Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai


- --------------------
- -------------
Mẹ cùng chị dâu Diêu Hồng đang dọn chén đũa ra, chờ đem đồ ăn bưng lên liền thấy cô đẩy xe đi vào.

"Nha, Thủy Thanh, xe này từ chỗ nào tới? Quá xinh đẹp, lần đầu mới biết xe còn có màu này!" Chị dâu cô buông đồ trong tay ra, đi đến đánh giá chiếc xe đạp, đôi mắt đều không dời đi được.

Lúc này ba cùng 2 anh của cô cũng từ phòng đi ra, nhìn xe đạp mới tinh của cô đến phát ngốc.

Cô đem xe để một bên, cười cười:
"Chị dâu, đây là xe đạp Cận Văn Lễ mua cho em, rất đẹp đúng không?"
Người Diệp gia nghe cô nói lại sửng sốt, hôm trước cô nói Cận Văn Lễ mua xe cho mình, nhưng khó đó đang ồn ào rất lớn, ai cũng không nghĩ đây thế nhưng là sự thật, hơn nữa xe còn tốt như thế, Cận Văn Lễ lấy đâu ra bản lĩnh này?
"Thắng Chí, cơm nước xong con đem xe này trả cho Cận gia đi, nhà chúng ta tuy nghèo nhưng không thể để em gái con học tính không có tiền đồ như thế,nếu như thích, chờ tương lai cùng Tất Thành kết hôn lại mua một chiếc, chính là mua không được cũng tận lực."
Mẹ cô đem chuyện giao cho anh ba cô, hiện tại bà đã thay đổi sách lược, con gái hiện đang cảm hứng dâng trào, khuyên thì khẳng định không được, không bằng để từ từ rồi sẽ chuyển biến tốt, con gái dù có quật cường đến đâu cũng nghe theo lời ba mẹ, bà không gật đầu thì cuối cùng nó cũng chuyện gì đều không thành.

"Mẹ, đây là anh ấy đưa cho con, con đã nhận lấy, mẹ đừng như vậy được không?"
"Mẹ như vậy là thế nào, con cùng hắn không thân cũng chẳng quen mà thư nhận đồ vật quý giá như thế, mẹ và ba con dạy con như thế sao?"
Cô ngẫm lại một lúc: Niên đại này xe đạp chính là muốn kết hôn mới có thể chuẩn bị, người trong nhà khẳng định có ý nghĩ này, không bằng hiện tại cho mọi người đem trả lại, dù sao Cận Văn Lễ cũng vẫn đưa chiếc xe này cho cô chạy đi làm, không cần thiết lại cùng người nhà không thoải mái.

Nghĩ như vậy liền không lên tiếng, tương đương cam chịu lời mẹ cô nói, mẹ cô lúc này mới vừa lòng cười cười, thu xép chuẩn bị ăn cơm.

Cơm nước xong, anh cô không chậm trễ một giây mà đem xe đi trả, chờ anh cô đi rồi cô cũng hướng đầu ngõ mà đi, cô sợ Cận Văn Lễ vì chuyện này mà sốt ruột tới tìm mình, nếu gặp hắn còn có thể giải thích một chút.

"Diệp Thủy Thanh".

Cô nghe tiếng, dừng bước chân, quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút chột dạ, bởi vì người gọi cô đúng là Tiếu Nguyệt Ba.

Tiếu Nguyệt Ba lạnh mặt nhìn cô nói: "Diệp Thủy Thanh, chúng ta nói chuyện đi."
"Có chuyện gì nói ở đây đi."

Cô thấy Tiếu Nguyệt Ba tuy rằng thái độ lạnh lùng nhưng cũng không có kích động như ngày đó, trong lòng hơi chút yên tâm.

"Nơi này hơi khó nói, chúng ta đi phố sau bên kia nói."
Tiếu Nguyệt Ba nói xong xoay người liền đi, cô nghĩ nghĩ liền cũng đi theo qua.

Phố sau đối với người trong ngõ nhỏ bọn họ là thực thần bí, bởi vì nơi đó mỗi nhà đều được xây bằng xi măng,ngày thường cũng đều đóng cửa căn bản không cũng ngõ nhỏ lui tới, cô nhiều năm sau cũng chỉ biết người ở phố sau đều là người có năng lực, đều là lãnh đạo gì đó, nhà của Tiếu Nguyệt Ba cũng ở phố sau.

Mặt đường ở phố sau đều được trải nhựa, cô thấy cả người đều không được tự nhiên, cảm giác như mình là người xâm nhập trái phép, cùng hoàn cảnh xung quanh không hợp nhau.

"Diệp Thủy Thanh, tôi đã hỏi thăm qua chuyện của cô, cô không phải có cái bạn trai rất ưu tú ssao, cô như thế nào lại vứt bỏ người ta? Cận Văn Lễ rất tốt, nhưng hắn không phải là người cô có thể xứng đôi, chỉ bằng điều kiện của nhà tôi mới có thể giúp được anh ấy, cô thì có thể làm được cái gì, chẳng qua Cận Văn Lễ có chút tiền, có thể thường xuyên mua cho cô đồ ăn ngon, cô liền nổi lòng tham muốn chiếm tiện nghi, tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng quấn lấy Văn Lễ nữa, có nghe thấy không?"
"Tôi không quấn lấy anh ấy, tôi cùng anh ấy là tự nguyện bên nhau, tôi còn muốn khuyên cô một câu, đừng quá chấp nhất, tìm một người đối xử tốt với cô thì về sau mới có thể vui sướng chút, bằng không người chịu khổ vẫn là chính cô."
"Cô đừng ở đây mà giả làm người tốt, nói mát tôi, chuyện của tôi chưa đến cô lắm miệng? Hôm nay tôi cùng cô nói thật, tôi đi theo bên người Văn Lễ đã 4 năm, thời điểm còn chưa tốt nghiệp cao trung liền thích hắn, Văn Lễ cũng vẫn chưa nói cái gì, nếu không phải đồ hồ ly tinh cô xen vào, Văn Lễ mới sẽ không tuyệt tình như thế, nếu cô còn muốn mặt mũi liền nhanh cùng Văn Lễ tách ra, bằng không tôi khẳng định cho cô đẹp mặt."
Tiếu Nguyệt Ba sao có thể nghe cô khuyên bảo, cô chỉ biết ai chống đối mình, cô liền phải sửa trị người đó.

"Tôi sẽ không cùng Văn Lễ chia tay, trừ phi tôi cùng hắn không thích hợp, bằng không qua đoạn thời gian nữa sẽ nói đến chuyện kết hôn, cô vẫn là từ bỏ đi."
Cô cũng không bị dăm ba câu của Tiếu Nguyệt Ba cấp dọa sợ.

Tiếu Nguyệt Ba trừng mắt nhìn cô, hô hấp trở nên trầm trọng, một lát sau lại đột nhiên cười: "Vậy cô cũng đừng trách tôi.

Bảo Minh, thả đại hoàng ra cắn chết con hồ ly tinh này!"
Cô còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, liền thấy cửa sắt phía sau bị người ta đẩy ra, ngay sau đó một con chó lớn màu nâu sủa như điên chạy ra.

"Đại hoàng,cắn cô ta đi!"
Nắm giữ con chó là một người đàn ông ăn mặc thời thượng, giơ tay chỉ về phía cô, con chó liền hướng cô nhe răng sủa lớn, chờ người nhẹ buông tay liền chạy như bay nhào tới.

Cô sợ tới mức hét lớn một tiếng, theo bản năng xoay người liền hướng ngõ nhỏ chạy, chỉ là hai chân rốt cuộc không chạy nhanh bằng bốn chân, chạy không được mấy mét liền cảm giác con chó đã đụng tới chân, tức khắc linh hồn nhỏ bé đều muốn bay, rõ ràng sợ đến chân mềm nhưng cũng không dám ngừng lại.

"Hahaaha,.....!này thì cùng tôi đối nghịch, Đại Hoàng xem như thay tôi xả giận đi."
Tiếu Nguyệt Ba thấy cô sợ đến bật khóc thì không ngừng vỗ tay cười to.


Ngõ nhỏ cũng có người nghe thấy tiếng cô kêu, chỉ là chạy ra vừa lúc thấy tình cảnh này ai cũng không dám bước lên phía trước, Tạ gia phía sau nổi tiếng nuôi một con chó rất hung ác, sức lực lớn như một con nghé, nhà người thường ăn còn không đủ no ai sẽ đi nuôi chó, nhưng Tạ gia này có người thấy qua chó hắn được ăn thịt, chính mình cong lên cản có khi lại bị nó xé mấy khối thịt trên người xuống.

Cô liều mạng mà hướng về nhà chạy, con chó kia thỉnh thoảng ở hai chân cô đụng tán loạn, ngẫu nhiên còn há mồm cắn vài cái, bất quá cũng không cắn thật, chính là nghe được cô kêu to lại càng chạy theo, như là biết nó khẳng định bắt được con mồi, cho nên cũng không sốt ruột, trước làm sợ chơi.

Cô vừa chạy vừa khóc đến không thở nổi, khó khăn mà chạy đến cửa nhà, đẩy cửa chạy vào, cảm thấy cẳng chân lại tê rần, cũng không rảnh lo nhìn chỉ nghĩ chạy thật nhanh vào nhà đóng cửa lại.

"Thủy Thanh, em làm sao vậy?"
Chị dâu thấy cô khóc lóc tiến vào, vội vàng tiến lên hỏi, kết quả liếc mắt một cái thấy con chó lớn hung tợn, cũng sợ hãi mà lớn tiếng kêu.

Cô đứng ở cửa không dám động, cô sợ động tác của mình không đủ mau, đến lúc đó cửa không đóng lại được, con chó liền vọt vào tới.

Ba và mẹ cô nghe thấy động tĩnh, lập tức từ trong phòng chạy ra.

"Ba, mẹ hai người nhanh về phòng đi, anh hai có nhà không?"
"Nó vừa ra ngoài rồi, Thủy Thanh con chạy nhanh vào phòng đi, ba nó mau đi tìm cây gậy đuổi nó đi!" Mẹ cô lòng nóng như lửa mà kêu ba cô nghĩ cách.

"Con không dám chạy, nó nhìn chằm chằm con, mẹ đừng để ba lại gần đây, không được!"
Cô vừa khóc vừa ngăn cản ba mình, chỉ ngóng trông Tiếu Nguyệt Ba có thể để người nọ đem con chó này kêu về.

Lúc này Đại Hoàng có vẻ không kiên nhẫn, mấy cái răng nanh đều nghe ra ngoài, đè thấp thân hình như chuẩn bị nhào lên, cô thấy tình thế như thế chỉ có thể nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng phải đóng cửa lại.

Chỉ là lúc cô nhắm mắt liền nghe một tiếng kêu rên bén nhọn vang lên, chờ mở mắt ra nhìn thấy nguyên bản con chó hung ác dị thường bị người đá bổ nhào trên mặt đất, nó lại đứng lên tuy rằng thực hung dữ nhưng lại không dám hướng rào mà nhào qua, chỉ là không có mệnh lệnh của chủ nhân nó không dám trở về, chỉ có thể ngồi xổm một bên thở dốc.

"Con chó này là chuyện thế nào?"
Cận Văn Lễ trừng mắt liếc con chó một cái, lại giương mắt nhìn khắp người cô lập tức mày nhăn lại: "Nó cắn em?"
Cô lập tức buông lỏng cảm xúc mà oa oa khóc lớn:
"Là người ở phố sau thả chó cắn em, em không quen biết hắn, em, hình như đùi phải bị cắn trúng."

Cận Văn Lễ không nói hai lời liền khom lưng đem ống quần cô kéo lên, chỉ thấy cẳng chân trắng nõn đã đỏ bừng một mảng, nhưng cũng may không bị cắn trúng.

"Phòng bếp nhà em ở đâu?"
Cô khóc đến nói không nên lời, duỗi tay chỉ cho Cận Văn Lễ, hắn vài bước đi vào, khi trở ra trên tay cầm theo cái rìu, sau đó liền hướng con chó bên kia đi đến.

Con cho kia thông minh thực sự, vừa thấy Cận Văn Lễ giơ rìu đi đến, rên rỉ một tiếng rồi quay đầu chạy, Cận Văn Lễ cũng không vôi, đi theo ra phố sau.

"Ô, Đại Hoàng như thế nào lại chạy về?"
Tiếu Nguyệt Ba kì quái hỏi Tạ Bảo Minh, cô tính toán ít nhất cũng phải để Đại Hoàng ở Diệp gia một đêm, làm cho người nhà Diệp Thủy Thanh biết cô ta đã chọc họa.

"Không biết a, Đại Hoàng!"
Tạ Bảo Minh vừa thấy Đại Hoàng nhanh như chớp chạy vào cửa, cũng cảm thấy kì quái.

Hai người đứng nhìn cũng không tìm ra được manh mối, sau đó liếc mắt thấy Cận Văn Lễ cũng đang đến đây, thân mình lập tức mềm nhũng:
"Bà cô của ta ơi, Nguyệt Ba, cô cũng không nói Cận Văn Lễ ở chỗ này a!"
Tiếu Nguyệt Ba cũng thấy cn, trong lòng tuy hoảng sợ nhưng vẫn cường ngạnh nói:
"Sợ cái gì, xem hắn có thể thế nào, cứ nói người phụ nữ kia chọc Đại Hoàng, không có việc gì."
"Có thể thế nào, cô không thấy trong tay hắn có cái rìu sao, bà cô của tôi ơi, cô lúc này không thể buông tay mặc kệ tôi, tôi là giúp cô đó!"
Khi nói chuyện, Cận Văn Lễ đã đi tới trước mặt:
"Tạ Bảo Minh, mày dám thả chó cắn vợ tao, hiện tại có gì muốn giải thích không?"
"Cận ca à, em không phải là cố ý, Đại Hoàng có thể là thấy chị dâu lạ mắt nên mới thế, anh đừng nóng giận!" Tạ Bảo Minh vừa cười vừa làm lành.

"Chó là súc sinh không hiểu chuyện, mày cũng giống chó đều không hiểu chuyện sao? Tao như thế nào không thấy mày lôi kéo nó lại, đừng nói nhảm nữa, đem con chó giao ra đây, chúng ta cùng cải thiện sinh hoạt, hầm thịt chó ăn."
Cận Văn Lễ là em kêu Bảo Minh thả chó, anh cứ hướng tới em, chuyện này không liên quan đến hắn."
Tiếu Nguyệt Ba vốn cũng sợ hãi, nhưng vừa nghe một câu vợ tôi, một câu chị dâu, cũng sinh khí mà tức giận.

Cận Văn Lễ con mắt cũng không nhìnTiếu Nguyệt Ba, chỉ cười lạnh một tiếng:
"Cô cho rằng mình có thể chạy trốn? Tôi hiện tại không có thời gian thu thập cô, cứ chờ đi."
Tạ Bảo Minh gấp đến độ chấp tay đau khổ cầu xin, muốn Cận Văn Lễ buông tha cho Đại Hoàng, Cận Văn Lễ không chịu, cuối cùng Tạ Bảo Minh trực tiếp quỳ trên mặt đất:
"Anh Cận, em cầu xin anh, Đại Hoàng em nuôi ngần ấy năm, anh cho nó một con đường sống đi, em sai rồi!"
"Tiểu tử, mày còn rất nghĩ tình, như vậy đi, may đi Diệp gia cũng chiếu theo như bây giờ làm với tao, tao liền không truy cứu.

Tạ Bảo Minh, hôm nay nếu không phải nhìn mày có chút đúng mực, không làm con súc sinh kia đả thương người, tao mới không có nói chuyện tốt như vầy, hiểu rõ chưa?"

"Hiểu, hiểu, em hiểu rõ mà, em liền đi xin lỗi, cảm ơn anh Cận, cảm ơn!"
Tạ Bảo Minh nghe được có thể cứu Đại Hoàng, đừng nói là quỳ xuống dù có lạy vài cái hắn cũng đều vui, vì thế đóng cửa nhà mình tung ta tung tăng đi sau Cận Văn Lễ đến Diệp gia, Tiếu Nguyệt Ba tức giận đến môi cũng sắp cắn nát nhưng không có biện pháp.

Bên này, cô khóc đến đôi mắt đều sưng lên, lại cũng không khó xử Tạn Bảo Minh, thấy hắn quỳ xuống liền chạy nhanh né tránh.

"Chị dâu, em xin lỗi chị, chị tha thứ cho em được không?"
Cô gật gật đầu: "Anh đi đi, nhưng lần sau đừng hại người như thế nữa."
"Đúng, đúng, là em không sống tốt, lần sau sẽ sửa.

Tạ Bảo minh nói xong liền rời đi, Cận Văn Lễ xách theo túi nilon đi lên trước, đỡ cô ngồi xuống.

"Không trầy da liền không có chuyện gì, anh vừa rồi cùng hắn đi ma thuốc trước, còn có đồ hộp trái cây cũng là hắn mua, em một lát ăn nhiều một chút để áp kinh hãi."
Nói xong liền lưu loát mà ngồi xổm xuống giúp cô bôi thuốc, bôi xong lại mở một hộp hoàng đào cho cô ăn.

Cô cũng rất ngượng ngùng:
"Em lớn như vậy mà còn bị dọa cho khóc mù lu mù loa, thật là mất mặt."
"Chó kia có thể đem một người lớn xé ra, em tin hay không? Có thể không sợ sao, đôi mắt đều khóc sưng lên, lát nữa dùng nước lạnh rửa mặt để tiêu sưng.

Chuyện này không thể liền tính như vậy, anh giúp em báo thù!"
Cận Văn Lễ càng nhìn bộ dáng cô càng thấy đáng thương, tròn lòng lại bắt đầu quay cuông, hận không đem Tạ Bảo Minh chém thành khối.

"Anh đừng gây chuyện, em cùng anh nói, anh đừng tìm Tiếu Nguyệt Ba gây phiền toái, em không trách cô ấy."
Cô đối với Tiếu Nguyệt Ba trước sau trong lòng vẫn có một loại áy náy, chính mình vốn là đoạt đi hôn sự của cô ấy, sao có thể đi trách tội người ta.

"Em cũng quá mềm lòng, sao có thể dễ dang bỏ qua như vậy!"
"Em đã nói không tính toán, anh đừng dong nữa được không!" Cô không kiên nhẫn nói.

"Được, nghe em, đương nhiên nghe em, em nói cái gì chính là cái đó, chuyện này anh cắn răng nhịn, còn không được sao? Đừng nóng giận nữa, trên đùi còn thương tích đó, tức giận đối với thân thể không tốt." Cận Văn Lễ nói rồi lại nhìn xuống chân cô.

Trên đùi đều sưng đỏ thế này còn không cho hắn tức giận, thật là làm hắn không thể hiểu nổi.

Cô ăn hộp đồ lạnh, trong lòng sảng khoái không ít, lại ăn thêm một chút mới đột nhiên tới có chỗ nào không thích hợp, đây là nhà của cô, ba mẹ cùng chị dâu còn đứng trong sân, cô như thế nào liền chỉ lo cùng Cận Văn Lễ nói chuyện, đem chuyện này quên mất!....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui