữ sinh cuối cấp rốt cuộc nghênh đón các nàng bình minh — duy nhất một đêm lễ hội không có áp lực, cũng không có gì trói buộc.

Trường học mỗi năm một lần vườn trường vũ hội cũng an bài ở trước kỳ thi cuối cấp, đương nhiên đây là lần cuối Liễu Dĩ Hân tham gia. Nhà giàu thiên kim chính là rất xem trọng vũ hội, Liễu Dĩ Hân cũng không nhiều lo lắng, nàng có nhà thiết kế lễ phục riêng, đồng thời kỹ năng nhảy của nàng đã sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh, mà đối lần này danh hiệu hoa khôi, nàng một chút cũng không thèm để mắt tới.


Hội đồng nhà trường đối vũ hội cũng phi thường coi trọng, cho nên, hội trường bố trí cực kỳ cẩn thận. Bảng hướng dẫn, ngọn đèn, âm hưởng, thức ăn, đồ uống đều chuẩn bị không sai biệt, sẽ chờ đại hội diễn ra liền nhét học sinh vào, một hồi vũ hội cực kỳ náo nhiệt đã chuẩn bị thực tốt.

Sợ mặc lễ phục tới lui trên đường quá mức kỳ quái, Tá An Hủy cùng Đậu Bình đều đem quần áo đặt ở phòng thay đồ trong trường học, nơi đây mỗi người các nàng đều có một ngăn tủ riêng. Trước khi vũ hội diễn ra hai tiếng đồng hồ, các nàng liền đến trường học chuẩn bị hóa trang.

Tá An Hủy tướng mạo vốn là thiên sinh lệ chất, hơn nữa nàng chỉ cần trang điểm nhẹ, tránh cho nhiều người chú ý đến, cho nên phần lớn thời gian đều giúp Đậu Bình kỳ công chuẩn bị. Bất quá cũng không phụ tấm lòng nhiệt tình của Tá An Hủy, Đậu Bình nguyên bản chính là dáng vẻ đáng yêu nhu thuận, trải qua một phen công phu trang điểm cùng phối y phục, liền đã ve sầu thoát xác, trở thành mỹ nữ có khí chất.

"Hoàn thành!" Cuối cùng nhất bút hoàn thành, Tá An Hủy đối với Đậu Bình kiêu ngạo mà nói. Kiếp trước, chính mình là ngồi ở chỗ kia được thợ trang điểm phục vụ, kiếp này lại thành ra thay người khác hóa trang.

"An Hủy, cậu thật lợi hại." Đậu Bình nhìn xem chính mình trong gương, đều có chút không thể tin tưởng, đây là chính mình .

"Thời gian không sai biệt lắm, cậu đi trước giành chỗ ngồi, tớ chuẩn bị tốt liền đi tìm cậu." Tá An Hủy vỗ vỗ Đậu Bình, làm cho cô ấy tạm thời rời khỏi chiếc gương, nàng đối vũ hội hứng thú không lớn, cho nên, có thể trốn liền trốn, lại không nghĩ làm mất đi hứng thú của Đậu Bình, đành phải kiếm cớ trì hoãn.

"Tớ đợi cậu cùng đi, không gấp."

"Nhưng là mở màn sắp bắt đầu, cậu còn không đi trước, sẽ muốn bỏ lỡ."

"Ây, ây, đúng là sắp trễ rồi!" Đậu Bình trong lòng thập phần mâu thuẫn, mở màn là trường học vũ đạo xã đoàn thống nhất biểu diễn, hàng năm đều rất lợi hại, bỏ lỡ thực đáng tiếc, nhưng bỏ Tá An Hủy một mình ở nơi này tựa hồ rất không trượng nghĩa ."Nhưng là......".


"Không sao, cậu đi trước, tớ rất nhanh sẽ đến tụ họp." Tá An Hủy đem Đậu Bình đẩy ra bên ngoài.

"Được rồi được rồi, vậy cậu nhanh lên đấy!" Đậu Bình có chút do dự, lại một phen dặn dò.

"Biết rồi! Bác gái!" Tá An Hủy phất phất tay, cười hô một câu.

Thấy Đậu Bình đi xa, Tá An Hủy mới mở ra tủ quần áo, chậm rãi trang điểm. Nàng đối với gương vẽ mi họa mắt, có câu "Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà điểm nét son", ai lại không muốn chính mình có thể rơi vào trong ánh mắt đối phương đâu? Trong gương phản chiếu ra gương mặt nữ sinh tinh xảo mà xinh đẹp, một đôi mắt thật to phảng phất như đào lý, đuôi mắt khẽ cong, sống mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi, nếu không hoá trang còn có vẻ non nớt chút, hóa trang liền lập tức khuynh quốc khuynh thành.

Chờ Tá An Hủy chuẩn bị xong, vừa nhìn đồng hồ, quả nhiên đã muộn. Tá An Hủy cũng không vội, sửa sang lại hảo đồ vật đựng trong túi sách, khóa kỹ ngăn tủ, mới chậm rì rì đi ra ngoài.

"Xong đời!" Đi đến một nửa Tá An Hủy mới phát hiện, chính mình thế nhưng còn mang giầy thể thao. Nàng thầm kêu không ổn, trên thân váy áo màu trắng tinh tế xinh đẹp, mà dưới đôi chân thon dài lại là giầy thể thao, phong cách này thật đúng làm người trợn mắt ngoác mồm kinh ngạc.

Quên đi quên đi, Tá An Hủy trong lòng đối chính mình ngớ ngẩn tỏ vẻ chịu thua, lắc lắc đầu, đành quay trở lại phòng thay quần áo.

"Tá muội muội, em như thế nào còn ở nơi này?"

Một thanh âm nữ nhân quen thuộc êm tai truyền đến, Tá An Hủy hồi đầu, nhìn đến Liễu Dĩ Hân một thân lễ phục đen tao nhã cao quý bó sát người, đứng ở chỗ rẽ thang lầu, đối với chính mình đạm nhạt nở nụ cười.

-----------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận