Trọng Sinh Chi Ngã Biến Thành Liễu Nam Thần - Túc Dạ Sanh Ca

Cảnh Linh nghe vậy, cơ hồ trong nháy mắt hiểu lời đối phương nói có ý gì. Tầm mắt hắn nhìn về phía sau tai anh, xem ra đã nhận ra anh đeo mặt nạ da. Anh không khỏi đánh giá đối phương một lượt, bộ dạng có thể nói là anh tuấn, vai rộng eo thon chân dài, hơn nữa một thân chế phục, vốn dĩ một người như vậy đặt trong đám đông rất dễ gây chú ý, nhưng trong tình huống hiện tại hắn đứng đó, ngược lại không khác người qua đường là bao, bị người ta xem nhẹ theo bản năng.

Tuy rằng ở đối phương duỗi tay ra cản, Vân Thư cảm thấy động tác kia có chút đặc thù nhưng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao nơi này cũng là đế đô, trong đội ngũ trị an có một hai người ngọa hổ tàng long cũng rất bình thường. Cho tới giờ đối phương nói toạc ra bí mật anh ngụy trang, anh mới nhận thấy chỗ không hợp lý.

Quả nhiên, sống an nhàn quá lâu, tính cảnh giác cũng bị mai mòn.

Cảnh Linh trong đầu xẹt qua rất nhiều thứ, trên thực tế lại chỉ xảy ra trong chớp mắt mà thôi. Lúc đi qua vị cảnh sát này, anh trả lời một câu, "Yên tâm, tôi là người tốt."

Từ Thiếu Hoài nghe vậy, khẽ cười một tiếng, không tỏ ý kiến nói, "Hy vọng là vậy."

Hắn xuất thân bộ môn đặc thù,đối với bản lĩnh của bản thân hiểu rất rõ. Vừa rồi ra tay theo bản năng, tốc độ không thể nói không nhanh, lại không nghĩ tới có người còn nhanh hơn hắn, chắn phía trước đối tượng mục tiêu. Hơn nữa người này còn đưa lưng về phía hắn lúc hắn định đưa tay bắt người. Loại tốc độ phản ứng này căn bản không phải người thường có thể có, hắn lập tức liền nổi lên nghi ngờ trong lòng.

Chuyện kế tiếp cũng chứng minh hắn không có nghĩ nhiều. Hai đứa nhỏ một trước một sau rơi từ lầu 4 xuống, tiếp được một bé còn có thể nói vừa vặn rơi xuống chỗ anh đứng, nhưng bé thứ hai không thể dùng may mắn để giải thích cho qua được. Hắn chú ý tới cánh tay đối phương rủ xuống mất tự nhiên, hiển nhiên bị thương rất nghiêm trọng. Làm việc tốt không lưu danh có thể hiểu, nhưng dưới tình huống như vậy còn nghĩ lặng lẽ rời đi, khiến cho người ta không thể không hoài nghi thân phận người này có phải có vấn đề hay không.

Chiếu theo ý nghĩ này, Từ Thiếu Hoài liền nhận thấy lúc đối phương nói chuyện, biểu tình có chút cứng đờ mất tự nhiên. Thật sự rất trùng hợp, hắn vừa vặn có nghiên cứu một chút về ngụy trang, cẩn thận quan sát một lát, tuy rằng không thấy sơ hở rõ ràng, nhưng vẫn có thể xác định người này mang mặt nạ da. Bởi vậy không thể trách hắn nghĩ nhiều, rốt cuộc người thường không có việc ai sẽ mang mặt nạ da ra ngoài chứ, hơn nữa tay nghề kia hoàn toàn có thể dùng một từ tinh vi để hình dung, tuyệt đối không phải những sản phẩm kém chất lượng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ngụy trang.


Từ Thiếu Hoài không phải cảnh sát khu vực này, hôm nay do có người nhờ hắn mang theo bạn nhỏ tới thực tập. Lão gia tử Hoàng gia ngại cháu trai nhỏ trong nhà tính cách quá kiêu ngạo, cố ý đem người ném tới cảnh sát khu vực này, ý định mài bớt tính tình hắn. Không phải nói, ở bên này đã hơn một năm, tính tình tính cách tên nhóc kia thu liễm không ít. Năm nay mới tới hai thực tập sinh, trong đó một người phân cho Hoàng Thế Hằng hướng dẫn. Lúc mới đầu còn tốt, hắn hướng dẫn coi như nghiêm túc, nhưng nửa tháng gần đây, cô gái tiểu tử kia theo đuổi lâu nay rốt cuộc đồng ý làm bạn gái hắn. Xong rồi, từ đó một lòng một dạ nghĩ cách làm thế nào lấy lòng bạn gái, đồ đệ là cái gì, có thể ăn sao?

Hôm nay quảng trường hoa liên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bên phía quản lý trung tâm gọi điện thoại tới báo nguy, chính là tiểu đồ đệ Lương Kiêu của Hoàng Thế Hằng nhận được. Vốn dĩ là hắn mang theo đồ đệ đi xem tình hình, vừa vặn Từ Thiếu Hoài đi ngang qua nhìn hắn một cái, tiểu tử kia tựa như thấy được cứu tinh, một ngụm một ngụm Thiếu Hoài ca, thuận miệng hơn cả gọi anh ruột hắn. Từ Thiếu Hoài tâm tình không tồi, liền đồng ý giúp hắn mang theo đồ đệ tới đây.

Hoàng Thế Hằng hoan hô một tiếng, vỗ vỗ bả vai đồ đệ dặn dò đối phương học hỏi cho tốt, nói xong liền chạy như bay đi thay đổi quần áo, lái xe đi gặp bạn gái.

Từ Thiếu Hoài trên đường tới hỏi qua Lương Kiêu, biết trong điện thoại báo nguy nói không có thương vong ngoài ý muốn, cũng không để trong lòng. Ai ngờ tới nơi, lại gặp chuyện như vậy.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm so đo cái này, đối phương vì cứu người mà bị thương, chuyện chính đầu tiên phải làm bây giờ là đem người đưa đi bệnh viện. Mặc kệ thân phận người này khả nghi như thế nào, nếu hắn đã phát hiện ra, hắn sẽ chú ý không để người chạy, cho nên chờ tình hình ổn định lại chậm rãi tra ra nghi vấn cũng không muộn.

Bệnh viện cách trung tâm thương mại không xa, rất nhanh liền đến. Một người lớn hai trẻ nhỏ trực tiếp đưa tới phòng cấp cứu. Ba người bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra chút vấn đề gì, có thể đi có thể nhảy có thể nói, nếu không phải Từ Thiếu Hoài mặc cảnh phục đi cùng, hộ sĩ khả năng sẽ coi bọn họ thành người gây trở ngại công tác. Sau khi nghe xong Từ Thiếu Hoài miêu tả, dùng kéo cắt hai ống tay áo thấy rõ hai tay Cảnh Linh, hộ sĩ chấn kinh, chưa bao giờ tưởng tượng một người dưới tình trạng bị thương nghiêm trọng mà biểu tình trên mặt còn bình tĩnh, như thể kia không phải tay anh vậy.

Trải qua bước đầu kiểm tra, hai tay Cảnh Linh bị gãy xương nghiêm trọng, bắt buộc phải nằm viện chờ hai tay tiêu sưng rồi mới có thể làm phẫu thuật. Hai đứa nhỏ không làm sao, chỉ bị kinh hách, phụ huynh chú ý chiếu cố nhiều hơn là được.

Không lâu sau mẹ hai đứa nhỏ chạy tới, đó là một phụ nữ chừng 30 tuổi, còn mặc trang phục công sở, hiển nhiên thứ bảy còn phải tăng ca. Khi vừa đến vẻ mặt cô ấy kinh hoàng bất an, xác định hai đứa con không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó mang theo hai con liên tục nói lời cảm ơn Cảnh Linh, để anh yên tâm dưỡng thương, tất cả phí dụng chữa bệnh bọn họ gánh vác.


Cảnh Linh đầu tiên bảo Vân Thư giúp anh mua đồ ăn, lúc sau lại dùng lý do muốn nghỉ ngơi để một nhà kia dời đi, cuối cùng phòng bệnh chỉ còn lại anh và Từ Thiếu Hoài.

"Cảnh sát họ gì?" Cảnh Linh hỏi.

"Kẻ hèn họ Từ." Từ Thiếu Hoài nói.

"Cảnh sát Từ, phiền anh giúp tôi một chuyện được không?" Cảnh Linh mở miệng, không đợi đối phương đồng ý, lại tiếp tục nói, "Tôi biết trung tâm thương mại có cameras theo dõi, có thể phiền anh liên hệ với bên kia, đừng đem video tiết lộ ra ngoài...... Tôi nói cảnh sát Từ này anh có thể đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi được không? Tôi thật sự là người tốt, không có tiền án phạm tội trái pháp luật, thân phận có hơi đặc thù. Chứng minh thư ở ví tiền trong túi áo trên của tôi, tôi tạm thời không thể động đậy, chỉ có thể phiền anh đi lấy."

Từ Thiếu Hoài nghe vậy nhướng mày, tay lấy áo khoác trên đầu giường, đem lấy chứng minh thư trong ví tiền ra. Người ta nói chứng minh thư đều là tấm ảnh xấu nhất trong đời, không gì sánh nổi. Nhưng luôn có một số người là ngoại lệ, có chứng minh thư đẹp, tỷ như tấm trong tay Từ Thiếu Hoài này, vô luận ngũ quan hay hình dáng, đều có thể nói gần như hoàn mỹ không tỳ vết.

Hắn nhìn hình trên chứng minh thư, lại nhìn Cảnh Linh nằm trên giường bệnh đối chiếu một hồi, tuy rằng ngụy trang trên mặt khiến cho diện mạo thay đổi, nhưng hình dáng cùng với đôi mắt kia rất giống nhau.

"Cảnh Linh?" Hắn nhắc mãi tên này, cảm thấy có chút quen tai, trầm tư một lát lấy ra di động tìm kiếm trên mạng, nhìn thấy kết quả tìm được, hắn tức khắc hiểu, "Là cậu à." Chỉ là không biết vì sao, ngữ khí hơi có chút ý vị thâm trường.


"Cậu nói cậu làm cái gì không tốt, cố tình muốn vào cái vòng tròn rối loạn kia, thật lãng phí!" Từ Thiếu Hoài nói.

Hắn xuất thân quyền quý, tuy rằng nghiêm khắc kiềm chế bản thân giữ mình trong sạch, nhưng bạn bè thân phận không khác hắn là bao, lại có không ít người chay mặn không kỵ, hắn không chỉ nghe qua mà còn chính mắt thấy không ít chuyện hoang đường, cũng bởi vậy vẫn luôn có thành kiến với người trong giới giải trí, không nghĩ tới hôm nay gặp một đóa kỳ ba trong đó, quả thực một dòng nước trong.

"Đây là chuyện tốt, cậu vì sao không muốn để người khác biết?" Hắn hỏi.

Cảnh Linh lắc đầu, "Không cần thiết, hơn nữa tạm thời tôi không hy vọng Vân Thư liên lụy vào."

"Cũng đúng, tôi đồng ý." Từ Thiếu Hoài thuộc phái hành động, đã đồng ý liền trực tiếp gọi điện đi, nói ra yêu cầu tự nhiên sẽ có người đi làm việc này. Hiện tại thời gian chưa qua đi bao lâu, bên phía quản lý trung tâm tuyên bố thanh minh nhưng chưa công bố video theo dõi, trên mạng tuy rằng có video liên quan, nhưng nơi phát ra đều cùng chỗ, được cái lúc ấy người qua đường ở trung tâm thương mại trong lúc vô tình chụp video chia sẻ đến trong vòng bạn bè, đều là hình ảnh mơ hồ thanh âm hỗn độn cũng không hoàn chỉnh.

Lúc này, Cảnh Linh thật sự cho rằng chuyện này đến đây là dừng lại. Mà xong việc Từ Thiếu Hoài cũng rời đi.

Không bao lâu sau Đàn Vân Thư đồ ăn về, ngồi trên mép giường tự mình đút cho anh ăn, hai mắt hồng hồng giống như con thỏ, Cảnh Linh xem đến vừa buồn cười vừa đau lòng, xin lỗi cô, "Là anh không tốt, để em lo lắng."

Vân Thư giận dỗi, "Kẻ lừa đảo!"


Cảnh Linh: "......"

Hôm nay 1-5, bộ phim 《 Cô đảo 》 bạo toàn cõi mạng, phòng bán vé một đường hát vang tăng mạnh, danh tiếng được khen ngợi như nước. Sau khi công chiếu mười hai tiếng, doanh thu phòng bán vé trực tiếp đột phá trăm triệu, chạy trên con đường hoàng kim tới ngôi vị quán quân.

Là diễn viên chính độ chú ý tới Phùng Chử và Từng Tình không thể nghi ngờ, trừ hai người, được chú ý nhất chính là Cảnh Linh người thứ chín sắm vai ác. Anh là người Cố đạo tự mình tuyển, trong lúc quay kỹ thuật diễn cũng được Cố Đạo khẳng định, hơn nữa được trời ưu ái cho vẻ bề ngoài, sau khi bộ phim được công chiếu, trừ bỏ các fans không ngoài ý muốn đạt được rất nhiều lời tán dương và khẳng định của người qua đường, số lượng fans Weibo thong thả tăng bỗng nhiên như cắn thuốc kích thích bắt đầu bạo tăng.

Official weibo điện ảnh đăng tin chúc mừng đột phá trăm triệu doanh thu phòng vé lên Weibo, các diễn viên khác sôi nổi chia sẻ chúc mừng, chỉ còn mình anh chưa có động tĩnh gì. Bắt đầu từ buổi sáng người đại diện Thẩm Trạch mí mắt luôn giật, sau khi phát hiện, mặt vô biểu tình gọi điện cho nghệ sĩ nhà mình, nhưng sau khi điện thoại được kết nối lại là một giọng nữ vang lên. Hắn ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, hóa ra là Đàn tiểu thư chân ái của vị kia. Hắn uyển chuyển tỏ vẻ hy vọng nghệ sĩ nhà mình nhận điện thoại, người bên kia thực thiện giải nhân ý đem điện thoại đến bên tai Cảnh Linh.

"Tiểu thiếu gia, nói tốt nghiêm túc nỗ lực công tác đâu, cậu trước đó không phải làm rất tốt sao, vì sao luôn ở thời điểm mấu chốt rớt dây xích thế?! Trên Weibo cậu còn đang ghim bài xin lỗi đấy, đừng nói với tôi cậu muốn thêm một cái nữa nhé!" Thẩm Trạch bi phẫn nói.

Đối diện Cảnh Linh liền hiểu ý hắn, "A Trạch, bình tĩnh!" Dừng một chút lại nói tiếp, "Vân Thư, giúp anh nhìn xem official weibo《 Cô đảo 》đã phát tin tức gì ...... Nga, phòng bán vé phá mốc trăm triệu, giúp anh chia sẻ chúc mừng đi."

Từ này lời anh nói, Thẩm Trạch nhạy bén nhận thấy tình huống không đúng, lạnh giọng chất vấn, "Cảnh Linh, cậu thành thật cho tôi, cậu đang làm gì?!"

Anh ngược lại cũng không gạt hắn, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Không làm gì cả, chỉ là không cẩn thận bị thương nhẹ thôi, đang nằm viện."

"Nơi nào bị thương? Có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào? Mau nói cho tôi biết!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận