Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Tạ Di mời cơm mọi người, đồ ăn nào có thể giống ở mấy quán ven đường, có bao nhiêu đắt giá, người ở chỗ này trong lòng biết rõ.

Như vậy một hồi.

Dù Tạ Di ở studio nhận được đãi ngộ lớn thế nào, những người khác đều không so đo gì.

Thứ nhất là vì bản thân hắn mang danh là ảnh đế, còn đứng đầu trong phái thực lực. Thứ hai, hắn là bậc đàn anh trong ESE, đám nghệ sĩ dưới trướng còn phải cúi đầu kính trọng gọi hắn một tiếng "tiền bối" nhưng hắn cũng không tỏ ra kiêu căng gì, không phải sao?

Cái gọi là "Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay"*, chính là ý chỉ điều này.

(*Nguyên văn: "Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản" nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)

Chiêu này ra vẻ khiêm nhường, đối xử với ai trong studio cũng công bằng như nhau, do đó cũng có chút thanh danh, được lòng mọi người trong công ty, quả thật Tạ Di rất khéo léo dùng chiêu lô hỏa thuần thanh**.

(**Nghĩa đen là ngọn lửa trong lò đạt nhiệt độ cao nhất( lửa màu xanh), nghĩa bóng theo ta nghĩ là: làm một việc gì đó vô cùng nhuần nhuyễn.)

Thực tế, trong lòng hắn vẫn mang chút cao ngạo.

Buổi sáng diễn xuất cùng thành viên kia của Legacy, Tạ Di đến bây giờ còn không nhớ kỹ tên của đối phương.

Hắn hôm nay hai chuyến bay đi bay về từ nước ngoài về nước.

Gặp những người mới ở từng nơi, trong đó đối tượng hợp tác, cũng không ít.

Hắn là thân phận gì. Địa vị gì.


Có nhớ tên người khác hay không, với hắn mà nói không có gì khác biệt. Dù sao tất cả mọi người đều nhớ rõ hắn.

Huống chi, người kia được xưng là con át chủ bài ESE che dấu trong nhóm này.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Tạ Di liền nhìn ra, đối phương nhất cử nhất động đều bắt chước mình. Có người ra sức biến họ thành giống mình, loại cảm giác này đối với đương sự mà nói, giống như là ăn ruồi bọ. (hehe ảnh khó chịu r J)

Hắn chưa khoan dung đến thế.

Cho nên lúc diễn chung.

Tạ Di liền bất động thanh sắc, thoáng chèn ép đối phương, để hắn biết, cái gì gọi là kỹ xảo diễn xuất của ảnh đế.

So với loại diễn xuất kém, chỉ giỏi bắt chước, hoàn toàn là khác biệt.

Đêm nay xem như xong.

Đợi quay xong nội dung phân cảnh ngày hôm sau, phần diễn của hắn cũng coi như kết thúc. Kế tiếp phải bay sang Pháp tham gia casting một bộ phim của đạo diễn là người nước ngoài.

Nội dung kịch bản là hắn diễn cùng "Vân Tu".

Lúc ấy nhìn thấy kịch bản Tạ Di đầu tiên chính là lướt nhìn hai chữ này, nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, thanh âm bên tai giống như đều chẳng nghe thấy.Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ quen thuộc kia, hốc mắt hắn nhịn không được thoáng mông lung, nhớ đến tên người đó...

Thẳng đến khi tiểu trợ lý hỏi hắn là uống trà hay vẫn như cũ là cà phê.

Tạ Di đang trong tình trạng đầu óc trống rỗng, miên man trong hồi ức mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Thanh tỉnh nghĩ đây chẳng qua là một cái tên do biên kịch hư cấu.


Hắn lần đầu nhìn thấy hai chữ này chính là hơn mười năm trước, người kia lưu loát viết trên tờ hồ sơ lí lịch theo phong cách khải thư*, nét chữ uốn lượn đẹp mắt...

(*Khải thư: là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN) do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn.)

Khi đó, Tạ Di kinh ngạc cảm thán trong lòng, thế nào lại có người viết chữ đẹp đến thế.

Đối phương sau đó giống như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, hướng hắn cười cười.

Hắn lúc này mới tìm được điểm cân bằng.

Chữ viết phi thường đẹp, nhưng vẻ ngoài người kia lại có phần bình thường.

Thế nhưng cảm giác về sự ưu việt ấy, lúc thấy hắn tập trung tại khóa huấn luyện, dần dần biến mất...

Tại sao lại có người được ông trời ban cho nhiều ưu điểm như vậy?

Rõ ràng là khuôn mặt bình thường lẫn trong đám người mỹ mạo. Chính là một khi diễn chung, mỗi ánh mắt phóng tới đều khiến lòng người không khỏi động, ngay cả lời kịch bình thường do hắn nói, đều bất đồng, khiến người ta chẳng có chút cảm giác nhạt nhẽo nào.

Đến cuối cùng, đã phân không rõ là bị ánh mắt hắn hấp dẫn, hay vì tiếng nói hắn mà mê muội, vẫn là...

Có một câu chuẩn xác.

Dùng để hình dung loại cảm giác này—— thực, tủy, biết, vị.


Nhưng bởi vì công ty không thích tên này, người nọ chỉ có thể dùng nghệ danh khác để xuất đạo.

Mà hắn cũng thích ứng với nghệ danh mới của người nọ.

Thời gian trôi qua, cũng quên mất cái tên chân chính của người ấy.

Thẳng đến khi quay đầu nhìn thấy hai chữ này lần nữa chính là được khắc trên bia đá, từng nét rắn rỏi túc mục trên bia đá thô sơ đập vào mắt hắn đến đau nghiến, nhất thời từng mảnh hồi ức đủ màu sắc xen lẫn trong đầu phảng phất tựa chiếc khăn choàng cổ nhẹ tênh không trọng lượng, cơ hồ siết hắn đến không thể thở...

Tạ Di nhắm mắt lại.

Ngón tay thon dài như trước dừng lại ở hai chữ kia trên kịch bản.

Không ai có thể thay thế người kia.

...

Máy quay đã sẵn sàng.Tạ Di không chút để ý liếc mắt đánh giá đối phương một cái. Ngày hôm qua không để cho hắn chút mặt mũi, trừ bỏ người diễn vai đối thủ của hắn ngày hôm qua, nghe nói còn có người này. (Ảnh hờn vụ ảnh mời cơm mà k đi chớ gì :v)

Đối phương còn cầm kịch bản, tựa hồ là xem lời thoại.

Tạ Di không khỏi có chút lạnh cười.

Dung mạo đích xác không sai, ngũ quan thanh vận, khí chất cũng tốt, mang một cỗ dũng khí cùng mị lực hấp dẫn người khác tựa xuân sơn Yên Lam. Bất quá cho dù cố tình cắm cúi nhìn kịch bản, hắn vẫn nhìn ra được đối phương thật ra đang khẩn trương.

Thái điểu chính là thái điểu.

Hiện giờ giới giải trí càng ngày càng phát triển, tốc độ chiêu mộ người mới càng ngày càng nhanh, đủ loại người tồn tại trong giới, đa dạng phong phú, không có loại người nào là không có.

Đáng tiếc thực lực của bọn họ lại lại chẳng theo kịp, nếu không muốn nói rằng là chẳng có thực lực.


Đạo diễn hô một tiếng "Action!"

"Vân Tu, chẳng lẽ cậu không nhớ rằng Chử Phong từng đối với cậu thế nào sao?" Thanh âm Tạ Di như là có ma lực, mơ hồ hàm chứa hắc ám sa đọa, không ngừng lôi kéo người ta sa vào vũng lầy tội lỗi.

Kịch bản đặt ra, hắn là ở nước ngoài gặp được vân tu.

Khi đó Vân Tu hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào công việc làm ngoài giờ. Hắn sau lưng lập mưu thiết kế, khiến Vân Tu dần dần trở thành bạn tốt của hắn, mà —— cũng là một trong kế hoạch của hắn, khiến Vân Tu vì hắn mà trở thành quân cờ trọng yếu trong kế hoạch.

"Thật ra Chử Phong cũng không xấu." Đỗ Vân Tu cúi đầu.

Thanh âm vang lên, thật phù hợp với phân cảnh hiện tại, lẫn trong đó là vẻ mê mang, không xác định.

Đáy lòng Tạ Di ngoài ý muốn có chút kinh ngạc, bình phán.

Người mới này tựa hồ so ra lại có vẻ trầm ổn hơn.

Không giống với người ngày hôm qua, khi hắn ngầm thị uy, khí thế liền lập tức tuột xuống. Bất quá nói không chừng, hắn vừa rồi khẩn trương là vì cho giống với kịch bản phân cảnh hiện tại?

Tạ Di ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt từ dưới quét lên nhìn đối phương.

Tính cách hắn vốn khí pháchmcương quyết, hiện tại làm ra hành động ôn nhu thế này, trong lòng cũng không khỏi đắc ý.

"Vân Tu, cậu xem tôi." Tạ Di ngữ điệu chậm rãi, mang theo nét lơ đãng hấp dẫn, "Cậu cảm thấy tôi giống hạng người xấu xa như vậy sao?"

Tóc Vân Tu hơi động, tựa hồ do dự một chút.

Sau đó mới ngẩng đầu lên.

Thời gian hắn ngẩng đầu vô cùng đúng lúc, thích hợp. (ngay cái này mà diễn xuất cũng f tính toán ư ?!! ôi làm diễn viên thật k dễ >...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui