Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Tá An Hủy trong óc hỗn độn nghĩ, lại đột nhiên phát giác mình đã can dự quá nhiều, Liễu Dĩ Hân làm sao thì liên quan gì đến mình. Tò mò làm chi, tò mò hại chết mèo! Tốt nhất nên cùng chị ấy bảo trì khoảng cách mới là thượng sách.


Tá An Hủy bắt buộc chính mình không suy nghĩ nữa, với tay cầm lấy quyển , chuyên tâm đọc. Nàng xưa nay yêu thích bổn văn này, nhưng không hiểu gì cái gì, tự nhiên cảm thấy nữ chủ quá ngốc nghếch đi, nam chủ hai lòng bội bạc, là cái tra nam, cư nhiên vẫn yêu thích hắn?

Nàng ném đi quyển sách, ánh mắt nhịn không được rơi vào trên thân Liễu Dĩ Hân. Đầu óc nàng khả năng xảy ra vấn đề rồi, làm sao cũng không cách nào xem nhẹ nữ nhân kia được.

Chính là, ước chừng qua nửa tiếng thời gian, Liễu Dĩ Hân đột nhiên xoay người nhìn nàng, ánh mắt vô cùng cổ quái. Ngay sau đó, đối phương chợt đứng lên, thong thả ung dung hướng nàng đi tới, thẳng tắp đứng ở trước mặt nàng, dùng một loại ánh mắt thực chuyên chú nhìn nàng.

Tá An Hủy giật mình đứng dậy, theo quán tính lùi lại, liền bị Liễu Dĩ Hân ép sát vào tường. Lập tức cỗ hơi thở quen thuộc phả vào mặt nàng, mang theo hương vị tuổi trẻ trong veo, lại có một hương thơm nhàn nhạt rất đặc hữu, làm Tá An Hủy nhịn không được nhớ tới, kiếp trước Liễu Dĩ Hân tắm xong cũng là như vậy, trên người không dùng nước hoa, lại tự nhiên tản ra một cỗ hương vị thanh ngạo khiến người mê say.

Lông mày dài nhỏ, ánh mắt sáng quắc, cái mũi cao thẳng, sườn mặt tinh xảo, như vậy trước mắt nàng phóng đại, để nàng trái tim trong nháy mắt đập loạn. Liễu Dĩ Hân không điểm phấn tô son, gương mặt cũng tràn đầy xuất trần mị hoặc, mang theo cỗ quyến rũ khó nói nên lời.


Liễu Dĩ Hân không có dừng lại động tác, chậm rãi vươn bàn tay đến, tựa hồ muốn chạm lên sườn mặt Tá An Hủy.

Liễu Dĩ Hân đây là đang diễn trò gì? Tá An Hủy bị dọa đến cả người run lên, muốn lùi cũng không còn đường lùi, tư thế đối diễn đầy ái muội này là sao? Các nàng còn kém tứ chi tiếp xúc, liền phải sa vào một màn hoạt sắc sinh hương khiến người mặt đỏ tim đập.

"Chị.... Chị làm gì?" Tá An Hủy hơi thở dồn dập, Liễu Dĩ Hân đây là trực tiếp sắc dụ? Hừ, chị có câu dẫn em, em cũng không thất thủ đâu.

Đương nhiên, Tá An Hủy suy nghĩ nhiều quá.

Liễu Dĩ Hân chỉ là đem ngón tay đặt lên môi nàng, ánh mắt nghiêm túc ra hiệu nàng im lặng.

"Ách......" Tá An Hủy càng thêm bất an, đây là tình huống gì a?

"Suỵt......" Liễu Dĩ Hân mày liễu nhẹ chau, tựa hồ bất mãn Tá An Hủy quấy rầy chính mình.

Hỗn đản, suỵt cái gì mà suỵt! Tá An Hủy một trận mắt trợn trắng, hôm nay mắt trợn trắng vô số lần, đầu sỏ gây nên còn như vậy tỏ ra vô tội.

"Uy...... Chị rốt cuộc muốn......" Hai chữ 'làm gì' còn chưa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy một màn trước mắt, để nàng ngay lập tức đứng hình.

"Là em bảo chị không nên để ý đến lời em, Tá muội muội." Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Liễu Dĩ Hân trong tích tắc đem thứ gì đó từ trên tóc Tá An Hủy lấy xuống.

Tá An Hủy sửng sốt một giây, sau đó......


"A!!!".

Một tiếng thét chói tai theo miệng Tá An Hủy bạo phát, Liễu Dĩ Hân bị dọa đến ngây ngẩn, theo bản năng lùi về sau mấy bước. Nàng cho tới bây giờ đều không có bị người khác rống qua, đặc biệt thoạt nhìn Tá An Hủy mong manh dễ vỡ như hoa như ngọc, cư nhiên có nội lực đến bực này.

Bất quá nói đến cũng kỳ quái, nàng cũng không biết vì cái gì, cảm giác Tá An Hủy hành vi cũng không phải đặc biệt vượt qua chính mình đoán trước, giống như nàng đều đã sớm biết, đối phương nhìn thấy vật này sẽ phản ứng như vậy. Chấn kinh qua đi, nàng lại nhớ đến hương vị kia, tuy chỉ dán sát vào một chút, nhưng cảm giác thực dễ chịu, lại rất thuần khiết tự nhiên.

"An Hủy! Có chuyện gì?" Tá ba nghe nàng hét thảm, liền vội vã chạy lên cầu thang.

"Có sâu ạ, không sao rồi." Tá An Hủy xấu hổ đáp một tiếng.

Tá ba nghe vậy mới dừng lại bước chân, khẽ lắc đầu, xoay người đi trở xuống.

"Khụ khụ, em thật đúng là...... Ngữ ra kinh người!" Liễu Dĩ Hân nhướng mày, có điểm muốn cười, nhưng tựa hồ muốn giữ thể diện cho Tá An Hủy, nên tận lực đè ép xuống, chỉ là khóe môi vẫn lộ ra một vòng cong, để Tá An Hủy tức đến muốn giậm chân.

Liễu Dĩ Hân nhanh chóng trở về chỗ ngồi, biểu tình như cũ đạm nhạt, tựa hồ người vừa rồi dán đến trước mặt Tá An Hủy không phải là nàng. Dù sao, Tá An Hủy hét chói tai như vậy, cũng thật đáng yêu.


"Ách...... Đem cái kia, đem con sâu ném đi!"

Tá An Hủy nhìn đến sâu chính là sợ hãi đến muốn ngất, mà Liễu Dĩ Hân trên tay đang cầm con bướm, nhưng cái bụng nó vẫn là con sâu nha! Tá An Hủy mặt mũi trắng bệch, có một loại xúc động muốn đem người cùng sâu đều ném xuống lầu.

Liễu Dĩ Hân không đáp, cũng không hiểu được mình làm sao vậy, cư nhiên có thể cảm thấy Tá An Hủy sư tử hống lại khá thú vị. Là chính mình đặc biệt để ý cô bé này sao? Bởi vì em ấy sinh đến mỹ lệ như vậy, nên dễ dàng khiến nàng có thiện cảm?

Liễu Dĩ Hân vốn là một người kiêu ngạo, cảm xúc chuyển hoán giống như là tinh thần phân liệt, một giây trước nàng còn nói cười với ngươi, một giây sau liền sẽ trở mặt không nhận. Chẳng qua, hiện nay nàng còn không đem loại tính cách này luyện đến lô hỏa thuần thanh như đời trước. Cho nên thẳng đến lúc nàng xuống lầu rửa tay, liền lắc lắc đầu đuổi đi suy nghĩ kỳ quái của chính mình.

Hết thảy, giống như về tới đời trước nguyên lai Tá An Hủy cùng nguyên lai Liễu Dĩ Hân. Sở hữu thay đổi đều như hoa trong gương, trăng trong nước, đều có vẻ hư ảo mà cũng không rõ ràng.

--------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận