Trọng Sinh Chi Ngã Biến Thành Liễu Nam Thần - Túc Dạ Sanh Ca

Thời gian vật từ trên cao rơi xuống quá ngắn, mắt nhiều người ngay cả hình ảnh hoàn chỉnh cũng không thể thấy rõ là cái gì, càng đừng nói các pha quay chậm giống như trong phim, có thời gian poss dáng gì đó.

Thời điểm nhìn thấy có vật gì đó từ trên cao rơi xuống, Đàn Vân Thư và Cảnh Linh mới đi qua đài phun nước nằm giữa trung tâm thương mại, mà chỗ vật kia rơi xuống lại gần thang máy cách bọn họ vài mét. Đại não người thường không theo kịp phản ứng tốc độ thân thể, sau khi thân ảnh Cảnh Linh lao ra phía trước cô mới chỉ cảm giác được anh buông tay đang nắm tay cô ra.

Tốc độ một người có thể nhanh tới trình độ nào? Chậm nhất thì nhìn thấy từng đạo tàn ảnh, nhanh thì căn bản cái gì cũng không nhìn được, bởi vì hoàn toàn vượt qua phạm vi mắt thường bắt giữ.

Đàn Vân Thư nhìn đạo tàn ảnh xẹt qua phía trước, chạy về phía thang máy bên kia, cuối cùng khó khăn tiếp được vật từ trên cao rơi xuống. Nhưng còn chưa đợi mắt cô nhìn thấy hình ảnh hoàn chỉnh thứ rơi xuống, cùng lúc đó một tiếng thét hoảng sợ chói tai vang lên, võng mạc trong mắt lại thấy một vật khác rơi xuống. Địa điểm hai vật rơi xuống cách nhau không xa, chỉ thấy người kia lần thứ hai vươn tay ra đón lấy.

Toàn bộ quá trình kỳ thật không đến mười giây, trong vài nhịp thở mà thôi.

Lúc này, đại não Đàn Vân Thư toàn bộ trống rỗng, tầm mắt theo bản năng nhìn theo đạo thân ảnh kia, qua hồi lâu mới bình tĩnh lại, thấy rõ đạo thân ảnh kia đúng là Cảnh Linh vừa rồi còn đi cùng cô, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, không chút nghĩ ngợi chạy qua.

"Cảnh Linh! Anh không sao chứ?!" Thanh âm cô không ức chế được có chút run rẩy.

Thiếu niên quay đầu nhìn cô, lắc đầu, "Còn tốt. Em giúp anh xem bọn nhỏ trước."


"Còn tốt" mà không phải "Không có việc gì". Bất quá trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không kịp phản ứng, mắt theo bản năng nhìn theo tầm mắt anh, trên sàn cẩm thạch bóng loáng bên cạnh, hai đứa nhỏ một lớn một nhỏ, một bé ngồi một bé nằm, đứa lớn bộ dáng ba bốn tuổi, đứa nhỏ hơn mới một hai tuổi, biểu tình đều đang ngây ngốc, hai mắt trừng to tựa hồ bị dọa tới rồi.

"Bọn chúng......" Đàn Vân Thư quả thực cảm thấy không dám tin, ngửa đầu nhìn lên trên lầu, rồi lại nhìn hai đứa nhỏ, "Là từ phía trên rơi xuống?"

"Ừ." Thiếu niên đáp.

Đàn Vân Thư nghe vậy, sửa sửa váy cúi người đi xem tình huống hai đứa nhỏ. Trên đầu không nhìn thấy bị thương, cánh tay và chân không biết có bị thương hay không cô không dám động vào, vì thế chỉ có thể dò hỏi, "Bạn nhỏ, nói cho chị biết, có đau ở đâu không?" Thanh âm cô nhỏ nhẹ ôn nhu hỏi, sợ dọa đến hai đứa nhỏ. Vì đứa bé hơn còn chưa hiểu chuyện, mục tiêu cô hỏi tự nhiên chính là đứa bé lớn hơn một chút kia.

Đó là một cô bé chừng ba bốn tuổi, tóc tết hai bím mặc váy công chúa, nghe vậy tròng mắt giật giật nhìn về phía cô. Liền ngơ ngác nhìn như vậy mấy giây, bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc ra tiếng. Mà đứa nhỏ hơn vốn đang nằm trên đất tựa hồ bị chị gái bên cạnh ảnh hưởng, cũng khóc theo.

"Ai, em đừng......" Không nghĩ tới cô bé đột nhiên khóc, Đàn Vân Thư ngẩn người, đang muốn mở miệng an ủi, nói một nửa bỗng nhiên có ai đó đụng phải bả vai cô, thân thể lập tức mất đi cân bằng té lăn ra đất. Cũng may cô đang ngồi xổm, ngược lại ngã ra đất cũng không quá nghiêm trọng, cô mặc váy nhưng cũng mặc leggings bên trong, không đến mức bị lộ.

Tầm mắt nhìn thấy có một đạo thân ảnh bổ nhào vào hai đứa nhỏ bên kia, bế đứa bé trên đất lên trước, lại đem cô bé đang ngồi kéo vào trong lòng ngực, "Đào Đào...... Hoan Hoan...... con ngoan của ba, không có việc gì...... Không có việc gì......"

Cô bé gắt gao ôm cổ hắn, một bên khóc một bên gào, "Ô ô ô...... Ba, ba ba...... Ô ô ô......"


Đàn Vân Thư té không bị thương, nhưng người có chút ngốc, bởi vì không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy, thẳng đến khi thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, "Em không có việc gì chứ?" Là Cảnh Linh. Anh ngồi xổm cạnh cô, ánh mắt quan tâm, nhưng lại không duỗi tay tới đỡ cô. Cô cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu, rồi sau đó từ trên mặt đất đứng lên, trong lúc lơ đãng nhìn sang hai tay Cảnh Linh rủ xuống bất thường, động tác cô ngừng lại, "Tay anh......" đồng thời cô mới phản ứng lại, hai đứa nhỏ từ trên cao rơi xuống, từ tình huống cô nhìn thấy mà suy đoán, ít nhất là từ lầu 3 rơi xuống, dưới tình huống tốc độ trọng lực tăng, mặc dù chỉ là đứa bé ba bốn tuổi thể trọng không lớn, nhưng xung lượng sinh ra cũng rất đáng sợ, huống chi Cảnh Linh liên tiếp tiếp được hai bé.

Khó trách vừa rồi cô hỏi có sao không anh trả lời còn tốt chứ không phải không có việc gì, còn nhờ cô xem tình huống hai đứa nhỏ trước mà không phải anh, vừa rồi cô bị đẩy ngã, anh rõ ràng ở bên cạnh cô, không chỉ không kịp thời giữ chặt cô mà cũng không đỡ cô lên......

Việc này hết thảy đều là vì tay anh bị thương, không phải không muốn, mà là không thể!

"Cảnh Linh, tay anh làm sao vậy?" Cô theo bản năng muốn xem tay anh làm sao, duỗi đến một nửa lại đột nhiên dừng lại, bởi vì cô sợ chạm vào anh sẽ đau, hoặc không cẩn thận vết thương của anh lại nặng thêm.

Cô vừa sợ vừa hoảng, trong lòng hoảng muốn chết. Nhưng đương sự Cảnh Linh lại vô cùng bình tĩnh, phảng phất người bị thương không phải là anh vậy. Nghe cô hỏi, thậm chí còn cười cười với cô, an ủi nói, "Đừng lo lắng, không quá nghiêm trọng." Sau đó anh cúi người tiến đến bên tai cô nói nhỏ, "Người ở đây quá nhiều, đừng gọi tên anh, vạn nhất bị nhận ra sẽ phiền toái. Cha hai đứa bé nếu đã tới, thì không còn việc của chúng ta nữa, chúng ta đi thôi. Anh nhớ gần đây có một bệnh viện tư, chúng ta đi qua bó bột lại là được."

Cho dù anh nói rất bình thường, nhưng Đàn Vân Thư không tin, bởi vì anh từng nói dối cô, lần trong mưa bom bão đạn mà nhận điện thoại của cô đó, còn nói tiếng nổ lớn là do bạn cùng phòng đang xem phim, thiếu chút nữa cô bị lừa gạt cho qua. Bởi vậy giờ phút này cô hoàn toàn không tin lời anh nói, trực tiếp nhận định anh vì để cô an tâm nên mới nói dối. Nhưng anh nói đi bệnh viện, cô lại rất đồng ý hơn nữa hận không thể lập tức đưa anh bay tới đó.

"Ừm, chúng ta đi bệnh viện."

Nhưng mà ý tưởng tốt đẹp, hiện thực lại không cho phép.


Trải qua một khoảng thời gian, những người khác trong trung tâm thương mại cũng dần dần ý thức được đã xảy ra chuyện gì, người ở lầu một trực tiếp vây quanh lại đây. Nơi này vốn dĩ gần thang máy, người qua lại khá đông, Đàn Vân Thư ngẩng đầu lên mới phát hiện xung quanh đã đứng một vòng người, vây chật như nêm cối. Người thường muốn đi ra còn có chút khó khăn, huống chi hai tay Cảnh Linh bị thương, muốn đi ra trừ phi không muốn tay nữa.

Người lầu hai lầu ba đứng ở gần lan can nhìn xuống. Người trong nước phần lớn thích xem náo nhiệt, nếu có người đứng ngó xuống dưới lầu, mặc dù không thấy gì, nhưng dần dần vẫn sẽ có người khác tò mò nhìn xuống theo, một truyền mười mười truyền trăm. Trong trung tâm thương mại bây giờ cũng thuộc dạng tình huống này, nguyên bản người đang dạo cửa hàng thấy không ít người đứng gần lan can, cũng sẽ tò mò lại gần xem chuyện gì, rất nhanh hướng mấy tầng trên cũng bắt đầu tụ tập lại.

Người bên trung tâm thương mại rất nhanh chạy tới, người phụ trách và bảo an chạy tới tìm hiểu sự việc, đồng thời sắp xếp nhân viên sơ tán người vây xem trên lầu, vì họ không dám khẳng định nguyên nhân có phải do trục trặc bên họ hay không, nên nhanh chóng giải tán đam đông để tránh lại có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hai đứa nhỏ từ trên cao rơi xuống, cho dù không bị thương, cũng không thay đổi được sự cố này. Người phụ trách bên trung tâm thương mại báo cảnh sát, quần chúng vây xem cũng có người nhiệt tâm báo cảnh sát, ngoài ra còn có người gọi cho đường dây nóng bên truyền thông. Cảnh sát khu Thúy Hồ nhanh chóng đuổi tới, xe cứu thương cũng theo sau đến.

Người tiêu dùng trong trung tâm thương mại vừa đến bị sơ tán ra ngoài, phụ cận khu vực thang cuốn công cộng từ lầu một đến lầu bốn đều kéo giải giới tuyến cảnh báo, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.

Đàn Vân Thư và Cảnh Linh nguyên bản tưởng đi theo những người khác ra ngoài, nhưng thời điểm mấu chốt, người bố vẫn đang ôm hai đứa nhỏ không buông tay tựa hồ phản ứng lại, quay đầu nhìn quanh khắp nơi, lập tức liền thấy Đàn Vân Thư ở trong đám người, "Cô gái trẻ! Cô đừng đi!" Hắn một bên hô, đồng thời duỗi tay chuẩn bị kéo người.

Cảnh sát ở bên cạnh, dưới loại tình huống này phản ứng đầu tiên chính là cản người, động tác như muốn bắt trụ cánh tay Đàn Vân Thư, bỗng nhiên một người đứng giữa chắn trước người cô, là Cảnh Linh. Anh nhìn người cảnh sát duỗi tay cản, cười hỏi, "Xin hỏi có chuyện gì?"

" Tốc độ phản ứng không tồi!" Người cảnh sát nhìn nhìn anh, hơi híp mắt, "Phiền hai người ở lại phối hợp điều tra một chút."

Vừa lúc, bố hai đứa nhỏ cũng lôi kéo con mình đi tới, vẻ mặt cảm kích, nói chuyện có chút lộn xộn "Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn hai người cứu Đào Đào với Hoan Hoan! Cảm ơn!"


Tuy rằng bị phong tỏa, nhưng người xem náo nhiệt vây quanh bên ngoài trung tâm thương mại không ít, các tầng bên trên vẫn có người, ở khu vực công cộng nói chuyện không phải là lựa chọn tốt, người phụ trách trung tâm thương mại đề nghị đến văn phòng bọn họ nói chuyện.

Bố hai đứa bé và cảnh sát cũng không có ý kiến, nhưng Đàn Vân Thư không đồng ý, "Không được, chúng tôi phải đi bệnh viện trước!" Ngữ khí của cô rất kiên quyết, hoàn toàn không có ý thương lượng.

Người bố nhất thời không phản ứng lại, nhưng người cảnh sát nghe vậy theo bản năng nhìn cô một cái, rồi sau đó tầm mắt chuyển qua người Cảnh Linh, sau khi vội vàng đánh giá một lượt, tầm mắt dừng lại trên hai cánh tay anh, biểu tình kinh ngạc trên mặt hiện lên, "Cậu đỡ được hai đứa nhỏ?"

Cảnh Linh gật gật đầu.

Cảnh sát quay đầu gọi người lại đây, "Tiểu Lương, tôi đưa người đi bệnh viện, tình huống bên này cậu phụ trách!" Dứt lời, không đợi đối phương trả lời, trực tiếp quay sang nói với Cảnh Linh, "Đi thôi, tôi đưa các cậu đi bệnh viện. Hai đứa nhỏ cũng đi cùng kiểm tra một lượt."

Lúc lên xe, viên cảnh sát lơ đãng nói với Cảnh Linh, "Hy vọng cậu không bị thương nghiêm trọng, nếu không tôi sẽ rất khó xử." Cùng lúc tầm mắt hắn dừng trên tai anh.

..............
Nhớ tặng ⭐ và bình luận nha(灬º‿º灬)♡

24/05/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận