Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan


“Hơn nữa, Mai Hạ Hạ, chúng ta chỉ mới gặp nhau có hai lần.

Cô dựa vào đâu nói tôi thích cô?”
“Cô… Từ ngày đầu tiên cô nhập học tôi đã thích cô rồi, vậy mà cô lại không thích tôi? Tại sao chứ?”
“Bà cô ơi, có quy luật nào nói cậu thích tôi thì tôi phải thích cậu à? Bỏ đi, cút khỏi mắt tôi ngay lập tức.

Nhanh lên.” Đường Ngữ Âm bước ra mở sẵn cửa, đứng đợi.
“Tôi không nhắc lại lần hai đâu.” Thấy Mai Hạ Hạ vẫn không nhúc nhích, sắc mặt Đường Ngữ Âm lại càng âm trầm hơn.
Lúc này, Mai Hạ Hạ mới thực sự cảm thấy sợ hãi, cô ta rón rén đứng dậy, chạy một mạch ra cửa.
Sau khi người đi khỏi, Đường Ngữ Âm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mình biết ngay mà, kiểu gì cũng có chuyện.


Từ lầm đầu gặp cô ta mình đã thấy cô ta rất lạ rồi.

Trực giác của mình chưa bao giờ sai cả.” Đường Ngữ Âm càu nhàu cất lại quần áo vào balo.
“Cậu cảm thấy cô ta như vậy là rất ghê tởm?” Lam Vũ hỏi một câu, tay cô khẽ siết lại, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
“Đương nhiên rồi, như vậy mà còn không ghê tởm sao?”
Câu trả lời của Đường Ngữ Âm như một tia sét nặng nề đánh đánh thẳng vào tâm trí Lam Vũ.
Tai cô ù đi, mắt cũng không nhìn rõ nữa, ngồi phịch xuống giường, thơ thẩn.
“Mình cũng không phải là kì thị tình yêu đồng tính nhưng cô ta làm vậy coi được sao? Chẳng nói chẳng rằng lại ôm chặt quần áo mình ngửi lấy ngửi để, coi như là mình rộng lượng cũng đâu thể cho qua.” Đường Ngữ Âm vẫn tiếp tục càu nhàu, nhưng Lam Vũ giờ đã không còn nghe được nữa.

Cô cứ ngồi bên giường, nghĩ mãi về câu trả lười kia của Đường Ngữ Âm.
Đương nhiên là ghê tởm rồi…
Ngữ Âm, không lẽ cậu đối với mình cũng chính là loại cảm giác này sao?
“Lam Vũ, Lam Vũ, cậu có nghe mình nói không vậy?” Đường Ngữ Âm đi tới, khẽ lay cánh tay.
Lam Vũ lúc này sực tỉnh, bối rối đẩy Đường Ngữ Âm ra.
“Mình không sao, ngày mai vẫn còn nhiều việc, mình ngủ trước đây.” Lam Vũ vội nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu.
Đường Ngữ Âm thấy vậy cũng không suy nghĩ gì sâu xa, chỉ đơn giản gật đầu một cái rồi trở về giường của mình, không bận tâm cho lắm.

Sáng hôm sau, khi Đường Ngữ Âm thức dậy thì Lam Vũ đã rời đi từ trước.

Đường Ngữ Âm có chút ngạc nhiên vì bình thường Lam Vũ luôn đợi cô dậy rồi mới đi cùng nhau.

“Không lẽ cậu ấy giận mình à, mình đâu có động chạm gì cậu ấy đâu? Chốc nữa phải hỏi xem.”
Thế nhưng, gần như cả ngày hôm đó, Đường Ngữ Âm đều không có cơ hội gặp được Lam Vũ.

Lúc thì Lam Vũ cố tình tránh cô.

Lúc thì vừa tìm được người liền bị giáo quan gọi đi ngay lập tức.

Cứ như vậy đến tận bữa trưa.
Vừa nhác thấy bóng Lam Vũ đằng xa, Đường Ngữ Âm đã vội vàng chạy đến.
“Lam Vũ!”
Nghe tiếng gọi, Lam Vũ ngẩng lên, thấy người đến là Đường Ngữ Âm liền đứng lên, định đi ra chỗ khác.
Thấy Lam Vũ định rời đi, Đường Ngữ Âm liền tăng tốc, nắm được cánh tay của Lam Vũ.
“Lam Vũ, sao hôm nay cậu cứ tránh mình vậy?”
“Mình không tránh, chỉ là muốn đi một mình thôi.”
“Một mình gì chữ, không phải bình thường chúng ta vẫn đi chung sao? Sao bây giờ lại đi một mình?” Đường Ngữ Âm khó hiểu hỏi lại.

“Bỏ đi, mình đi trước.” Lam Vũ giật tay Đường Ngữ Âm ra, bỏ đi thẳng.
“Lam Vũ!” Đường Ngữ Âm định đuổi theo thì phòng ăn xảy ra sự cố, một người bị cánh quạt trần văng trúng, đâm sâu vào bụng.
Đường Ngữ Âm chần chừ một lúc rồi quyết định quay lại.
Về phòng rồi hỏi sau vậy.
Nghĩ vậy, Đường Ngữ Âm quay lại chỗ người bị thương kia, giúp anh ta sơ cứu.

Sau khi người kia được đưa đi cấp cứu, Đường Ngữ Âm cũng vội vã trở về phòng.
Kết quả về đến phòng, chào đón cô là nhưng gương mặt lạ lẫm.
Cố Minh thấy vậy thì đứng lên giải thích.
“Lớp trưởng xin giáo quan đổi phòng, lúc nãy đã rời đi rồi, đây là bạn cùng phòng mới của chúng ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận