Trông anh rất có tiền nha!!

Thật vất vả mới đến thứ bảy, vốn dĩ Giang Cảnh Xuyên lên kế hoạch dẫn Tô Yên ra ngoài ăn cơm và xem phim, nào biết vừa mới rời giường, Tô Yên đã cầm điện thoại trịnh trọng tuyên bố: “Hôm nay em sẽ rất bận.”
 
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy rất hứng thú với lời này của cô, phải biết rằng toàn bộ trên dưới Giang gia thì cô là người nhàn rỗi nhất, anh nhướng mày hỏi: “Hôm nay em bận gì thế?”
 
“Hôm nay chị họ xuất viện, cả nhà muốn đi ăn cơm.” Tô Yên dừng một chút, lại bổ sung: “Đương nhiên, anh cũng phải đi.”
 
Vết thương của Tô Vân đã lành, ở lì trong bệnh viện cũng nhàm chán nên quyết định hôm nay xuất viện, người trong nhà muốn đại gia đình ăn một bữa cơm, sau đó cùng thảo luận chuyện ly hôn.
 
Giang Cảnh Xuyên biết chuyện này, gật đầu: “Ừm, cái này anh biết, ăn trưa xong thì giải tán, sau đó em muốn làm gì?”
 
“Em đồng ý Chu Lộ rồi, hôm nay hai giờ đến phòng làm việc của chị ấy, nhân tiện gặp người khách hàng kia, trò chuyện về sản phẩm một chút.”
 
Tô Yên siêu hưng phấn, bởi vì lần này là lần đầu tiên trong đời cô đi làm, hơn nữa còn có thể nhận được một khoản thu nhập không nhỏ. Chuyện này đối với Tô Yên là một trận mạo hiểm, cô không cưỡng lại nổi.
 
Cô muốn xem một chút, đi làm rốt cuộc là thú vị hay không thú vị, nếu là thú vị, thì vì sao mấy người phụ nữ trên TV luôn bày ra khuôn mặt u sầu nói làm việc mệt mỏi quá, còn nếu không thú vị, thì tại sao khi bước vào thời gian làm việc tinh thần lại phấn chấn bồng bột như vậy.
 
Ở thời đại này, toàn bộ những điều mà cô chưa từng trải qua, cô đều muốn nếm thử một lần.
 
Giang Cảnh Xuyên không phản đối Tô Yên đi làm một chút nào, ngược lại còn rất ủng hộ, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, anh đều ủng hộ.
 
Đối với một người đàn ông, điều khiến anh ta kiêu ngạo và thỏa mãn nhất không phải kiếm được bao nhiêu tiền, mà là có thể cho vợ mình cuộc sống cô ấy muốn, làm chỗ dựa vững chắc, ủng hộ bất kỳ ý tưởng bất chợt nào của cô.
 
“Như Chu Lộ nói, dĩ nhiên em học mấy thứ này là để vui vẻ và hoàn thiện mình nhưng nếu bởi vậy mà có thể thể hiện bản thân thì cũng là một chuyện tốt, tóm lại, em cứ làm chuyện em thích, anh tuyệt đối không ngăn cản.” Giang Cảnh Xuyên xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói.
 
Tô Yên nhất thời cảm động, ôm lấy cánh tay Giang Cảnh Xuyên cọ cọ: “Cảm ơn anh.”
 
Cho dù Giang Cảnh Xuyên có phải chỉ nói cho cô vui hay không, cô đều rất cảm động.
 
“Chỉ là, anh còn có yêu cầu.” Giang Cảnh Xuyên không chút hoang mang bổ sung.
 
Có lẽ là đã thấy quá nhiều lần bộ dáng Giang Cảnh Xuyên không giống bình thường, có lẽ là bị Giang Cảnh Xuyên dạy hư, phản ứng đầu tiên của Tô Yên chính là chuyện gì đó không phù hợp với thiếu nhi, ngay lập tức cảm động trong lòng liền vơi đi một nửa, cô trừng mắt nhìn anh một cái, không chút lưu tình đẩy anh ra: “Anh cái tên này sao lại như vậy thế?”
 
