Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

"Liễu học tỷ đến mua băng từ a...." Đậu Bình mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không thể nói thẳng rằng, Liễu học tỷ là tới hỏi thăm bí mật của cậu đi.


"Ánh mắt đều trốn tránh, khẳng định là gạt tớ." Tá An Hủy liếc mắt một cái liền nhìn thấu, Đậu Bình đứa nhỏ này trước giờ sẽ không nói dối, trên mặt cậu ấy viết chữ gì đều thực dễ đoán.

Trong lúc nhất thời bị hai người vạch trần, Đậu Bình cảm thấy cũng không mặt mũi.

"Tớ, tớ không có!" Đậu Bình mặt xoát một chút đỏ lên, tựa như thiêu cháy.

"Tớ cũng không bức cậu nói, cậu xem cậu, mặt đỏ giống như mông khỉ." Tá An Hủy nhìn Đậu Bình bộ dáng thật sự nhịn không được nở nụ cười.

Đậu Bình đuối lý, bị Tá An Hủy trêu đùa một phen nhưng cũng không thể phát tác, thật sự là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời. Lần sau chết cũng không dây vào. Có chuyện không thể nói, thật sự là so với đã chết còn khó chịu.

Tá An Hủy cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, tiếp tục sửa sang lại, nhìn lượng tiêu thụ phát triển không ngừng, Tá An Hủy trong lòng thật cao hứng, dù sao chính mình đã biết được sắp tới thị trường âm nhạc sẽ là cái dạng gì, nàng cũng đã liên hệ được đầu mối nhập hàng lớn nhất nhì bên HongKong, giá cả đều thật tốt. Đến lúc đó thị trường bùng nổ, đem toàn bộ hàng tích trữ tung ra, còn có thể bỏ mối lại cho những chưởng quầy quen biết trong chợ đêm, hẳn là không thành vấn đề.

Tá ba ba lúc này bận tối mặt mày, cũng không thời gian đi quản Tá An Hủy. Mà Tá mụ mụ tuy ít nhiều biết được, nhưng cũng rất thiên vị nàng, mắt nhắm mắt mở mà tùy ý nàng làm chút buôn bán nhỏ. Ai, dù sao Tá gia sản nghiệp ,đợi Tá An Hủy trưởng thành rồi cũng sẽ giao lại hết cho nàng, để nàng trước rèn luyện cũng là chuyện tốt.


"Tá An Hủy, Liễu học tỷ ở cửa chờ cậu!" Một ngày buổi chiều, Tá An Hủy đang chuẩn bị cùng Đậu Bình đi sân thể dục, một nữ sinh chạy vào phòng học đối Tá An Hủy nói.

Liễu Dĩ Hân tìm mình?

Tá An Hủy bán tín bán nghi đi ra ngoài, quả nhiên nhìn đến Liễu Dĩ Hân đứng ở cửa phòng học đợi mình, đại khái đã đợi một lúc rồi, nữ sinh các lớp bên cạnh đều nhô đầu ra bàn tán xôn xao.

"Liễu học tỷ, chị tìm em?" Tá An Hủy cũng không dám ở trường học gọi thẳng tên Liễu Dĩ Hân, sợ bị fan đoàn giẫm lên.

"Vừa đi vừa nói chuyện." Liễu Dĩ Hân ánh mắt mơ hồ một chút, Tá An Hủy nghĩ đến chính mình nhìn lầm rồi, chị ấy là đang xấu hổ sao?

"Nga, được rồi." Tá An Hủy đi theo Liễu Dĩ Hân, hai người chậm rãi tản bộ dọc theo hàng lang vườn trường.

Hai người dừng ở dưới một gốc cây xanh tán rộng cuối vườn, loang lổ bóng cây dừng ở trên người các nàng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá đem hình bóng hai người chiếu rọi, tràn ngập một mảnh thanh xuân.

Liễu Dĩ Hân không mở miệng, Tá An Hủy cũng không muốn phá tan bầu không khí yên tĩnh hiếm có này. Bởi vì ở kiếp trước, nàng từng vô số lần ảo tưởng qua, có được thời khắc an nhàn như vậy, cùng Liễu Dĩ Hân bước chậm trong một góc nhỏ không người biết giữa thành thị ồn ào này, không có ưu tư, không có phóng viên, không nói lời nào, so với nói chuyện thời điểm khoảng cách càng gần. Bất quá, cảnh tượng như vậy đều đã chết, Tá An Hủy cũng chưa từng chạm đến được.


"Tá muội muội gần nhất có vẻ bận rộn?" Liễu Dĩ Hân hít một ngụm không khí thanh tân, đối Tá An Hủy nói.

Quả nhiên, Liễu Dĩ Hân vừa mở miệng, bầu không khí liền trở nên kỳ quái.

Tá An Hủy nhướng mày, "A, cũng không có." Chị ấy là từ đâu biết được? Không phải Đậu Bình cô gái ngốc kia đã đem nàng bán đứng đi?

"Em cùng chị nói chuyện cứ thoải mái đi, không cần đề phòng chị như vậy." Liễu Dĩ Hân cười cười,"Đừng nhúc nhích." Vươn tay, theo Tá An Hủy trên mái tóc gỡ xuống một sợi tóc rối.

"Khụ, cám ơn!" Tá An Hủy cúi đầu, thoạt nhìn có chút thẹn thùng, "Chị từ nơi nào biết được?"

"Chuyện này rất trọng yếu sao? Đối với chị, trọng yếu nhất chính là kết quả." Liễu Dĩ Hân trước sau như một lạnh nhạt."Em cầm lấy, có lẽ có thể giúp được em."

Liễu Dĩ Hân thấy Tá An Hủy nửa ngày cũng không thả lỏng, liền theo túi sách lấy ra một phong bì màu vàng, bên trong khá dầy, không biết chứa cái gì, đưa cho Tá An Hủy.


"Đây là cái gì?" Tá An Hủy kinh ngạc nhìn Liễu Dĩ Hân đưa qua phong thư, không phải là chị ấy đem tiền đưa cho mình chứ?

"Trở về nhìn liền hiểu được." Liễu Dĩ Hân tựa hồ một chút cũng không để ý, quay đầu nhìn về phía cuối đường quanh co khúc khuỷu, khóe miệng nhẹ nhàng mà giơ lên tươi cười, nàng cũng không biết vì cái gì, tựa hồ có thể đến giúp Tá An Hủy, liền là sự kiện làm cho chính mình vui vẻ nhất.

"Ách......".

Tá An Hủy nhéo nhéo phong thư, thật sự là tiền. Xem độ dày mỏng, là phải có đến trên dưới hai nghìn tệ. Vừa nghĩ đến, lập tức ký ức không mấy tốt đẹp kiếp trước lại ào ạt ùa về. Liễu Dĩ Hân kiếp này thay đổi thật nhiều, nhưng có một thứ vẫn giống hệt như đời trước, là biểu trưng cho tính cách của nàng ấy: Tiền, chị chính là cho em, dong dài làm gì. Cũng không ngần ngại mặt vô biểu tình mà một lần viết ra chi phiếu sáu con số, đem mình cùng chi phiếu đều ném bỏ.

"Chị...đưa cho em làm gì?" Tá An Hủy không nghĩ tùy tiện nhận ý tốt của Liễu Dĩ Hân, huống chi ý tốt này đến thật vô cùng khó hiểu.

"À...bởi vì em cần, chính là như vậy." Liễu Dĩ Hân quay đầu, sườn mặt tinh xảo được tịch dương chiếu rọi có vẻ càng thêm mộng ảo mê người. Nàng đứng ở hướng ngược sáng, so chính mình lại cao hơn một chút, nụ cười thanh ngạo lại tà mị như vậy, để Tá An Hủy trong thoáng chốc sững sờ.

Liễu Dĩ Hân một bàn tay đem túi sách chỉnh lý, đối với Tá An Hủy khẽ nheo mắt một cái, tựa hồ trong ánh mắt như ẩn như hiện một loại mị hoặc phong tình, khiến người sa vào đắm đuối.

Chị ấy là đang hướng mình phóng điện hay sao? Tá An Hủy nghĩ thầm.

Có lẽ Liễu Dĩ Hân cũng không biết chính mình đến tột cùng có phải hay không đang phóng điện, lúc nàng đối mặt Tá An Hủy, rất tự nhiên liền lộ ra biểu tình như vậy.


Tá An Hủy đánh cái giật mình, có chút thẹn thùng tránh đi tầm mắt. Nàng đối Liễu Dĩ Hân tính cách so ai đều rõ ràng, kiếp trước Liễu Dĩ Hân phi thường bá đạo, chị ấy đã cho, là phải nhận, tuyệt đối không được phép cự tuyệt, cũng không cho Tá An Hủy quyền lợi cự tuyệt. Tá An Hủy cũng dưỡng thành thói quen, thực hiển nhiên là tiếp nhận rồi.

Bất quá, hiện tại Tá An Hủy muốn được đối đãi công bằng, vì vậy bĩu môi nói: "Em không muốn nhận."

"Nhưng là, em cần nó." Liễu Dĩ Hân kiên trì ý nghĩ của chính mình. Có lẽ nàng để ý gì đó không nhiều lắm, nhưng một khi để ý rồi, liền sẽ phi thường chấp nhất. Nàng cũng từng nghĩ, chính mình vì cái gì vô duyên vô cớ muốn cấp Tá An Hủy phần ân tình này, nhưng phát hiện, như vậy tự hỏi cũng không có ý nghĩa. Bởi vì nàng muốn làm như vậy, tìm lý do gì cũng không quan trọng, bất quá là làm cho sự tình trở nên hợp lý một chút mà thôi.

Tá An Hủy nhìn Liễu Dĩ Hân nghiêm túc, không hiểu được chị ấy vì sao kiên trì như vậy, cũng không hiểu được chị ấy là từ đâu biết được chính mình cần tiền. Nhưng nghĩ lại, có thêm phần tiền này, có lẽ kế hoạch của nàng sẽ rất nhanh đến đích, cũng không cần phải làm mấy thứ râu ria kia để tích lũy vốn nữa. Chính mình còn có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành, trước nhận lấy, ngày sau liền hồi đáp lại cũng không muộn.

"Được rồi, em đây nhận, bất quá một ngày em sẽ gửi lại, tiền lãi cũng sẽ không thiếu." Tá An Hủy nghiêm nét mặt, đối Liễu Dĩ Hân nói. Nàng không nghĩ nợ người ân tình, đặc biệt là Liễu Dĩ Hân. Kiếp trước nàng chính là thiếu Liễu Dĩ Hân quá nhiều, cuối cùng dùng mệnh đi hoàn lại.

"Em có thể trước nhìn phong thư, sau đó...." Liễu Dĩ Hân khơi mào khóe miệng, cũng không có đáp lại Tá An Hủy vấn đề. Chính nàng cũng không có đáp án, nàng đã cho rồi, còn cần Tá An Hủy trả lại sao. Nếu chỗ đó không đủ, nàng còn có thể đưa thêm một phần.

Tá An Hủy vốn tưởng rằng chính mình sẽ cười nhạt, cho rằng Liễu Dĩ Hân nói như vậy văn nghệ làm cho người ta nổi da gà. Nhưng giờ phút này, nàng thật không tìm ra một điểm nào để bắt bẻ lại, chỉ có thể làm như không hiểu ý tứ Liễu Dĩ Hân, "Sau đó?"

"À...sau đó, nên trở về nhà, Tá muội muội." Liễu Dĩ Hân nhân lúc Tá An Hủy còn không kịp phản ứng, vô cùng thân thiết mà nhéo cái mũi xinh đẹp của nàng, cười nói. Nụ cười thư thái mà tùy ý, xuất hiện trên một trương mặt cực kỳ lạnh lẽo, đẹp đến khiến người hoa lá rung rinh, rồi lại tương phản đến làm người mặt hồ nổi sóng lớn.

-----------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận