Nếu là ở kiếp trước, hoặc là trước lúc đẩy cửa phòng này ra, nếu có người nói với Chung Viễn Thanh rằng hắn phải hợp tác với Tần Phi Tương thì hắn cảm thấy đây chắc chắn là lời đùa nhạt nhẽo nhất.
Đừng nói đến hợp tác, bấy nhiêu năm trên chiến trường nhẫn nhịn không cho y một pháo là Chung Viễn Thanh cảm thấy hắn quá tốt bụng rồi.
Nhưng mà bây giờ…
“Ta tin vào thực lực của trò.
Chỉ có điều dẫu sao trò cũng chỉ có một mình, hơn nữa những người trò đối mặt là học trưởng của trò.
Cho nên, ta nghĩ đến Tần Phi Tương đầu tiên, hai đứa đều có kĩ thuật chiến đấu rất hoàn hảo, vậy nên ta mới hiếu kì nếu để hai đứa hợp tác sẽ mang đến kinh hỉ cho ta hay không.
Với lại Tần Phi Tương cũng rất vui vẻ muốn cùng đánh trận đoàn đội này, nên ta liền gọi trò ấy tới.”
Chung Viễn Thanh cảm thấy nhiều kinh hách hơn là kinh hỉ.
Chung Viễn Thanh chưa bao giờ biết một chuẩn tướng lại có ý tưởng bốc đồng, tùy ý như thế.
Thi đấu đoàn thể á?
Cho dù gọi Tần Phi Tương đến tổng cộng cũng chỉ có hai người! Còn sĩ quan cấp úy trên tàu này hẳn là mười người trở lên ấy, hai người đối kháng mười mấy người! Đây gọi là đánh hội đồng đúng không!
Huống chi…
Chung Viễn Thanh thẳng thắn nói: “Sir! Ngài hẳn biết một cộng một bằng hai, đương nhiên không thể lớn hơn ba.
Trước không nói trò có thể đánh thắng hay không, mà hôm qua trò cùng Tần Phi Tương mới quen biết với nhau.
Ngài cho rằng lúc hai đứa trò đánh đoàn đội có thể phát huy hết thực lực hay không?”
Bard chưa bao giờ nghĩ tới thiếu niên này có thể không chút khách khí đứng trước mặt phản bác ông, có điều cho dù Chung Viễn Thanh có nói đúng đi chăng nữa thì ông cũng đã quyết định: “Tuy đơn đấu của hai đứa rất tuyệt vời nhưng trò hẳn là biết rõ trong Ares, chủ nghĩa anh hùng cá nhân tuyệt đối là không thể, điều quan trọng nhất trên chiến trường là hợp tác đoàn đội.
Mặc dù hai đứa mới quen biết nhưng ta không tin hai đứa sẽ không phải không hiểu rõ đối phương.
Nếu ngay cả điểm hợp tác đoàn đội mà hai đứa làm không được vậy thì ta nên đánh giá lại hai đứa lần nữa.”
Sắc mặt Chung Viễn Thanh biến đổi liên tục, tuy xuất thân của Bard chuẩn tướng không bằng bọn họ, nhưng khi Chung Viễn Thanh trở thành một trong hai song hùng đế quốc thì ông cũng đã trở thành một trong năm người chỉ huy đứng đầu.
Chẳng qua kiếp trước Bard có quan hệ rất tốt với Tần gia, hơn nữa ông còn là huấn luyện viên của Tần Phi Tương ở Ares, còn với Chung Viễn Thanh thì ông không có chút quan hệ nào hết.
Còn bây giờ, ông biết rõ về hắn.
Nếu Chung Viễn Thanh muốn đối phó với những người hãm hại hắn thì hắn nhất định phải leo lên vị trí cao hơn kiếp trước, nên giờ có thể quen biết Bard, hoặc là nói có thể trở thành học trò của ông thì càng tuyệt.
Vì vậy, Chung Viễn Thanh có hơi dao động.
“Về việc thắng thua thì không cần phải lo lắng.
Vì là lần đầu tiên hai đứa hợp tác với nhau nên ta đã thay đổi một số điều kiện! Trong thi đấu đoàn đội lần này, hai đứa là kẻ truy bắt còn mấy đứa kia là tội phạm.
Chỉ cần hai đứa bắt được hơn nửa số người sẽ định là hai đứa thắng.
Ngoài ra…”
Bard đến gần Chung Viễn Thanh nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Chỉ cần trò thắng một trận, chi phí của buồng điều trị kia sẽ được toàn bộ sĩ quan cấp úy chi trả, thế nào?”
Điều kiện thế này, Chung Viễn Thanh còn có thể làm gì nữa…
“Nhưng mà, Tần Phi Tương còn có chuyện của cậu ta, tham gia thi đấu đoàn đội thế này…” Chung Viễn Thanh chưa hết hi vọng, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tần Phi Tương như thể vị đối thủ đặc biệt một mất một trong thời khắc mấu chốt có thể đứng ra phản đối.
Tiếc là Tần Phi Tương cư nhiên cực kì sảng khoái, liều mạng lắc đầu: “Không hề, tôi rất sẵn lòng…”
Chung Viễn Thanh: “……”
“Vậy là xong.” Bard giải quyết dứt khoát: “Chẳng qua mặc dù chỉ có hai đứa trò thì cũng tính là đoàn thể, nên hai đứa định để ai làm đội trưởng?”
Ánh mắt Bard rất tự nhiên rơi xuống người Tần Phi Tương.
Dù gì hai nhà cũng là thâm giao nên ông rất hiểu rõ tài năng của Tần Phi Tương.
Ai biết rằng, Tần Phi Tương lại nói: “Trò đề cử Chung Viễn Thanh.”
Nhìn Tần Phi Tương chủ động nhường chỗ, Chung Viễn Thanh vốn đang bứt rứt trong lòng cũng thoải mái hơn chút, mày giãn ra, không chút khách khí nói: “Cậu đã khiêm tốn như vậy thì tôi đây sẽ không từ chối.”
—-
Sổ tay trung khuyển điều 1: Nhìn mặt mà nói là quan trọng nhất, vợ anh vui là to hơn trời!
—-
Thi đấu đoàn đội cùng đánh cá nhân có sự bất đồng rất lớn, ngoại trừ việc chọn lựa cơ giáp, phân chia nhiệm vụ thì còn phải xem xét đến địa điểm.
Sau khi đã bàn bạc kĩ lưỡng, hai bên đều nhất trí chọn loại địa hình vừa đơn giản vừa truyền thống là mặt đất.
Nơi mô phỏng là tại một nhà xưởng bỏ hoang, thời gian giao chiến là 3 tiếng đồng hồ.
Chung Viễn Thanh xem xét một lúc, quyết định chọn cơ giáp cả người đen kịt được thiết kế chức năng ẩn mình tên là “Sát thủ”.
Đây là một mẫu cơ giáp đại chúng, thân thể rất nhỏ nhưng có tốc độ kèm sự nhanh nhẹn cùng xác suất bắn trung mục tiêu lớn nhất, nhưng đúng như tên gọi, là một sát thủ ẩn mình trong bóng tối nên khả năng tấn công cùng phòng thủ chỉ có thể tính là trung bình.
Nếu như một kích không trúng đối thủ thì chắc chắn sẽ bị đối thủ phát hiện và xuất hiện tỷ lệ thất bại tương đối cao.
Sở dĩ Chung Viễn Thanh lựa chọn cơ giáp “Sát thủ” ngoại trừ lo lắng đến yếu tố địa điểm, phải đánh giáp lá cà thì quan trọng nhất là phải đánh bất ngờ.
Ngoài ra hắn còn lo đến tinh thần lực của hắn.
Mặc dù tinh thần lực của hắn đã được cải thiện rất nhiều song chuyện tinh thần lực biến đổi thành các xúc tu to lớn khiến hắn nhất thời khó chấp nhận được.
Cho nên hắn lựa chọn loại cơ giáp không mấy hao tổn tinh thần lực.
Lựa chọn kĩ càng xong, Chung Viễn Thanh mới nhìn về phía Tần Phi Tương không khỏi kinh hoàng, chút nữa đã kêu ra tiếng.
Tần Phi Tương cư nhiên chọn cơ giáp “Cuồng chiến sĩ”!
Cuồng chiến sĩ- là một cái máy da dày thịt thô có thể nghiền nát mọi thứ, trên chiến trường chính là một lá chắn sống tuyệt vời.
Đây là sự công nhận, đánh giá của mọi người về cơ giáp cuồng chiến sĩ.
Cuồng chiến sĩ có lực công kích rất mạnh tuy nhiên có điều là nó rất là ngốc, đây điển hình là loại đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, với lại dù người lái nó thuộc thể thuật hay tinh thần lực thì cũng sẽ chịu tổn hại rất lớn đến cơ thể.
Về cơ bản thì tất cả mọi người sẽ tránh không chọn loại cơ giáp này.
Mà Tần Phi Tương lại đi chọn cơ giáp “Cuồng chiến sĩ.”, Chung Viễn Thanh chỉ có thể cho rằng thiếu niên mười sáu tuổi Tần Phi Tương có lẽ chỉ muốn tận mắt trông thấy sức chiến đấu của cuồng chiến sĩ chứ không hề suy xét! Quả nhiên vẫn là người không có kinh nghiệm gì hết!
Nhưng mà, Chung Viễn Thanh với cương vị làm kẻ địch của y nên tất nhiên hắn sẽ hẹp hòi quyết định mặc kệ không thèm nhắc nhở Tần Phi Tương đi đổi cơ giáp khác!
“Đối phương có tất cả 12 cơ giáp! Tôi đã xem qua bản đồ trong nhà máy rồi, cũng đã sắp xếp những nơi mà tôi nghĩ bọn họ có thể chốn.” Chung Viễn Thanh không tình nguyện bật liên lạc với Tần Phi Tương, sau đó đem kết quả phân tích của mình gửi cho y, lưu ý đến những chỗ bị che khuất: “Núp ở những chỗ này thì dù là sát thủ thì cũng khó mà một kích sẽ trúng, biện pháp tốt nhất chính là dụ rắn ra khỏi hang, nếu cậu đã chọn cuồng chiến sĩ thế thì…”
“Tôi sẽ phụ trách dụ bọn họ đến!” Tần Phi Tương không hề do dự gật đầu đáp.
Đúng là rất nghe lời! Không biết có phải y chọn cuồng kiếm sĩ để làm mồi dụ không nhỉ? Chung Viễn Thanh nghĩ nghĩ rồi lập tức bác bỏ! Nào có người ngu ngốc như vậy! Chuyện làm con mồi cho dù là cuồng kiếm sĩ thì không thể cam đoan có thể trăm phần trăm an toàn, còn với dưới tình hình thế này con mồi đích xách là vật hy sinh! Làm sao lại có người có thể suy nghĩ vì người khác như thế chứ? Huống hồ người này còn là Tần Phi Tương nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...