“Nếu tôi nói không thì cậu sẽ không ngồi sao?”
Đường Ngữ Âm không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ chăm chú vào ăn.
“…” Mai Hạ Hạ cắn chặt môi, vốn đã định rời đi nhưng không biết nghĩ cái gì lại ngồi xuống trước mặt Đường Ngữ Âm, cắm cúi ăn.
Đường Ngữ Âm cũng không ngăn cản, điềm nhiên tiếp tục ăn.
Hai người không ai nói với nhau câu nào, chỉ im lặng ăn cho xong bữa.
Ăn cơm xong, Đường Ngữ Âm để cho lớp trưởng đi tắm trước còn bản thân tắm sau cùng.
Trên đường về, cô lại phải hiện Mai Hạ Hạ đang ngồi co ro ở một góc.
“Này, dậy đi, sao cậu ngồi đây?”
Nghe giọng nói, Mai Hạ Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Ngữ Âm lại vội vàng cúi đầu xuống.
“Ngẩng đầu lên.”
Mai Hạ Hạ không muốn nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên nhìn Đường Ngữ Âm.
“Sao cậu ngồi ở đây? Không về phòng à?” Đường Ngữ Âm đưa tay kéo Mai Hạ Hạ đứng dậy.
“Mình, các bạn phòng mình… nói là mình quá vô dụng, cho nên… họ đem mình nhốt ngoài cửa, không cho vào phòng.” Mai Hạ Hạ khóc thút thít.
Nghe xong, Đường Ngữ Âm chỉ biết thở dài.
Mai Nhã vừa mới thất thủ, đám người kia đã vội vàng leo lên đầu Mai gia ngồi luôn rồi.
Ức hiếp người ta đến như vậy, là không muốn chừa lại đường sống luôn sao?
“Nín đi, tôi đưa cậu về phòng tôi nghỉ.” Cô đưa tay, vỗ vai Mai Hạ Hạ an ủi.
“Bạn cùng phòng của cậu không phiền chứ?” Mai Hạ Hạ vẫn sụt sùi.
“Không sao, cậu ngủ giường tôi.
Đi.” Không đợi Mai Hạ Hạ trả lời, Đường Ngữ Âm trực tiếp kéo người đi.
…
“Cậu ngủ phía trong đi, tôi ngủ bên ngoài.”
Đường Ngữ Âm lấy một cái gối đưa cho Mai Hạ Hạ rồi nằm xuống phía ngoài, trùm chăn ngủ.
Mai Hạ Hạ sợ Đường Ngữ Âm lại tức giận, ngoan ngoãn nắm xuống bên cạnh, nhắm mắt ngủ.
…
Nửa đêm.
“Đây là áo của cô ấy… Thơm thật…” Mai Hạ Hạ cầm áo của Đường Ngữ Âm, đưa lên mũi ngửi.
Cô ta nhớ lại dáng vẻ lúc làm việc của Đường Ngữ Âm sáng nay, mặt lại bất giác đỏ bừng.
Dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cô ấy, quả thực rất quyến rũ…
Mai Hạ Hạ lại cầm tiếp một chiếc áo khác lên, ấp vào mặt.
Mùi hương của của cậu ấy…
Thích quá…
“Cậu đang làm gì quần áo của tôi vậy?”
Đèn phòng bừng sáng, Đường Ngữ Âm đứng bên cạnh công tắc, nhìn Mai Hạ Hạ với ánh mắt ghê tởm.
“Tôi…” Mai Hạ Hạ sợ đến ngồi bệt xuống đất, đảo một vòng mắt quanh phòng, thấy tất cả mọi người đều đã dậy rồi thì sắc mặt lại thêm vạn phần khó coi.
“Mai Hạ Hạ, cậu trả lời cho tôi, cậu đang làm gì?” Đường Ngữ Âm nghiêm mặt lại, trừng mắt nhìn cô ta.
“Mình…” Mai Hạ Hạ cắn chặt môi, nước mắt lại trào ra.
“Tôi nói này Mai Hạ Hạ, Ngữ Âm đã có lòng tốt cho cô ở lại một đêm, vậy bây giờ cậu đang làm gì vậy? Hành động của cậu tôi hoàn toan có thể coi nó là ăn trộm đấy.” Lam Vũ cũng tức giận không kém, mắng chửi Mai Hạ Hạ một hồi.
“Tôi làm vậy thì có gì sai sao? Rõ ràng tôi thích cô như vậy, vậy mà lúc nào sự chú ý của cô lúc nào cũng đặt trên người cô ta.” Mai Hạ Hạ khóc lóc, chỉ tay vào Lam Vũ chửi mắng.
“Khoan.
Não cô có làm sao không vậy? Tôi với lớp trưởng thân nhau thì sao? Có liên quan gì đến cô à?”
“Đương nhiên.
Rõ ràng cô cũng thích tôi, vậy thì tại sao cô lại thân với cô ta như vậy.
Rõ ràng người cô quan tâm nên là tôi mới phải chứ?” Mai Hạ Hạ đau khổ khóc nấc lên
“Thứ nhất, tôi không thích cô, thứ hai, cho dù là tôi có thích cô đi chăng nữa thì đó cũng không phải là lý do để cô lấy quần áo của tôi rồi hít hà như một con biến thái đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...