Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai


- --------------------
- -------------
Cô đẩy cửa ra phát hiện trong nhà một người cũng không có, vì thế tay chân nhẹ nhàng mà hướng phòng ngủ đi, mới vừa vào cửa liền thấy cả nhà đều tập trung trong phòng cô.

"Em chạy đi đâu, cả nhà tìm em cả một buổi trưa, mẹ gấp đến độ bật khóc, em có biết không!" Anh hai cô liền chất vấn.

Cô nghe xong lập tức hướng bên cạnh đi qua, thấy mẹ cô xác thật vành mắt hồng hồng, trong lòng cũng khó chịu.

"Em là tìm một chỗ không có ai ngây người trong chốc lát, cũng không đi xa."
"Em nói nghe thật nhẹ nhàng, em như thế nào không nghĩ em kêu người trong nhà muốn bức em chết liền chạy ra ngoài, mọi người có thể không vội sao!" anh hai cô cũng thực tức giận.

Cô cũng biết là mình sai rồi, không dám lên tiếng.

Lúc này mẹ cô lấy khăn xoa xoa đôi mắt rồi thở dài một cái mới nói:
"Mẹ và ba con tuổi cũng lớn rồi, chịu không nổi con lăn lộn, hôm nay con chạy đi, cả nhà chúng ta đều hướng Thôi gia nhận lỗi, hiện tại mẹ không muốn nói thêm gì khác, con chỉ cần nói con rốt cuộc có đáp ứng cùng Tất Thành kết hôn hay không, những cái khác mẹ không muốn nghe!"
Cô bình tĩnh mà nhìn người nhà, ngữ khí cực kì trịnh trọng:
"Ba, mẹ lần này làm mọi người thất vọng rồi, vô luận như thế nào con đều không gả cho Thôi Tất Thành, chết cũng không gả.

Còn có mọi người nói con muốn cùng Cận Văn Lễ ở bên nhau, chuyện này con vẫn luôn không thừa nhận, cho nên hiện tại con muốn nói thêm lời xin lỗi, con đã quyết định muốn cùng Cận Văn Lễ ở bên nhau, hơn nữa nếu hắn cũng không tồi,con còn muốn gả cho hắn."
"Em điên rồi, có phải hay không? Anh thấy em là bị ma quỷ ám đi, Cận Văn Lễ đó là tên lưu manh, em và nó ở cùng nhau có thể tốt sao, đến lúc đó không chỉ em còn có cả nhà chúng ta đi chỗ nào cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, em có dễ chịu không!" Anh hai cô tức giận đến đỏ cả mặt.

Ba cô ngồi ở ghế gần cửa sổ mà thở dài, anh ba chờ anh hai cô nói xong còn muốn tiếp tục khuyên cô, không nghĩ tới mẹ lại một chút phản ứng cũng không có, chỉ hướng hai anh cô vẫy vẫy, không cho họ nới nữa.

Cô đã tưởng tượng ra các trường hợp mẹ cô bạo nộ, lại không nghĩ đến mẹ cô sẽ bình tĩnh dạng này.

"Các con không cần lại khuyên nó, nó hiện tại cái dạng này rồi nói gì cũng vô ích.

Thủy Thanh, mẹ không ép con, con cảm thấy vui thì cứ làm, là tốt hay xấu tự mình biết, bất quá mẹ khẳng định sẽ không đồng ý cho con cùng Cận kia bên nhau.

Từ nay về sau con cứ làm theo ý mình, trong nhà sẽ không nói con dù chỉ một câu, chờ đến lúc con bị người ta nói đến không dám ngẩng đầu con liền biết hối hận, không cho con tự mình trải qua vĩnh viễn không biết cái gì tốt, cái gì xấu!"
Mẹ nói xong kêu tất xả mọi người trở về phòng, bà lại nằm trên giường đất nhắm mắt không nói.

Cô trong lòng tuy không dễ chịu, nhưng rốt cuộc chuẩn bị thực đầy đủ, đã tính toán tốt thời gian dài đấu tranh, cho nên cảm xúc cũng không quá lơn, trở lại trong phòng liền nghĩ bắt đầu từ ngày mai, cô muốn quang minh chính đại mà cùng Cận Văn Lễ ở bên nhau.

Tới thứ hai, cô rửa mặt lúc sau ra nhà ăn, thấy trên bàn có sẵn cơm sáng, hộp cơm cũng ở một bên, lại không thấy mẹ cô đâu, biết mẹ còn tức giận, cô chỉ cười cười cơm nước xong xách theo hộp cơm liền ra khỏi nhà.


Còn cách đầu ngỏ một đoạn đã thấy Cận Văn Lễ đứng ở chỗ đó, chờ cô đi đến trước mặt mới thấy bên người anh có hai chiếc xe đạp, trong đó có một chiếc màu hồng nhạt hôm trước hắn mua cho cô.

"Sao anh lại đem cả chiếc xe này ra, em có thể tự đi lấy mà."
Cận Văn Lễ tinh thần sáng lạng, đôi mắt như đang cười:
"Anh là sợ em đi bộ đến phố trước sẽ mệt, dù sao anh cũng muốn đến đây, không bằng đem xe mang lại đây, em cũng bớt việc."
"Đi có bao xa mà mệt chứ? Lại nói anh qua lại lấy xe rất phiền toái, ngày mai không cần như vậy, nếu không em sẽ tức giận đó!"
Cận Văn Lễ tươi cười hớn hở mà nói:
"Em cũng quá coi thường anh rồi, anh chạy một chiếc lại đỡ một chiếc khác tơi đây, không có chạy qua lại nhiều lần, buổi sáng em ăn sáng chưa, nếu chưa chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Ăn rồi, mẹ làm cơm sáng cho em." Cô đẩy xe đạp, trong lòng rất vui.

"Ăn là được, đi thôi."
Cận Văn Lễ cùng cô đạp xe song song nhau hướng đơn vị đi đến, dọc theo đường đi nói nói cười cười liền cảm giác đường đi rất ngắn, chờ tới phân xưởng, Cận Văn Lễ dựa gần cô nói:
"Giữa trưa anh đưa cơm cho em, em mang cơm của em cho anh ăn là được."
Cô cười: "Không phải nói không cần đưa cơm sao, anh thế nào lại muốn như vậy?"
"Anh lúc này là danh chính ngôn thuận, bất quá nếu em không muốn anh đưa cơm qua, anh liền không đi."
"Anh thấy vui liền làm, em không có gì không dám nhận người, em chỉ cảm thấy anh tiêu tiền không tốt lắm."
Cận Văn Lễ vừa nghe cô đồng ý cho anh đi đưa cơm, vốn là mặt mang ý cười nay càng vui mừng hơn:
"Chỉ cần vợ anh ăn thấy ngon, tốn chút tiền thì sợ cái gì, anh chỉ sợ Thôi Tất Thành chưa từ bỏ ý định lại đi tìm em.

có ngày hôm qua đưa em về xong anh cố ý đi mua chút thịt, buổi tối ngủ không được liền lấy ra gói sủi cảo cho em." Nói xong còn vỗ vỗ túi.

"Anh còn biết nấu nướng?"
Cô ngạc nhiên mà nhìn Cận Văn Lễ, chính mình trong nhà là con gái đã lớn, phía trên còn có hai anh trai, ba mẹ yêu thương cô nhất, chuyện nấu cơm là sau khi cùng Thôi Tất Thành kết hôn cô mới chậm rãi học được, không nghĩ tới Cận Văn Lễ bộ dạng tùy tiền thế mà cũng có tay nghề này.

"Đương nhiên là biết, anh biết nấu nhiều món lắm, em không biết nấu sao?"
Cô lắc lắc đầu, cô không cần thiết đem chuyện kiếp trước ra mà nói biết.

Cận Văn Lễ nghe xong nhấp miệng tặc cười:
"Em lớn như vậy cơm đều không biết làm, tương lai có thể lấy chồng được sao?"
"Anh cứ khoác lác đi, em mới không tin anh cái gì cũng biết nấu, em không biết nấu ăn,anh giờ hối hận vẫn còn kịp đó." Cô liếc mắt nhìn Cận Văn Lễ một cái, miệng cũng dẩu lên.

"Ai hối hận, anh là cao hứng đó! Anh là muốn nói hai chúng ta thật xứng đôi mà, không biết nấu thì không biết nấu, biết nhiều chỉ mệt người, có anh như vậy là đủ rồi.

Anh làm đồ ăn có ngon không, giữa trưa em sẽ biết, mau vào làm đi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.

Tình Biến
3.

Hơn Cả Hôn Nhân
4.

Lương Cầm Chọn Chồng
=====================================
Cận Văn Lễ nhìn cô lái xe vào phân xưởng, mới cười cười rời đi
Giữa trưa, quả nhiên Thôi Tất Thành đến, cô cũng không phản ứng hắn.

"Thủy Thanh, ngày hôm qua em thật quá đáng, như thế nào cũng không thể chạy đi trốn tránh như vậy."
Thôi Tất Thành đối với việc ngày hôm qua không đạt được mục đích trong kế hoạch rất thất vọng, hắn thế nào cũng không nghĩ tới cô có thể làm trái ý của ba mẹ, thà rằng cùng người trong nhà nháo cũng không muốn cùng hắn ở bên nhau, trong lòng vừa bực vừa thẹn.

Cô nhìn đồng nghiệp lục tục đi vào phòng nghỉ, mặt vô biểu tình nhìn Thôi Tất Thành nói:
"Thôi Tất Thành, em đã nói rất rõ ràng, là anh làm chuyện quá phận còn dám đến nói em, em không muốn ở chỗ này cùng anh cãi nhau, mất công anh lại không có bậc thang mà đi xuống."
"Vậy chúng ta đừng ở chỗ này nói chuyện, mang theo hộp cơm chúng ta ra bên ngoài tìm một chỗ hảo hảo nói chuyện."
"Thôi Tất Thành, Thủy Thanh nhà tao không cùng mày ăn cơm đâu, mày đi tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi."
Thôi Tất Thành cùng người xung quanh quay đầu lại, liền thấy Cận Văn Lễ đang tiến vào.

"Cận Văn Lễ, không phải tao cấm mày không được đến phân xưởng nữa sao, mày như thế nào còn dám đến đây, mày nói chuyện chú ý chút đi, tao là được người trong nhà Thủy Thanh tán thành."
Thôi Tất Thành thấy Cận Văn Lễ liền khắc chế không được tính tình.

Cận Văn Lễ đứng ở trước mặt cô, đem túi đặt trên bàn, bắt đầu lấy đồ vật bên trong ra, miệng cũng không nhàn rỗi:
"Mày mới là người nói chuyện cần chú ý, Thủy Thanh chính là bạn gái tao, mày muốn nói chuyện gì tao bồi mày nói, mày là đàn ông còn muốn phụ nữ mang theo hộp cơm cùng mày đi ra ngoài, mày nói xem có được không? Mày không thể hào phóng à, tốt xấu gì cũng nên ra tiệm cơm sau đó muốn nói gì thì nói."
Thôi Tất Thành bị Cận Văn Lễ nói mấy câu mà mặt đỏ bừng, hắn đương nhiên muốn cho Thủy Thanh ăn ngon mặc tốt, chỉ là tiền lương của hắn không nhiều, còn muốn thu xếp đồ vật kết hôn, cả nhà ai cũng tiết kiệm, hắn nào có dư tiền mà đi tiệm cơm.

Cận Văn Lễ trừng mắt tức giận nhìn Thôi Tất Thành, cười khẽ:
"Không có bản lĩnh cũng đừng giả làm người đứng đắn, đọc sách nhiều như vậy có lợi ích gì, Thôi Tất Thành, Thủy Thanh đã đồng ý làm bạn gái tao, tao cùng Thủy Thanh là hướng tới kết hôn, nếu mày lại quấy rầy cũng đừng trách tao không khách khí."

"Mày có thể làm cái gì? Còn không phải là đánh đánh giết giết sao? Cận Văn Lễ, mày có biết mày thô lỗ,không có tố chất bao nhiêu không?"
Thôi Tất Thành chỉ có thể dùng sở trường của mình công kích nhược điểm của Cận Văn Lễ mới có thể giành chút mặc mũi.

Nào biết Cận Văn Lễ căn bản là không tức giận, tươi cười ngược lại ngày càng lớn:
"Thôi Tất Thành, hiện tại tao không cùng mày nói chuyện, đợi chút lại cùng mày nói, Thủy Thanh đói rồi, tao không có thời gian bồi mày."
Cận Văn Lễ nói xong liền không thèm để ý Thôi Tất Thành nữa mà chuyên tâm hầu hạ cô:
"Thủy Thanh, mau nhân lúc còn nóng mà nếm thử sủi cảo anh làm đi, nhân bên trong là thịt heo, gia vị là dùng giấm, tương vừng, đậu tương và sa tế, em chấm mới càng có mùi vị."
Cô còn chưa ăn, chỉ ngửi mùi lại nghe Cận Văn Lễ nói đã liên tục nuốt nước miếng, vì thế tiếp nhận đũa hắn đưa qua, kẹp một miếng sủi cảo, lại cắn một ngụm, hương vị thật không tả được, vừa cắn miếng thứ nhất đã muốn gắp miếng thứ hai.

"Bên trong còn nóng, em cẩn thận một chút đừng để bị bỏng, nhân sủi cảo có mùi vị nồng, anh lại sợ em ngại ăn tỏi, nên đi tiệm cơm học làm nước chấm này, ăn ngon không?"
"Nhìn cô ăn liên tiếp vài miếng sủi cảo mà gật đầu liên tục, Cận Văn Lễ đắc ý mà cười, sau đó lại nhìn về phía Thôi Tất Thành:
"Thấy không, lúc này mới được gọi là biết đau lòng bạn gái.

Thôi Tất Thành, cái khác không nói, chỉ cần mày có thể giống tao mỗi ngày đưa cơm cho Thủy Thanh, mày mới có tư cách cùng tao cạnh tranh công bằng, hiểu không? Tao tuy rằng đọc sách không nhiều bằng mày, nhưng tao biết người nhà Thủy Thanh dù có thích mày cũng sẽ không nguyện ý để cô ấy đi theo mày ăn cỏ ăn trấu."
Lúc này mặt Thôi Tất Thành từ đỏ chuyển sang tím, hẵn cũng có thể làm ra sủi cảo, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều làm, nguyên lai Cận Văn Lễ này cũng không phải chỉ có một mặt thô tục đó, thì ra Cận Văn Lễ còn có thể sác bén llaij xảo quyệt mà dẫm lên chỗ đau của hắn mà trào phúng!
"Ăn uống tạm thời cùng sau này thiên trường địa cửu căn bản không thể đánh đồng mà so sánh, ăn uống sau này của Thủy Thanh mới là quan trọng nhất, chúng ta chờ xem!"
Thôi Tất Thành ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn suy sụp không nhỏ, chỉ có thể tận lực cche dấu tự ti mau chóng rời khỏi.

"Thủy Thanh, em đừng nghe hắn nói nhảm, anh chính là có bản linh làm em thiên trường địa cửu mà cơm ngon rượu say."
Cận Văn Lễ nói xong liền ngồi bên cạnh, cầm lấy hộp của cô há miệng ăn.

Cô ăn mười mấy cái liền no, lúc sau muốn để Cận Văn Lễ ăn, hắn không bỏ được muốn giữ lại ngày mai lại cho cô ăn, cô không đồng ý mà lôi kéo kéo bắt hắn ăn xong.

"Aizz, vẫn chỉ có vợ mới biết quan tâm anh, đau lòng anh, ngày mai em muốn ăn cái gì, cứ việc nói, anh làm cho em."
"Anh đừng lãng phí như vậy, em mang theo cơm hộp là được, không nấu mấy món trân quý này nữa."
Này thịt cùng lương thực tinh không phải có tiền là có thể mua được, cái này là ấn số lượng cung cấp, Cận Văn Lễ cũng quá không tính toán.

"Anh nghe em, ngày mai chúng ta đi ăn cơm căn tin, anh đi xem trước vài món."
"Hai món là được, còn vài món, anh cho rằng em là heo a."
Cận Văn Lễ lấy giấy lau lau cái miệng bóng loáng của mình, mặt mày hớn hở mà nói: "anh mới là heo, còn em là tiên nữ."
Hai người ăn xong rồi dọn dẹp, Cận Văn Lễ đợi đến thời gian làm mới rời đi, hắn vừa đi, người bên cạnh lập tức xông tới, Tiểu Trân là người đầu tiên hỏi: "Thủy Thanh chị thật sự đang cùng anh ta quen nhau sao?"
"Đúng vậy, chị quyết định cùng Cận Văn Lễ yêu đương, mọi ngươif đừng khuyên chị nữa."
Tiểu Trân nghe xong cười không ngừng:
"Em là có chút không tán thành, bất quá qua biểu hiện hôm nay của anh ta, em thật ra rất hâm mộ chị dạng đàng ông như vậy rất ít, còn thật lòng thương chị.

Sủi cảo kia làm thèm chết tụi em, đàn ông biết đau lòng người rất khó tìm, em ủng hộ chị! Nếu muốn phản đối thì đứng ra so với Cận Văn Lễ xem ai tốt hơn."
Vốn có người muốn khuyên cô, vừa nghe Tiểu Trân nói thế liền ngừng lại, vốn dĩ là không ai có cái năng lực đó nên cũng không tự làm mình mất mặt mũi.

"Hừ, ham cái lợi nhỏ không có kiến thức." Ninh Quân không nhịn được mà nói một câu.

"Anh là nói ai, Ninh Quân, anh thấy bất công dùm Thôi Tất Thành em có thể lý giải, nhưng anh mở to hai mắt ra mà xem, Thôi Tất Thành vì chị Thủy Thanh làm được cái gì, theo đuổi chị Thủy Thanh trước nay chỉ biết nói, đã làm được một chuyện gì chưa? Cận Văn Lễ tuy không có văn hóa cao như Thôi Tất Thành, nhưng người ta vì chị Thủy Thanh mà suy nghĩ, anh hỏi bạn gái anh một chút đi, xem cô ấy có muốn một chiếc xe đạp giống như của chị Thủy Thanh, xem cô ấy có vui vẻ nhận lấy mấy món lợi nhỏ, không có bản lĩnh liền nói không có bản lĩnh, không cần ganh tị người khác, vô dụng!" Tiểu Trân nói.


Cô lúc này cũng đứng lên: "Ninh Quân, tôi cùng Cận Văn Lễ là tự do yêu đương, anh cùng Thôi Tất Thành quan hệ tốt, tôi cũng không cần anh đem cảm xúc cá nhân áp đặt trên người tôi, tôi và anh chỉ là đồng nghiệp bình thường, anh quản nhiều quá rồi đó, về sau nếu không có việc gì mà tự tìm việc làm cũng đừng trách tôi không đông sự mà không đoàn kết, đến lúc đó chúng ta đến chỗ quản lí nói rõ lí lẽ đi."
Ninh Quân sau khi náo loạn mặt đỏ bừng chỉ có thể không rên một tiếng mà quay lại phân xưởng vùi đầu làm việc.

"Tiểu Trân, cảm ơn em nói giúp chị."
Tiểu Trân cười nói:
"Cảm tạ cái gì chứ, nếu là có người làm vậy với em, em cũng cùng hắn nói lí lẽ, chị cũng thật phúc khí, buổi sáng nhiều người vây quanh chiếc xe đạp kia xem, chị có biết không.!"
Cô nhớ lại lúc cô chạy xe đến xưởng làm mọi người đều náo loạn,cũng cười cười.

Tan tầm, Cận Văn Lễ đã sớm chờ ở trước xưởng, cô cười đi qua cùng hắn đi về nhà.

"Em vào đi, xe này anh sẽ dắt đến chỗ lão Lưu cho."
Cận Văn Lễ lôi kéo tay cô, trong miệng bảo đi mà nửa bước cũng chưa động.

Cô rút tay về nói: "Không cần đâu, em chạy trực tiếp về nhà."
"Hả, vậy em ăn nói thế nào về lai lịch chiếc xe này!" Cận Văn Lễ ngây ngốc hỏi.

"Đương nhiên là nói anh mua cho em, bằng không còn có thể nói như thế nào?"
Cận Văn Lễ càng ngây ngốc:
"Vậy ba mẹ em chẳng phải sẽ biết chuyện của hai chúng ta hay sao?"
"Bọn họ vốn dĩ sẽ biết, anh tưởng cái gì vậy!" cô nhìn phản ứng của Cận Văn Lễ cũng có chút hồ đồ.

"Em, em đã cùng người trong nhà nói rồi?" Cận Văn Lễ có chút nói lắp.

"Nói rồi a, ngày hôm qua không phải đã muốn cùng anh ở bên nhau, đương nhiên cũng muốn nói cho người trong nhà, chẳng lẽ anh không cùng người trong nhà nói, anh có phải ngốc hay không?"
Cận Văn Lễ choáng váng, hắn xác thật là chưa nói, hắn chỉ nghĩ cô muốn cùng mình yêu đương chỉ là lời nói miệng, trong lòng vẫn còn thấp thỏm không yên, cảm giác như đây chỉ là mơ không chân thật, càng không nghĩ làm ba mẹ vui mừng.

Buổi sáng hôm nay còn cố ý thử thái độ của cô, thấy cô dễ dàng đồng ý cho mình đi mang cơm cho cô, trong lòng hắn miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, này đại biểu cô cũng nguyện ý, nguyện ý ở trước mặt đồng nghiệp thừa nhận thân phận của hắn, chỉ là trăm triệu lần không nghĩ đến cô thế mà thống khoái, liền ở trước mặt người nhà cũng nói, này có phải ý nghĩa là hắn có thể quang minh chính đại mà cùng cô ở bên nhau sao!
"Anh làm sao vậy, bị ngốc rồi sao?" Cô đẩy đẩy Cận Văn Lễ còn đang đứng bất dộng.

Hắn đột nhiên ôm chặt lấy cô, lực đạo kia cơ hồ làm cô không thở nổi.

"Cận Văn Lễ, anh phát điên cái gì thế, nếu làm ngươif ta thấy, còn muốn làm người không!"
Cô giãy giụa muốn hắn buông ra, lại nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm rầu rĩ:
"Thủy Thanh, anh chỉ là quá cao hứng, anh không nghĩ em có thể đối với anh tốt như vậy,không nghĩ tới nhanh như vậy em liền nguyện ý chấp nhận anh, anh..., hiện tại anh hận không thể đem tim móc ra đưa cho em nhìn, em liền biết anh có bao nhiêu hạnh phúc."
Cô lập tức an tĩnh lại, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Cận Văn Lễ còn đang ôm cô gắt gao, đồng thời dùng sức nháy mắt, không muốn làm nước mắt chảy ra, cô bất quá đem chuyện hứa hẹn nói ra, Cận Văn Lễ lại như được ban ân huệ, còn nói là cô có bao nhiêu tốt, người đàn ông này thật biết làm người ta đau lòng, làm người ta khó chịu.

Aixxzzzz, cô nhất định phải đối xử tốt với hắn, mặc kệ tương lai hắn trở nên như thế nào, chính mình đều phải dụng tâm đi kinh doanh đoạn tình cảm này, ít nhất muốn nổ lực trăm phần trăm sau lại quyết định thành hay bại.

Đồ nữ nhân không biết xấu hổ, liền như vậy đứng trên đường mà câu dẫn Cận Văn Lễ, thật là đồi phong bại tục, thiếu giáo huấn.

Tiếu Nguyệt Ba đứng chỗ ngoặt trong ngõ, nghiễn rang nghiễn lợi mà nhìn hai người đang ôm nhau, nửa ngày sau mới phẫn nỗ mà xoay người đi phố sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận