Edit: Linh
Dư Lãng và Khang Huy giống như là thiên địch, từ khi bọn họ sinh ra đã nhất định phải đối lập với nhau. Một con chuột và một con mèo, linh dương và báo. Một người muốn sống tốt, nhất định phải áp bức người kia đến nỗi không còn không gian để sống.
Dư Lãng và Khang Huy là hai kẻ thù. Nếu một người chết, chỉ sợ người kia sẽ mở rượu vang ra chúc mừng. Chính là trên thực tế, hai người bọn họ cũng không có giao thủ chính diện. Cả đời, hai đời… Khang Huy chính là ở sau lưng phá rối, có khi lại ở trước mặt chọc ngoáy. Lại nói tiếp, cả đời, ở ngoài sáng, Khang Huy còn thật chưa từng bắt nạt được Dư Lãng. Ngược lại, Dư Lãng làm con hợp pháp trong giá thú, còn khiến cho Khang Huy – đứa con ngoài giá thú này vài lần không thoải mái. Thẳng đến cuối cùng, Khang Huy một kích trí mạng, mới khiến Dư Lãng bị tai nạn xe cộ mà chết.
Cả đời này cũng vậy, Dư Lãng thậm chí còn chưa gặp Khang Huy được mấy lần. Chỉ ba lần, một lần Khang Huy đánh vỡ đầu Dư Lãng, một lần lại đây giải thích, một lần Dư Lãng khiến Khang Huy bị “bắt gian tại trận”.
Dư Hải Thiên muốn đi gặp Khang Huy, Dư Lãng liền biết Khang Huy không tốt. Cũng không muốn gặp mặt hắn, ngược lại tránh trong hồ nước cho cá ăn.
Bất quá, Dung Việt Trạch vừa nói như vậy, hắn cảm thấy y rất vui lòng để Dung Việt Trạch đi gặp nhìn thấy bộ mặt thật của Khang Huy.
Dư gia đại trạch là một khu nhà cổ nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi. Lúc Dư gia dọn vào ở, qua bao năm tu sửa, bên trong cũng đã sớm thay đổi nghiêng trời lệch đất. thoạt nhìn thì cổ kính, chính là đèn điện, điện thoại…Bên trong tường cũng đã trải đầy dây điện. Nơi quan trọng giống như thư phòng, sớm đã được cách âm loại tốt nhất. Nếu muốn ghé vào cửa nghe mọi người ở bên trong nói chuyện, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Mở cửa ra để nghe, có lẽ là được, nhưng là như vậy sao có thể coi là nghe lén đâu? Như vậy thì sao có thể nghe được Khang Huy nói lời thực lòng đâu.
Nếu đổi thành bình thường, Dư Lãng cũng không có cách nào. Chính là trùng hợp, khi Dung Việt Trạch đi tìm Khang Huy. Dư Lãng còn chưa có chủ ý muốn đích thân tới hiện trường, hoặc rõ ràng nghe lén. Lần này khác lần trước, lúc này y đã nói cho Dư Hải Thiên. Nói hắn chuẩn bị sẵn bên trong thư phòng cho mình nghe lén. Còn chưa chờ Khang Huy tới, Dư Lãng liền cải biến chủ ý.
Chính là Dư Lãng đi một chuyến thư phòng cũng không phải đi không. Vì thông gió, đem cửa phòng mở ra.
Dư Lãng bảo người kiếm cho mình một cái thang, từ thang trèo vào cửa sổ.
Chân vừa mới chạm vào sàn nhà, liền nhanh như chớp chạy tới buồng sưởi ở phía sau thư phòng, chỉ cách thư phòng một tấm cửa gỗ khắc hoa mỏng manh, lời nói trong thư phòng sẽ nhất thanh nhị sở truyền tới.
Dung Việt Trạch cuối cùng cũng vào theo, hắn không phải không biết Khang Huy không ổn, cũng bởi vì rất thích, mới lựa chọn việc đối với một ít việc làm không rõ ràng của Khang Huy coi như không thấy. Chính là, hắn không muốn tiếp tục là một người mù kẻ điếc. Ít nhất, hắn phải biết người mình thích rốt cuộc là hạng người gì.
Dư Lãng không thèm để ý Dung Việt Trạch.
“Cháu vẫn nên quay trở lại Khang gia đi” là ông nội, hít một hơi thật sâu rồi nói.
Trong phòng không có người nói chuyện, chỉ nghe thấy âm thanh của Dư gia gia: “Khang Huy, cháu và Lãng Lãng giống nhau đều đã sống ở gia đình hiện giờ mười lăm năm đúng không? Nhiều năm như vậy, ông cháy cũng không biết cháu không phải là cháu ruột của mình, lại đối xử với cháu như cháu ruột của mình, bồi dưỡng đối với cháu tình cảm tự nhiên cũng là thật.”
Nói xong, Dư giagia lắc đầu. dù sao cũng là cháu ruột của mình, chẳng sợ không có tình cảm ông cháu nhiều năm như là với Dư Lãng, chính là cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn Khang Huy đường tốt không đi, cố tình để tâm vào chuyện vụn vặt: “Ông của cháu trên đời cháu chỉ còn ba người thân, một là cháu, một là con gái Khang An, còn có một đứa nhỏ… đứa nhỏ kia hình như gọi là Lý Minh đúng không. Nhưng là khi nói tới tình cảm, ông của cháu đối với cháu tình cảm là sâu đậm nhất. Ông ấy nuôi cháu lớn, lời nói và việc làm đều mẫu mực, dốc hết tâm huyết. Ông ấy lúc tuổi già cũng chỉ có một nơi ký thác duy nhất là cháu mà thôi.”
Dư gia gia nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn nói với Khang Huy, Khang lãogia tử vốn là sẽ không để ý hắn rốt cuộc là đứa nhỏ của ai.
“Kỳ thật, ta đã từng thăm dò quá ông của cháu… ông ấy đại khái cũng đoán được một ít.”
Khang Huy đột nhiên chấn động, vẻ mặt có chút mờ mịt: “Nhưng… ông nội của cháu cái gì cũng không nói!”
“Đây không phải là đã nói rất rõ ràng sao, ông nội của cháu không phải quá để ý đến chuyện huyết thống như vậy. Ở cái tuổi này, cũng hiểu được huyết thống đôi khi thực sự chính là một sự ràng buộc. Ông trầm mạc, cũng đã đem thái độ của mình biểu hiện rất rõ ràng. Chỉ cần cháu nguyện ý, cháu liền là cháu nội của ông ấy. Chỉ sợ ông ấy cũng không ngờ cháu lại chấp nhất như vậy, cháu đã làm ông ấy bị tổn thương rất lớn.”
Dư gia gia tiếc hận lắc lắc đầu, ông cảm thấy quá thương tâm. Ông là thay người bạn già cảm thấy thương tâm. Mười lăm năm nuôi một đứa nhỏ, chẳng qua là bởi vì biết không phải là ruột thịt, đứa nhỏ này lại sống chết trở về bên người cha mẹ đẻ của mình. May mắn đứa nhỏ nhà ông không giống như vậy, nghĩ đến Dư Lãng, tâm tình Dư gia gia bị Khang Huy phá hủy rốt cục có một chút an ủi.
Khang Huy trần mặc thật lâu, hắn nghĩ tới ngày đó mình từ Dư gia trở về, ông nội của mình cố gắng bình tĩnh ép xuống gương mặt cao hứng. nửa ngày mới ngẩng đầu ánh mắt ửng đỏ nhìn Dư gia gia, lại nhìn Dư Hải Thiên: “Chính là… cháu chỉ muốn về nhà mình thôi, chuyện này là sai sao?”
Giọng nói cố gắng đè nén, mang theo một chút nghẹn ngào gian nan, cùng với rất nhiều khó chịu. Làm một người cha, không chịu nhận con trai của mình mới là có lỗi đúng không? Dựa vào cái gì nói hắn sai?
“Con nói đúng, con muốn nhận cha mẹ đẻ của mình dù là đối với Khang gia yêu thương con mười lăm năm quá mức lạnh lùng nhưng là nghiêm túc mà nói, con cũng nói không sai.” Dư Hải Thiên thủy chung không nói gì, lúc này hắn lại cười khẽ thản nhiên nói, hỏi lại Khang Huy: “Con biết vì sao ta không nhận con không?”
Khang Huy đỏ mắt lắc đầu, nếu như trước kia hắn không biết mối quan hệ giữa Dư Hải Thiên và Dư Lãng hắn thì mới đoán ra lý do tại sao Dư Hải Thiên không chấp nhận mình. Nhưng hiện tại hắn một chút cũng không biết: “Bởi vì không thích con?”
Dư Hải Thiên lắc đầu: “Làm một người thừa kế, ta thích hay không cũng không quan trọng.”
Dư Hải Thiên nói cũng không hoàn toàn chính xác. Vô luận người thừa kế là ai, được người thừa kế hiện tại thích đều rất quan trọng. Nhưng tình huống này cũng không phù hợp với Dư Hải Thiên. Bởi vì hiện tại Khang Huy là con độc nhất của Dư Hải Thiên. Nếu Khang Huy đủ ưu tú, nếu Khang Huy đủ thông minh. Chẳng sợ Dư Hải Thiên không thích hắn, chỉ cần Dư Hải Thiên không phải quá chán ghét hắn, hắn cần gì phải bỏ gần tìm xa đi tìm người đẻ thuê đâu, còn muốn khiến cho Dư Lãng không vui.
Dư Hải Thiên cũng thực tiếc hận Khang Huy không thông minh. Cho dù Khang Huy ngốc hơn một chút mà không phải tự cho mình là thông minh rồi hướng Dư Lãng tràn ngập địch ý, hắn có khả năng là sẽ nhận Khang Huy.
Dư Hải Thiên lại nói: “Ta không chấp nhận con, bởi vì ta không dám.”
“Mặc kệ như thế nào, Khang An cũng đã nuôi lớn con mười lăm năm. Cô ấy đối với con không tốt sao? Nhiều nhất chẳng qua chỉ là xem nhẹ con một chút. Con tính tính toàn bộ T thị, những gia đình bình thường cũng không phải không có trường hợp như vậy. Có tiền có quyền, loại hình thức ở chung giữa mẹ con như vậy cũng bình thường, chính là con thì sao? Khi Khang An còn là mẹ con, đối xử với con như thế nào chỉ sợ con cũng có thể tự mình hiểu được đi!”
Nhưng là khi con phát hiện Khang An không phải mẹ ruột của mình, con từ cảm thông liền biến thành oán hận!
Lý Kham thương con mười lăm năm, Khang lãogia tử cũng thương yêu con mười lăm năm. Con hận Khang An còn miễn cưỡng coi như là có nguyên nhân. Chính là đối với Lý Kham và Khang lãogia tử, con biết mình không phải là người của Khang gia. Lấy cái lý do đi oán hận Khang An này đối với Lý Kham và Khang lão gia tử cũng không buông tha. Con đoạt vị trí của con trai Lý Kham, đoạt tài sản của cháu ruột Khang lão gia tử. Không. Đây không phải là đoạt mà là lừa, lừa họ cho con ân huệ ấy, lại còn cảm thấy đây là đương nhiên, là bọn họ nợ con…” Dư Hải Thiên ngồi trên ghế sa lông lắc đầu, mười ngón tay đan vào nhau, nói một câu đánh mạnh vào lòng mọi người.
“Trời sinh thiên tính mỏng lạnh!”
“Con nói, một người như thế ta dám nhận sao?”
Sắc mặt Khang Huy từng chút, từng chút trở nên xám trắng lên. Giống như là trước mặt mọi người, bị người ta lột hết quần áo mà trần trụi vậy.
Dư Lãng ở bên trong nghe được, vô cùng vui vẻ. Y vẫn luôn cảm thấy Khang Huy không phải loại người tốt đẹp gì, chính là không có cách nào có chứng cớ. Duy nhất xác minh Khang Huy không đáng đồng tình chính là tai nạn xe cộ đời trước. Đáng tiếc, cái này hoàn toàn tương đương với việc không có chứng cớ. Hiện nay, bị Dư Hải Thiên nói như vậy, y hoàn toàn có thể cảm thấy Dư Hải Thiên không chấp nhận Khang Huy thật sự quá là có đạo lý. Khang Huy còn có thể đối với Khang gia như vậy, nhìn vào việc Dư Hải Thiên có thể sống lâu đến lúc tám mươi tuổi còn chưa có chết, Khang Huy còn không nhịn được mà không giết cha đâu.
Khang Huy lại là một kẻ ngoan độc. Nhìn vào y đời trước mà nói đi, cũng không phải là con của Dư Hải Thiên, Khang Huy cậu chẳng nhẽ lại không biết. Cậu đem việc này nói cho Dư Hải Thiên, chẳng nhẽ Dư Hải Thiên lại bị hỏng não đến nỗi nhiều con như vậy không cho, lại đem tài sản cho đứa con không phải ruột thịt này chắc, làm sao cậu lại muốn lấy mạng của tôi chứ hả?
Khang Huy quả nhiên là tên vương bát đản, lòng dạ hẹp hòi, ác độc, không chuyện xấu nào không làm… Dư Lãng lúc này ở trong buồng sưởi dùng sức chửi bởi Khang Huy ở trong lòng, lúc này lại nghe được một giọng nói nhẹ nhàng..
“Khang Huy con tới Dư gia, rốt cuộc là muốn cái gì?” Dư Hải Thiên lại hỏi Khang Huy.
Khang Huy im lặng nửa ngày, giống như một bức tượng, một chữ cũng không nói, một chút âm thanh cũng không phát ra. Dư Hải Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Khang Huy, nửa ngày mới nhìn thấy môi Khang Huy giật giật. hắn nắm chặt tay, giống như là có ai đó ở trước mặt mà hò hét: “Con muốn về nhà! Con muốn đường đường chính chính vào được dòng họ của Dư gia! Con muốn được giống như Dư Lãng, vì sao, con là con ruột của ba, không có đạo lý con không bằng y!”
Âm thanh của hắn tựa hồ run run, Dư Hải Thiên lại trực tiếp cười nhạo một tiếng nói: “Nói con dã tâm lớn, lòng của con quả đúng là đủ lớn. Con vì sao lại bất chấp tất cả, là vì muốn tài sản của Dư gia sao? Việt Trạch đứa nhỏ kia đại khái cũng nói cho con biết rồi đi? Con dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ thích con giống như là thích Dư Lãng? Lại dựa vào cái gì bắt ta phải thích con giống như thích Dư Lãng?”
Dư Hải Thiên đột nhiên đứng lên: “Được, con nói mình phải về nhà. Ta không ngăn cản, con là con của ta, ta là cha của con, ta cũng thừa nhận chuyện này. Con đứa con trai này ta nhận, chính là thích loại người như thế này…
Con vứt bỏ Khang gia nuôi mình mười lăm năm. Còn muốn cắn khang gia một ngụm, là chuyện vong ân phụ nghĩa. Biết rõ An Di là em họ của mình, liền vì một chút dã tâm không thể để cho người khác biết, cư nhiên làm như không có gì mà xảy ra quan hệ với nó. Nếu con có thể lớn tiếng nói cho Khang gia, quang minh chính đại tới tìm ta, đem mọi chuyện nói cho rõ, ta có thể nói một câu quang minh lỗi lạc.
Nhưng con, con làm từng này chuyện, chuyện nào có thể để cho mọi người biết. Ta chỉ có thể nói con thiên tính xấu xa, lại lạnh lùng vô tình, lục thân không nhận. Con là người như thế, ta sao dám nhận, ta có dám thích không!”
“Chỉ cần có khả năng, ta tình nguyện không có con, cũng không muốn có đứa con như con vậy.”
Dư Hải Thiên lạnh lùng cười, bỏ lại câu sau cùng, bắt đầu bỏ đi.
Lúc này Khang Huy ở phía sau lớn tiếng chất vấn nói: “Ba không tiếp thu con, chẳng lẽ không phải vì Dư Lãng sao. Dư Lãng chán ghét con, mà ba lại yêu chính con nuôi của mình. Hà tất phải nói đến đường hoàng như vậy! Một thằng con trai, chỉ vì một đứa con trai ba liền không không con ruột của mình…”
Khang Huy nói giống như là Dư Hải Thiên bất công là do bị Dư Lãng nói xấu ở bên tai. Càng là đem Dư Lãng so với những người ở bên người bán mình lấy sắc tranh sủng của người.
Dư Lãng chỉ nghe thấy ba một tiếng, y nhịn xuống mở ra một cái khe cửa, nhìn thấy Dư Hải Thiên một bàn tay trực tiếp đem Khang Huy đánh té ngã ở trên mặt đất. Khóe miệng cũng đổ máu. Không đợi hắn vui sướng khi người gặp họa một phen đâu, mặt sau Dung Việt Trạch lướt qua Dư Lãng, đột nhiên đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Khang Huy đại khái không ngờ ở trong này còn có thể thấy Dung Việt Trạch, hắn lau miệng sưng huyết. Còn chưa chờ hắn đứng lên đối với Dung Việt Trạch xuất hiện trong này có phản ứng gì. Hắn liền nhìn thấy Dư Lãng ở phía sau cửa….
Dư Lãng thiếu chút nữa không có ngã sấp, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
Dư Lãng đối với ánh mắt hưng dữ của Khang Huy cũng trừng mắt nhìn lại. Khang Huy hoàn toàn là một tên chó điên, hắn sao lại nhìn y như vậy cơ chứ? Hắn giống như không thể nào thích được mình. Dư Hải Thiên đã giải thích rõ ràng với hắn, làm gì còn cắn chặt mình không tha.
Dư Lãng không để ý tới Khang Huy. Hắn nhanh như chớp chạy đi tìm Dư Hải Thiên: “Ba ba, ba không phải là đã sớm biết con ở bên trong chứ?”
Khang Huy hậu tri hậu giác mới phát hiện, vừa rồi Dư Hải Thiên bỏ đi, phương hướng không phải là cửa ra vào mà là hướng vào buồng sưởi ở bên trong. Hắn đột nhiên nở nụ cười: “Được, thật sự là được lắm! Con còn nghĩ ít nhất ba cũng coi là con của mình. Ít nhất cũng sẽ để lại cho con một chút thể diện. Ca lại gọi Dư Lãng đến, là muốn y nhìn thấy bộ dáng chật vật của con, hay là muốn y cảm thấy vui vẻ? Ba thật sự rất tốt, ba sao có thể không đối với con nhân từ hơn một chút, chỉ cần một chút là được rồi a..”
Khang Huy cho rằng Dư Lãng lúc trước ở bên trong, Dư Hải Thiên đã sớm biết. Dư Lãng nhịn không được muốn giải thích một chút, lại bị Dư Hải Thiên kéo lại.
Dư gia gia chịu không nổi loại kích thích này. Đã sớm ly khai, Dư Hải Thiên cũng không muốn để Dư Lãng và Khang Huy tiếp xúc nhiều. Khang Huy loại bộ dáng này, còn thật sự đem Dư Lãng phá hủy. Hắn cũng không muốn để Dư Lãng tiếp túc với mấy chuyện đen tối nhiều. Hắn lôi kéo Dư Lãng muốn rời đi.
Dư Lãng bị Dư Hải Thiên lôi kéo về phía cửa ra vào, chỉ biết sau lưng Dung Việt Trạch nói: “Khang Huy, cậu nói là sự thật sao? Em cũng biết An Di là em họ của mình đúng không?”
Dung Việt Trạch nâng Khang Huy từ trên mặt đất nâng lên, có thể cảm giác được khi hắn nói câu đó ra khỏi miệng. Thân thể Khang Huy lập tức trở nên cứng nhắc, hắn giống như chưa phát hiện ra, ép hỏi: “Khang Huy, em nói cho anh biết, An Di là em họ em…”
Dư Lãng một bước ra ngoài cửa, thật lâu cũng không nghe thấy Khang Huy có động tĩnh gì, y nhịn xuống quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Thời gian này, Khang Huy cả người mềm nhũn, trước mắt tối sầm, té xỉu ở trong ngực Dung Việt Trạch.
Cái té xỉu này thời cơ rất hấp dẫn kịch tính. Dung Việt Trạch đều choáng váng một chút. Dư Lãng càng không nhìn thấy Khang Huy làm thế nào đối mặt với Dung Việt Trạch đâu. Nha, Khang Huy hôn mê, y như thế nào cảm thấy mình đang xem mấy cái kịch truyền hình đâu? Thiệt hay giả vậy trời.
Dư Lãng không phúc hậu xì một tiếng liền vui vẻ đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...