Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Thời điểm Liễu gia một nhà xuất hiện ở trước cửa, Tá An Hủy thiệt tình cũng muốn hỏi ông trời là đang diễn trò gì, đây là chơi xỏ nàng đi?


Liễu Khánh cùng Chương Tiểu Huệ thời trẻ, Tá An Hủy đương nhiên chưa thấy qua, nhưng mười mấy năm sau, nàng có gặp qua vài lần. Ấn tượng một lần so với một lần kém, cũng may đời này nàng tu dưỡng tốt, bọn họ hại chết ba mẹ nàng, nàng không trực tiếp xông lên tính xổ, đã là nhịn đến cực hạn rồi.

"Thúc thúc a di hảo! Vị này là lệnh thiên kim đi?" Liễu Dĩ Hân nhìn đến Tá An Hủy, ánh mắt thoáng sửng sốt, ngay sau đó lễ phép cười hướng Tá ba Tá mẹ vấn an.

Ngày ấy gặp qua Tá An Hủy để lại cho nàng ấn tượng không nhỏ, tuy rằng ở Thượng Hải quen biết tuấn nam mỹ nữ không ít, nhưng Tá An Hủy gương mặt thanh thuần, không thi phấn trang điểm, ngũ quan tinh xảo để nàng gặp qua là không thể quên được.

Tuy rằng nàng còn không biết về sau chính mình là lão bản của một công ty giải trí, nhưng thưởng thức cái đẹp là xu hướng nhân loại, Tá An Hủy lại như vậy trổ mã thủy linh, khí chất thành thục mà không mất đi thiếu nữ tinh khiết, để nàng đặc biệt chú ý.

"Liễu đại ca, con gái của anh thật nhu thuận, khiến người gặp liền thích, chẳng bù An Hủy đều bị tôi chiều hư."

Tá ba cũng không biết vì sao con gái mình dùng vẻ mặt như gặp kẻ thù giết cha nhìn khách nhân, đành phải đem nàng che ở sau lưng, thật có lỗi nói.


"Không quan hệ, trẻ nhỏ không biết chuyện, sợ người lạ thôi mà." Chương Tiểu Huệ cười cười nói, kia mỉm cười cùng Liễu Dĩ Hân không có sai biệt, đều mười phần cao ngạo. Tá An Hủy cũng vĩnh viễn không thể quên, bà ấy đã chia cách mình cùng Liễu Dĩ Hân như thế nào, một tay gậy đánh uyên ương, kia sắc mặt có bao nhiêu đáng giận.

"Không ngại, con đã gặp qua em ấy, em ấy còn chỉ đường giúp con." Liễu Dĩ Hân nheo lại ánh mắt, đối thái độ của Tá An Hủy cảm thấy mạc danh vi diệu, lòng hiếu kỳ lại càng sâu. Nàng ẩn ẩn phát hiện Tá An Hủy cũng không muốn có quan hệ gì với mình, nhưng cố tình lại muốn hướng mình đối nghịch, đó là vì sao?

"Các con quen biết nhau?" Tá ba kinh ngạc, không chỉ hắn, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tá An Hủy đã nghẹn lời, Liễu Dĩ Hân nói dối đến vô cùng thuận miệng đấy, chính mình căn bản không có giúp qua chị ấy, vậy mà đối phương lúc này còn cười thân thiện, chỉ sợ đang cất giấu Thiên Nhai Minh Nguyệt đao trong bụng đi?

"Tá muội muội bộ dạng xinh đẹp như vậy, con đương nhiên trí nhớ khắc sâu. Trước đây không lâu, con lạc đường ở trung tâm thương mại, vừa vặn gặp em ấy." Liễu Dĩ Hân khéo léo nói.

Tá muội muội! Ai muốn làm em gái của chị! Kiếp trước không muốn, kiếp này cũng không muốn. Tá An Hủy ánh mắt lóe lên, còn kém nhảy đến trên người Liễu Dĩ Hân bạo phát.

Kiếp trước, nàng ở buổi thử vai chọn diễn viên chính gặp được Liễu Dĩ Hân, vì là bộ phim do công ty Liễu Dĩ Hân sản xuất, nàng ta nghiễm nhiên là giám khảo chính. Ánh mắt từ đầu nhìn mình, tựa như chủ nhân chọn lựa sủng vật. Nếu không phải ba mẹ việc làm ăn sa sút, nàng còn nợ phải trả, nàng cũng không đến mức hèn mọn để Liễu Dĩ Hân bao dưỡng, cuối cùng rơi vào kết cuộc bi thảm.

"Vậy là tốt rồi, An Hủy, bồi tiếp Liễu tỷ tỷ lên phòng chơi đi." Tá ba thoạt nhìn thực vui vẻ.

Bị phái nhiệm vụ Tá An Hủy cũng trốn không xong , đành phải miễn cưỡng dẫn Liễu Dĩ Hân lên lầu. Mà ba mẹ hai bên thì ngồi ở sảnh lầu một, bắt đầu bàn chuyện hợp tác làm ăn.

Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy ôm một bụng hỏa lên lầu, hoàn toàn không để ý đến nàng, để nàng trong lòng càng thêm hồ nghi. Nếu nói lần đầu tiên gặp, Tá An Hủy tâm tình không tốt nên lời nói có chút vô thố, thì cũng không sao, nhưng hôm nay biểu hiện hoàn toàn là mất kiềm chế. Liễu Dĩ Hân trong ấn tượng cũng chưa từng gây thù với vị học muội này.

"Tá muội muội, tôi từng đắc tội với em sao?" Liễu Dĩ Hân nghi hoặc không thể giải đáp, liền hỏi thẳng.

Đắc tội?! Tá An Hủy trong lòng cười lạnh! Chị hại chết em có tính là đắc tội không? Ba mẹ chị hại chết ba mẹ em có tính là đắc tội không?


Tá An Hủy đang muốn hung tợn phản bác, lại nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Liễu Dĩ Hân, để nàng trong lúc nhất thời nói không nên lời. Liễu Dĩ Hân lúc này cũng chưa gây nên tội tình gì, ánh mắt kia hỏi nàng là hoàn toàn chân thành. Nàng cũng không phải có tính giận chó đánh mèo, hơn nữa chính mình ba mươi tuổi lại đi khi dễ mười chín tuổi Liễu Dĩ Hân, có vẻ không hay cho lắm.

Bị chính mình khí đến tàn nhẫn, Tá An Hủy đành phải căm giận nói:"Không có, chị có thể tự nhiên tham quan."

"Xem ra em đang tâm tình không tốt, hay là... nhìn thấy tôi, em sẽ như vậy?" Liễu Dĩ Hân ngữ khí không ôn không hỏa, làm cho người ta nghe không ra rốt cuộc là chân thành hay châm chọc.

Thấy Liễu Dĩ Hân xuất ra khăn tay phủi phủi chỗ ngồi, Tá An Hủy trong lòng càng thêm khinh bỉ, tên hỗn đản này thói quen khiết phích cư nhiên nhỏ như vậy liền dưỡng thành, thật là có bệnh!

"Cảm thấy bẩn thì không nên ngồi, phủi thế nào cũng không sạch sẽ đâu."

"Xin lỗi, đây là thói quen của tôi, em không cần để ý." Liễu Dĩ Hân nhẹ giọng đáp.

Đối phương đột nhiên hướng mình giải thích, để Tá An Hủy ngược lại không biết làm sao. Liễu Dĩ Hân cũng có lúc ôn nhu như vậy? Tá An Hủy liếc mắt một cái, cũng mặc kệ: "Chị tùy tiện, thích làm gì thì làm đi, không cần để ý lời tôi."

Tá An gần nhất sợ chính mình kiếp trước trí nhớ quá sâu khắc, khống chế không được hận ý, cho nên cách Liễu Dĩ Hân càng xa càng tốt. Hơn nữa nàng ẩn ẩn phát hiện Liễu Dĩ Hân đời này bất đồng, không hề tỏ vẻ khiến người ta chán ghét, ngược lại mang theo mấy phần thiện ý.


"Ân, cũng tốt." Liễu Dĩ Hân gợi lên khóe môi, cười đến thực đạm nhạt, lại mang theo một tia quyến rũ. Đôi con ngươi như mực phiếm lên ánh sáng, lúc nàng cười, lúm đồng tiền bên má thoáng hiện, thật sự khiến người càng thêm trìu mến.

Tá An Hủy không tin Liễu Dĩ Hân sẽ ngoan ngoãn như vậy. Đối phương thoạt nhìn thanh nhã lễ độ, nhưng kỳ thực kiêu ngạo phải chết, lời nói cũng vô tình tàn nhẫn, tính cách tra vô cùng làm người khó có thể tin, nàng ta cũng sẽ có lúc cư xử như con người.

Đợi một lúc qua đi, Tá An Hủy trộm ngắm Liễu Dĩ Hân, phát hiện nàng ta cư nhiên thật nhu thuận ngồi ở trên sô pha, ánh mắt ngơ ngẩn hướng bồn hoa ngoài ban công cửa sổ.

Tá An Hủy thật có điểm không thích ứng, Liễu Dĩ Hân như vậy, càng khiến cho nàng mê đắm. Kia sườn mặt tinh xảo, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khép hờ, từng một đời khiến nàng si tình đến chết.

Chẳng lẽ đời này Liễu Dĩ Hân thay đổi? Không đúng, đây mới chính là Liễu Dĩ Hân, là nguyên bản tính cách của chị ấy. Đời trước khả năng lúc mình gặp Liễu Dĩ Hân, chị ấy đã biến đổi rồi. Là nhân cách phân liệt? Hay là những năm sau, có chuyện gì đã xảy ra, khiến cho tính cách chị ấy biến đổi nghiêng trời lệch đất?

Nghĩ đến đây, Tá An Hủy trong lòng nhịn không được một tia hiếu kỳ.

----------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận