“Con nghĩ kỹ chưa?” Mẹ chồng Tô Vân vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vĩnh Thịnh biết sai rồi, thật sự không thể cho nó một cơ hội ư? Hôn nhân chẳng khác gì tủ lạnh, con mua cái tủ lạnh về còn có lúc hỏng cơ mà, cho nó một cơ hội được không, chúng ta bảo đảm sau này nó sẽ không tái phạm nữa. Đều tại cô gái kia câu dẫn nó, nó cũng không muốn mà.”
Cô nhỏ giận quá hóa cười: “Hoá ra là con gái nhà người ta buộc hắn đi vào khuôn khổ à? A ha, vậy dứt khoát đi kiện cô gái kia tội cưỡng gian được không? Không chừng còn có thể được bồi thường đấy.”
Bác gái Tô không nghe nổi nữa, vốn nghĩ người này dù sao cũng là bà thông gia nên vẫn phải cho vài phần mặt mũi nhưng nhìn bà ta càng nói càng quá mức, ngoài miệng nói là con trai sai rồi, thật ra căn bản thái độ lại không cho là đúng, sao bà có thể nhịn được nữa đây?
“Bà không thể nói như vậy được, hôm nay lần cuối cùng tôi gọi một tiếng bà thông gia. Bà thông gia, bà thiên vị con trai bà, bà đứng về phía con trai bà, tôi có thể hiểu được. Nhưng con nhà ai mà không phải bảo bối? Con gái tôi cũng rất được cưng chiều nhưng hôm nay nó chịu nhiều tủi thân như vậy, nói tóm lại, trừ khi tôi và ba nó chết, nếu không nhất định phải ly hôn!”
Bác gái Tô giải quyết dứt khoát, chuyện này không nói nổi nữa rồi.
“Bà thông gia, bà nghĩ kỹ lại xem, Tiểu Vân ly hôn thì có gì tốt chứ? Tôi và bà đều là phụ nữ, không phải không rõ ràng phụ nữ sau khi ly hôn sẽ bị giảm giá trị, nó còn có thể tìm được người tốt như Vĩnh Thịnh sao? Chỉ sợ là rất khó đấy. Cho Vĩnh Thịnh một cơ hội, cũng là cho Tiểu Vân một cơ hội, mọi người đều nhường một bước không được sao? Tôi và bà nó cũng thương lượng rồi, về sau tiền lương của Vĩnh Thịnh đều giao cho Tiểu Vân, lương hưu của hai người già này cũng cho Tiểu Vân, như vậy còn không được sao?”
Tô Yên nghe xong lời này cười lạnh hai tiếng, vốn dĩ trường hợp này cô không cần phải nói cái gì nhưng nghe đến đó, cô đã có chút không chịu nổi. Không màng ánh mắt ra hiệu của ba mẹ mình, cô đi đến bên cạnh Tô Vân, nhìn mẹ chồng Tô Vân dịu dàng cười: “Chuyện này không phiền bác nhọc lòng, phụ nữ cũng không phải món hàng, còn có kiểu bị giảm giá trị này sao? Bác yên tâm, mặc kệ chị tôi kết hôn hay không kết hôn, cuộc sống về sau sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn thôi.”
Cuối cùng ba chồng Tô Vân lôi kéo vợ mình đi rồi, người trong phòng riêng lại không có tâm tình cười đùa nữa.
Mãi cho đến khi cơm trưa kết thúc, Tô Yên ngồi trên xe Giang Cảnh Xuyên vẫn rất tức giận. Cô không hiểu nổi, so với những người này cô là người cổ đại, tư tưởng cũng đủ phong kiến đủ truyền thống rồi, vì sao những người này còn kém hơn cô thế?
Giang Cảnh Xuyên biết Tô Yên còn đang giận dỗi, anh cũng không hé răng, chỉ sợ cá trong chậu.
“Này.” Tô Yên gọi Giang Cảnh Xuyên một tiếng, làm người kia lập tức cảnh giác lên, toàn thân thần kinh đều bắt đầu căng chặt.
Anh có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy bản thân sắp toang rồi.
“Em nói đi.” Không trách Giang Cảnh Xuyên chân chó, thật sự vẻ mặt Tô Yên lúc này quá dọa người.
“Sau khi ly hôn, phụ nữ sẽ không sống nổi nữa sao?” Tô Yên nghĩ thầm, ở thời đại kia của cô, cuộc sống của phụ nữ ly hôn không quá tốt còn có thể hiểu được. Nhưng mà hiện tại không phải không giống nhau sao, vì sao mẹ chồng Tô Vân còn nói như vậy chứ.
Giang Cảnh Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cái đề tài trước mắt này xem ra là không liên quan đến anh, có thể yên tâm rồi: “Đương nhiên không phải, cho dù sau này chị họ sống một mình hay kết hôn lần nữa, chị ấy đều sẽ tốt hơn bây giờ.”
“Thật vậy chăng?”
“Anh đảm bảo.”
“Vậy là tốt rồi, mặc dù em không tán thành hành vi tự sát vì đàn ông của chị ấy nhưng chị ấy là chị của em, em hy vọng về sau mỗi ngày chị ấy đều sống thật tốt.”
Trên đời này có quá nhiều người bị giới luật cổ lỗ sĩ ảnh hưởng, đứng ở góc độ của Tô Yên, cả đời sống chung với một cá nhân như vậy còn không bằng một mình sống thoải mái, ít nhất sẽ không bị ghê tởm.
Giang Cảnh Xuyên nói không sai, cho dù sau này Tô Vân thế nào, một mình cũng được, cùng một người khác kết hôn cũng không sao, chị ấy sẽ luôn tốt hơn bây giờ, như vậy là đủ rồi.
Rất nhanh đã đến phòng làm việc mà Chu Lộ nói. Khi Tô Yên chuẩn bị xuống xe, Giang Cảnh Xuyên giữ cô lại: “Lúc nào em bận xong thì gọi điện thoại để anh qua đón em, hôm nay về nhà cũ ăn cơm, ông bà nội nói muốn gặp chúng ta.”
“Ừm, ok.” Sau khi Tô Yên xuống xe, Giang Cảnh Xuyên nhìn theo cô vào tòa nhà, sau đó mới lái xe rời đi.
Tô Yên theo địa chỉ Chu Lộ nói, đi tới cửa phòng làm việc, cô bắt đầu khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên cô chính thức tham gia công việc, bắt đầu nếm thử một loại trải nghiệm mới.
Tô Yên phát hiện, thật ra mình không bài xích cảm giác này chút nào, ngược lại còn có chút nóng lòng muốn thử. Mấy ngày nay cô đều suy nghĩ chuyện này, nghĩ đến thù lao Chu Lộ nói, rõ ràng còn chưa bắt đầu công việc mà cô đã kế hoạch muốn chi phối số tiền mình kiếm được như thế nào.
Cô xốc lại tinh thần, bước vào, gõ gõ cửa kính mờ ở bên cạnh, nín thở tập trung chờ Chu Lộ đi ra.
Chu Lộ đang bận tối mày tối mặt, vừa nghe tiếng gõ cửa đã vội vàng đi ra, nhìn thấy người đến là Tô Yên thì không khỏi nhếch môi cười: “Chị đoán ngay là em mà, mau vào thôi, chờ em lâu rồi.”
Tô Yên được Chu Lộ đưa tới trước một cái bàn làm việc ngồi xuống, rất nhanh liền có một em gái có vẻ xấp xỉ tuổi cô rót một chén nước.
“Em ngồi đây đợi một lát, chị đi gửi cái mail đã, xong ngay thôi.”
Tô Yên bưng ly nước, theo bản năng bắt đầu đánh giá phòng làm việc này. Thẳng thắn mà nói thì trang hoàng có hơi đơn giản, bài trí bên trong cũng rất lộn xộn. Không phải là cô thích phong cách tinh xảo nhưng cô quay đầu nhìn Chu Lộ đeo mắt kính, chăm chú tập trung đánh chữ trên bàn phím, lại nhìn một em gái khác đang nghe điện thoại, trong miệng phát ra một loạt danh từ cô nghe không hiểu, nội tâm Tô Yên dâng lên một loại cảm xúc chính cô cũng không cách nào hình dung ra.
Cô bắt đầu ý thức được vì sao mình lại thích phụ nữ nơi này đến thế, bởi vì dáng vẻ khi các cô ấy làm việc thật là đẹp đến ngây người.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Chu Lộ vừa duỗi người vừa đi tới đây, dựa vào bàn làm việc chỗ Tô Yên, một tay cô ấy chống lên bàn, cúi đầu nhìn Tô Yên cười nói: “Nói thật, hôm nay chị thật sự lo lắng em sẽ không đến.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Tuy rằng ở ngoài đời chị chưa tiếp xúc qua phu nhân hào môn nhưng xem trên TV thấy cuộc sống của các cô ấy đều rất tinh tế và nhàn nhã, làm sao có thể hạ tấm thân quý báu tới phòng làm việc của chị kiếm chút tiền như vậy chứ .”
Chu Lộ cũng biết được thân phận của Giang Cảnh Xuyên từ chỗ bạn trai nhà mình, đêm qua cô ấy còn luôn lôi kéo bạn trai nói, có bối cảnh trâu bò, còn có tiền như thế, Tô Yên thật sự sẽ tới sao? Cô ấy đã nghĩ kỹ rồi, nếu Tô Yên nhất thời đổi ý, cô ấy cũng sẽ không trách cô, trăm triệu không nghĩ tới Tô Yên thế mà lại đúng giờ đến đây.
“Em đã đồng ý chị rồi mà.” Tô Yên cảm thấy suy nghĩ của Chu Lộ mới kỳ quái, cô đồng ý cô ấy rồi thì đương nhiên phải đến đây thực hiện lời hứa chứ.
“Bé ngoan.” Chu Lộ vỗ vỗ bả vai Tô Yên, chỉ chỉ phòng làm việc nhỏ của mình: “Em thấy chỗ này của chị thế nào? Em đừng nhìn nó lúc này nát như vậy, chờ đơn hàng này xong chị sẽ có tiền chỉnh trang lại, đến lúc đó chắc chắn sẽ khác.”
“Em cảm thấy khá tốt, còn rất thú vị.”
“Nếu không phải vẻ mặt của em quá chân thành thì chị thật sự cảm thấy em chỉ có lệ thôi đấy. Được rồi, không nói đùa với em nữa, chờ lát nữa khách hàng tới, đến lúc đó chúng ta tâm sự một chút về tranh thêu ở triển lãm gốm sứ.” Chu Lộ dừng một chút, quay đầu gọi em gái đang làm việc: “Nữu, một lát nữa người nào đó qua đây, em có muốn đi trang điểm lại một chút không?”
Em gái đỏ mặt cười mắng Chu Lộ một câu nhưng vẫn cầm hộp phấn chạy tới phòng vệ sinh bên kia.
“Khách hàng lần này tai to mặt lớn, đủ cao phú soái, làm em ấy mê mệt không chịu được. Chẳng qua chị cũng không biết anh ta có bạn gái hay chưa nữa, đợi tí nữa phải bát quái một chút mới được.”
Tô Yên vừa định nói gì đó đáp lại đề tài của Chu Lộ thì cô ấy vội vàng chặn trước trêu chọc: “Đương nhiên không đẹp bằng chồng nhà em, chỉ là, vị kia nhà em yên tâm để em ra ngoài làm việc ư?”
“Vì sao không yên tâm?”
Tô Yên cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này của Chu Lộ, trong quan niệm của cô, nếu cô và Giang Cảnh Xuyên đã trở thành vợ chồng chính thức, vậy chỉ cần không phải là vấn đề có tính nguyên tắc thì trên cơ bản sẽ là cả đời.
Hơn nữa, chẳng lẽ thật sự có người hứng thú với một người đã kết hôn như cô sao?
“Em đẹp như vậy, chị là phụ nữ còn bị hấp dẫn, huống chi là đàn ông.”
Giang Cảnh Xuyên đang lái xe thì điện thoại vang lên, anh đeo tai nghe Bluetooth lên, tùy ý liếc mắt nhìn màn hình di động một chút, thế mà là Lục Dạng gọi tới.
“Cậu vừa mới ở đường Hoài Dương bên này à?” Lục Dạng vừa đỗ xe, nhớ tới vừa rồi hình như thấy xe Giang Cảnh Xuyên liền gọi điện thoại chứng thực một chút.
“Đúng thế, sao vậy, cậu cũng đến đây à?” Giang Cảnh Xuyên nhìn xung quanh cũng không thấy Lục Dạng.
“Ừ.” Lục Dạng khóa kỹ xe, vừa đi đến thang máy bên kia vừa nói: “Tôi qua đây xử lý chút việc, cậu thì sao, nếu lát nữa rảnh thì cùng ăn bữa cơm chứ?”
Hắn rất tán thưởng Giang Cảnh Xuyên, cho dù hai người không hợp tác hắn cũng rất thích trò chuyện với một người như vậy.
“Tôi đưa vợ đến đây làm chút việc, lát nữa sẽ đi đón cô ấy. Hôm nay không có thời gian rồi, để hôm khác đi, hôm khác tôi mời cậu uống một chén.”
Lục Dạng nghe Giang Cảnh Xuyên nhắc tới Tô Yên, cố tình xem nhẹ nội tâm dao động li ti, trêu ghẹo: “Ồ, hôm nay Giang tổng đổi nghề làm tài xế rồi hay sao?”
Tâm trạng Giang Cảnh Xuyên rất tốt, cười nói: “Ừm, đổi nghề rồi.”
“Không quấy rầy cậu nữa, lần sau liên lạc nhé.” Sau khi vào thang máy, Lục Dạng liền cúp điện thoại.
Hắn dựa vào một bên thang máy, nhìn con số từ từ tăng lên, hôm nay hắn cũng là rút ra mấy giờ trong đống lịch trình bận rộn để qua đây nói chuyện, mấy ngày này bận rộn công việc, thân thể và tinh thần đã sắp đến cực hạn.
Một tay đặt ở túi quần, sờ thấy chiếc khăn tay kia bèn lấy ra xem. Loại khăn tay thêu hoa này hắn vốn cũng sẽ không dùng, thế mà Chu Lộ còn muốn hắn trả lại, cứ như là bảo bối vậy.
Đi đến phòng làm việc của Chu Lộ, còn chưa đi vào, bên trong đã truyền đến giọng nữ có chút quen thuộc ——
“Hiện tại em thấy không khó lắm, trước kia học cũng từng đâm phải đầu ngón tay.”
Trong lòng hắn lộp bộp một chút, nhanh chóng bước vào trong.
Chu Lộ là người đầu tiên nhìn thấy Lục Dạng, sửng sốt một chút rồi đứng lên tiếp đón: “Sao anh đến sớm vậy, không phải nói khoảng 3, 4 giờ sao?”
Lúc này Tô Yên đã quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Lục Dạng, hai người đều thấy được kinh ngạc từ trong mắt đối phương. Cô còn chưa kịp đứng dậy thì Lục Dạng đã đi tới, kinh ngạc không thôi: “Sao cô lại ở chỗ này?”
Lục Dạng lập tức phát hiện giọng điệu mình không đúng, thoáng thu ý cười trên mặt, bổ sung: “Trùng hợp thật.”
Chu Lộ vừa thấy một màn này thì biết hai người quen nhau, cười tủm tỉm nói: “Không phải biết nhau chứ, vậy cũng quá khéo rồi, Lục tổng, đây là người tôi đã nói, lần này là cô ấy tới hỗ trợ thêu thùa.”
Tô Yên buông lỏng tay, bất đắc dĩ cười nói: “Lục tiên sinh, thế này đúng là quá trùng hợp rồi.”
“Thảo nào tôi vừa mới thấy xe Cảnh Xuyên ở đây, nhưng mà, Cảnh Xuyên có biết chuyện này không?” Lục Dạng cố gắng áp xuống những vui sướng trong lòng, nhìn Tô Yên hỏi.
“Anh ấy biết, chỉ là không biết khách hàng này là anh.”
Sau màn chào hỏi mọi người liền bắt đầu thảo luận công việc.
Chu Lộ vẫn luôn nói về chuyện triển lãm gốm sứ, Lục Dạng trông như là nghiêm túc đang nghe nhưng dư quang thỉnh thoảng lại liếc về phía Tô Yên.
“Cô còn biết thêu thùa sao?” Lục Dạng nhịn không được mở miệng hỏi.
Chu Lộ hận không thể trợn trắng mắt: “Lục tổng, có phải ngài phản xạ chậm quá không? Vừa rồi không phải mới nói sao, lần này chính là Tiểu Yên phụ trách thêu.”
Tô Yên khiêm tốn mà đáp lại một câu: “Chỉ là bình thường thêu chơi thôi.”
Đợi sau khi quyết định thời gian và phong cách thêu, Lục Dạng đột nhiên mở miệng nói: “Vừa lúc đến giờ, tôi biết một nhà hàng không tệ, cùng đi uống trà chiều chứ?”
Chu Lộ vội vàng xua tay “Hôm nay tôi không rảnh, chút nữa còn có việc bận, nếu không hai người đi đi.”
Tô Yên nhìn Lục Dạng, cô luôn cảm thấy một mình đi uống trà chiều với hắn thật không thích hợp, cũng thật kỳ quái. Tuy rằng Lục Dạng và Giang Cảnh Xuyên là bạn cùng trường nhưng quan hệ hai người rất bình thường, hơn nữa, cô và Lục Dạng cũng không thân, vẫn là nên duy trì khoảng cách cho thỏa đáng.
“Lục tiên sinh, thật ngại quá, hôm nay tôi còn có chút việc, chờ lát nữa Cảnh Xuyên sẽ qua đón tôi.”
“Vậy hôm nào đi.” Lục Dạng không để ý nhún vai, thái độ này của Lục Dạng khiến Chu Lộ phải liếc hắn thêm cái nữa.
Vốn dĩ Lục Dạng xuống lầu cùng Tô Yên nhưng vừa đứng dậy thì Chu Lộ gọi hắn lại, “Anh chờ chút, tôi còn có chuyện này muốn nói với anh.”
Sau khi Tô Yên tạm biệt Lục Dạng và Chu Lộ thì đi trước một bước.
Lát nữa cô muốn nói chuyện này cho Giang Cảnh Xuyên. Không trách cô đa tâm nhưng thật sự là quá trùng hợp, trước đó gặp được Lục Giai Doanh là em gái Lục Dạng thì thôi đi, vậy mà lần này còn có thể gặp được hắn. Cũng không phải là cô nghĩ nhiều, đương nhiên cô không nghĩ tới chuyện khác, chỉ là lúc trước nghe Giang Cảnh Xuyên nói qua, hiện tại tuy rằng Lục Dạng tiếp nhận gia nghiệp Trần gia nhưng bởi vì là cháu ngoại cho nên tình cảnh khó giải quyết hơn trong tưởng tượng nhiều. Cô có một suy đoán, có phải Lục Dạng muốn thông qua cô để tiếp cận căn tuyến của Giang Cảnh Xuyên không?
Chuyện trên thương trường cô cũng không hiểu nhưng khi có nghi ngờ cô vẫn phải nói cho Giang Cảnh Xuyên, để cho anh có tính toán trước trong lòng.
Cô không giúp được anh nhưng cũng không thể ngáng đường anh.
Chu Lộ vẫn rất để bụng chuyện Tô Yên, trước đó đã đồng ý Tô Yên lấy khăn tay về, chỉ là mấy hôm trước cô ấy bận, Lục Dạng cũng bận, thật sự không có thời gian. Cho nên hôm nay cô ấy còn cố ý dặn dò Lục Dạng mang khăn tay theo, hắn cũng đáp ứng rồi.
“Chiếc khăn tay kia anh mang đến chứ? Vừa lúc đưa tôi luôn đi, tôi cũng đỡ phải đi một chuyến.”
Vừa rồi trước mặt Tô Yên cô không đề cập đến việc này, chỉ sợ Tô Yên và Lục Dạng sẽ xấu hổ.
Lục Dạng theo bản năng đút tay vào túi quần, sờ đến chiếc khăn tay kia, lời nói đến bên miệng liền thay đổi: “Cô nói cái khăn tay kia à, hôm nay tôi tìm nhưng không biết rớt đi đâu mất rồi.”
Hắn không biết vì sao mình lại trả lời như thế, chỉ là lời nói ra miệng chính là suy nghĩ trong lòng của hắn.
Lục Dạng lấy lại bình tĩnh, nhìn Chu Lộ xin lỗi: “Chắc là ném đi rồi, tìm không thấy nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...