Giang Cảnh Xuyên cũng thật mệt tim: “Em còn chưa nghe anh nói là yêu cầu gì mà đã dùng ánh mắt đó nhìn anh, có ý gì hả?”

 
Anh thừa nhận một vài lúc mình có hơi phóng đãng nhưng mà đa số thời gian đều cực kỳ đứng đắn, vì sao lại không nhớ rõ những lúc anh nghiêm túc ngoan ngoãn thế?
 
“Em chẳng cần nghe cũng biết là cái gì rồi.”
 
Tô Yên khịt mũi coi thường quan điểm có được thân thể phụ nữ mới có được trái tim nhưng đến bây giờ cô không thể không thừa nhận, tình dục quả thật có thể đưa hai người lại gần nhau hơn.
 
Bởi vì thường xuyên có tiếp xúc thân mật, dáng vẻ mộc mạc đơn giản, dáng vẻ sáng sớm rời giường đầu loạn như tổ chim của nhau đều đã thấy qua. Chỉ là trên thân thể, cho dù không quá quen thuộc nhưng về mặt tâm lý tự nhiên sẽ gần gũi nhau hơn không ít.
 
Cô có thể cảm giác được, cô ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên đã khác, ngược lại cũng vậy, anh ở trong lòng cô cũng khác hoàn toàn với tất cả những người đàn ông trên thế giới này.
 
Thay vì nói là lòng trung thành, càng không bằng nói, anh là người đàn ông thân mật nhất với cô.
 
Phần thân mật này khiến cho anh không giống với những người khác.
 
Giang Cảnh Xuyên làm bộ cực kỳ ghét bỏ đẩy cô ra, lại thò tay ra chọc chọc cái trán của cô, thở dài: “Em có thể đứng đắn một chút không hả? Lúc nào em cũng nghĩ đến phương diện kia, thật sự khiến anh rất áp lực.”
 
Tô Yên: “……”
 
Nói cứ như bình thường cô hay nói mấy chuyện bẩn bẩn này vậy.
 
“Được rồi, không chọc em nữa, nói chuyện chính đây, anh không biết phòng làm việc của Chu Lộ có đồng nghiệp khác hay không nhưng Giang phu nhân này, Giang tiên sinh hy vọng khi em đối mặt với khả năng sau này có thể xuất hiện ong bướm, phải nhớ đến anh và con đang đợi em ở nhà.”
 
Không phải Giang Cảnh Xuyên khoe khoang, anh cảm thấy vợ nhà mình từ trên xuống dưới đều đẹp, mỹ nhân như vậy cho dù mang danh hoa đã có chủ, vẫn sẽ có không ít người mơ ước.
 
Cũng giống như anh bây giờ đã kết hôn nhưng Vương Tư Kỳ vẫn còn đang nghĩ cách gây chuyện xấu, những người đàn ông khác cũng vậy, khi nhìn thấy mỹ nữ, có một bộ phận sẽ bởi vì đối phương có bạn trai hoặc đã kết hôn mà lùi bước, mà một bộ phận thì sẽ không.
 
Giang Cảnh Xuyên cũng không muốn nhốt Tô Yên ở trong nhà, cũng không muốn hạn chế tự do của cô. Có lẽ tình yêu chính là như vậy, cho đối phương tự do, cũng đồng nghĩa với việc mình có thể gánh vác nguy hiểm tương ứng và lo được lo mất.
 
Anh không phải người nhu nhược, sẽ không bởi vì vợ lớn lên quá đẹp mà hạn chế tự do và vòng bạn bè của cô, bởi vì anh tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng cô.
 
Huống chi, anh cho rằng hưởng thụ lo được lo mất cũng là một tư vị nhất định phải nếm trải trong tình yêu.

 
Tô Yên nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy không khỏi cười ra tiếng. Mặc dù cô thích đàn ông mạnh mẽ, cũng hướng tới cuộc sống tốt hơn nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô không có điểm mấu chốt. Cô đã chọn một người đàn ông nào đó, chọn một cuộc sống nào đó thì sẽ phụ trách thật tốt, tuyệt đối sẽ không bởi vì bên người xuất hiện đàn ông mạnh mẽ hơn mà vứt bỏ cuộc sống vất vả lắm cô mới gây dựng được, loại chuyện nhặt hạt vừng ném dưa hấu này cô sẽ không làm.
 
“Xin Giang tiên sinh yên tâm.” Tô Yên giơ ngón áp út lên, trên đó là một chiếc nhẫn muốn làm mù mắt người ta: “Em trung thành không thể nghi ngờ.”
 
Giang Cảnh Xuyên còn chưa kịp cảm động, Tô Yên đã nhẹ nhàng bay bổng ném ra một câu: “Em cũng hy vọng Giang tiên sinh khi đối mặt với ong bướm còn nhớ rõ trong nhà có vợ đang đợi anh ăn cơm.”
 
“Anh chỉ thiếu điều đeo một tấm bảng ‘bản nhân đã kết hôn’ thôi đấy.” Giang Cảnh Xuyên vội vàng biểu lộ quyết tâm.
 
Dù sao hiện tại anh và cô không giống nhau, Thẩm Bồi Nhiên đã xuất ngoại du học, nói không chừng đời này sẽ không gặp lại. Bây giờ xung quanh cô không có gì nữa, mà bên người anh còn có người suốt ngày lòi ra tạo cảm giác tồn tại.
 
Mặc kệ thế nào, hình như tình huống của anh còn khá nguy hiểm hơn một tí.
 
Tô Yên cũng nghĩ đến Vương Tư Kỳ, thật không có cách nào với người như cô ta.
 
Đánh không được, mắng cũng không xong, da mặt còn dày hơn cả tường thành.
 
Chẳng qua cho dù da mặt cô ta có dày nữa, lại làm tiểu tam giành giật bám riết không tha, chỉ cần Giang Cảnh Xuyên không dao động thì cũng là phí công phí sức. Nghĩ đến đây, Tô Yên kéo tay Giang Cảnh Xuyên xem đường chỉ trên lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Cảnh Xuyên, có đôi khi em cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, cho nên khi Chu Lộ nói muốn em giúp đỡ, em liền rất muốn đi, muốn chứng minh bản thân không phải vô năng, bên cạnh anh nhiều phụ nữ ưu tú như vậy, so với các cô ấy, em thật sự……”
 
Tô Yên là một người rất mâu thuẫn, cô khát vọng được người khác yêu, đến khi được rồi lại sợ mất đi, rõ ràng tính chiếm hữu đáng sợ như vậy nhưng mặt ngoài lại cứ thế không mảy may thể hiện ra. Cô không muốn trở nên giống như những người phụ nữ ở hậu cung ngày đó, mỗi ngày nhón chân mong chờ, vì một chút sủng ái mà lo được lo mất, cuối cùng đều trở nên không giống chính mình, thậm chí không giống người khác.
 
Cho nên cô không xem không hỏi cũng không quản, chỉ có thể liều mạng mà bồi dưỡng bản thân, nói cho chính mình, cho dù một ngày đó không còn chỗ dựa, cô vẫn có thể sống thật tốt.
 
Cô trông có vẻ giống như đang dựa vào người khác, thế nhưng trên thực tế chưa ai có thể làm cô thật sự tin cậy, trước nay người cô có thể dựa vào vẫn luôn là chính mình.
 
Nói như thế, cô liền suýt tin vào lời cô vừa nói.
 
Giang Cảnh Xuyên nghĩ tới Vương Tư Kỳ trước tiên, ít nhất trước khi cô ta đến, Tô Yên chưa từng nói với anh những lời như vậy. Ngay lập tức càng thêm vài phần chán ghét cô ta, anh giơ một bàn tay lên vỗ đầu cô, thấp giọng dụ dỗ: “Người khác có tốt thì cũng không phải em, hơn nữa, có thể làm cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn, mặc kệ nghề nghiệp là gì, có thể kiếm bao nhiêu tiền, vậy đã không thua kém ai rồi.”
 
Tô Yên có chút ấu trĩ muốn móc ngón út của anh: “Vậy được rồi, em sẽ không thích người khác, cũng sẽ không nhìn người ta thêm chút nào, anh cũng phải thế đấy.”
 

Giang Cảnh Xuyên ngoắc lấy ngón út của cô, cô tính trẻ con như vậy làm anh thật mệt tim quá: “Đã biết.”
 
Trước cô, bản thân anh cũng chưa từng nhìn qua người nào khác.
 
Khi vào đến nhà hàng bác cả Tô đã đặt trước, Tô Yên cố ý nhìn Tô Vân thêm vài lần, thấy thần sắc cô ấy cũng không tệ lắm, lúc này mới âm thầm yên tâm.
 
Mấy ngày nay bác cả Tô già đi không ít, ông bưng chén rượu đứng lên, trịnh trọng cúi người, khiến cho mọi người ở đây đều có chút không được tự nhiên, dù sao thì ông cũng là lớn nhất: “Tôi thay Tiểu Vân kính mọi người một ly, lần này nếu không có mọi người thì việc này còn không biết phải làm sao.”
 
Lời này của ông thật sự đúng, tuy rằng những người khác Tô gia có dã tâm không nhỏ, bình thường cũng bởi vì một chút chuyện mà cãi nhau không ít lần, nhưng vào thời điểm mấu chốt người một nhà này trước nay đều không đứt dây xích, vẫn luôn trên cùng một chiến tuyến khi ở bên ngoài.
 
Bác cả Tô lần lượt cảm ơn một hồi, cuối cùng đi đến chỗ Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên bên này, ông vỗ vỗ bả vai Tô Yên, hết sức vui mừng cười nói: “Tiểu Yên, bác cả không dong dài với con nữa, khi nào muốn ăn cá chua ngọt thì cứ qua đây hoặc là gọi điện thoại cho bác gái con, đảm bảo con muốn ăn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
 
Tô Yên ngại ngùng cười, uống ly nước trái cây.
 
“Tiểu Giang, chuyện lần này nhờ có con, nếu không Tiểu Vân nhà chúng ta không biết bị kẻ khác bắt nạt đến mức nào nữa, Tô gia chúng ta chắc chắn không bằng nhà con, nếu sau này chúng ta có thể giúp được một tay, khẳng định không nói hai lời sẽ giúp con.”
 
Lần này biểu hiện của Giang Cảnh Xuyên làm người Tô gia cực kỳ hài lòng, nhất là có tên cặn bã như thế làm nền.
 
Phải biết rằng, vốn dĩ Giang Cảnh Xuyên có thể không quan tâm tới chuyện này.
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn qua những người đang ngồi, anh trực tiếp uống cạn rượu trong ly, đám hậu bối bên cạnh trầm trồ khen ngợi.
 
Dư quang anh liếc về phía Tô Yên, vô cùng nghiêm túc nói với những người khác ở Tô gia: “Đều là người một nhà, đừng nói hai nhà, mượn lời của bác cả, sau này con có thể giúp một tay thì nhất định sẽ giúp.”
 
Tô Vân vốn dĩ đang cúi đầu trầm mặc dùng bữa, nghe được lời này, cũng có chút xúc động, cô ấy đứng lên: “Tiểu Giang, cảm ơn em.” Sau đó lại nhìn về phía Tô Yên, cười cười: “Tiểu Yên, vận khí của em tốt hơn chị nhiều.”
 
Người một nhà đang nói chuyện thì đột nhiên có người xông vào, vốn dĩ đã chuẩn bị gọi người nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì thấy người tới đúng là ba mẹ chồng Tô Vân.
 
Có sai thì là Vương Vĩnh Thịnh sai, không liên quan lắm đến ba mẹ hắn ta, huống chi đây cũng là trưởng bối của Tô Vân, dù sao cũng không thể mở miệng đuổi người, trong lúc nhất thời, phòng riêng cực kỳ an tĩnh.
 
“Tiểu Vân à, chúng ta mới nghe nói thằng khốn nạn Vĩnh Thịnh làm loại chuyện này, hôm qua ba con đã đập nó một trận rồi, lúc này còn đang nằm ở bệnh viện. Tiểu Vân, chuyện này chúng ta kiểu gì cũng đứng về phía con.”
 
Tô Vân trầm mặc nhìn về phía mẹ chồng mình, đang lúc mọi người cho rằng cô sẽ tiếp tục không hé răng thì cô mở miệng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
 
Một câu như vậy làm trái tim mấy người Tô gia vừa vọt lên cổ họng lại rơi xuống, mọi người sợ lúc này ba mẹ Vương Vĩnh Thịnh đánh bài tình cảm, lừa gạt Tô Vân lại rơi vào hố.
 
Hiện tại xem thái độ Tô Vân, trên cơ bản là rất khó quay đầu.
 

“Chúng ta không muốn nhận nó nữa, nó quỳ trên đất khóc lóc chúng ta cũng mặc kệ, nó viết giấy cam đoan, cầu xin chúng ta đưa cho con này.” Nói xong mẹ chồng Tô Vân sờ sờ trong túi lấy ra một tờ giấy, muốn đưa cho Tô Vân xem.
 
Cô nhỏ của Tô Yên trợn trắng mắt: “Sớm mặc kệ đi.”
 
Mẹ chồng Tô Vân bị nghẹn một chút nhưng cũng không nhụt chí, thấy Tô Vân cũng không xem giấy cam đoan kia thì trong lòng có chút nôn nóng, chỉ là trên mặt vẫn chưa mảy may lộ ra. Bà ta bắt lấy tay Tô Vân, thành khẩn nói: “Tiểu Vân, mẹ đối với con thế nào trong lòng con cũng rõ ràng, mẹ và ba nó đều coi con như con gái, là Vĩnh Thịnh hồ đồ nhưng bây giờ nó tỉnh lại rồi, con có thể nể mặt mẹ và ba con cho nó một cơ hội không? Cái nhà này không thể thiếu con được.”
 
“Khụ khụ.” Ông nội Tô cho cô nhỏ một ánh mắt ra hiệu, cả nhà trên dưới chỉ có bà là công phu mồm mép lợi hại nhất, lúc này không dùng thì lúc nào mới dùng đây?
 
Cô nhỏ được tiếp năng lượng liền đứng lên, lắc mông đi đến bên cạnh Tô Vân, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vương gia các người đương nhiên là không thể không có Tiểu Vân nhà chúng tôi rồi, ăn của nó, ở của nó, dùng của nó, nhà ai có một đứa con dâu như vậy mà không mừng thầm chứ. Không nói cái khác, kết hôn đã hơn một năm, nhà bà đây chắc là tiết kiệm được không ít tiền nhỉ? Đó cũng là Tiểu Vân nhà chúng tôi tâm địa thiện lương, nếu là người khác, không khéo còn ầm ĩ đến lật trời đấy nhỉ?”
 
Mẹ chồng Tô Vân vẫn nhịn được, nghe xong một tràng như vậy, mà trên mặt còn cười theo: “Cô à, lời này cô nói không đúng rồi, tôi và ba nó chỉ có mỗi thằng con này, về sau đồ đạc trong nhà không phải để lại cho chúng nó hết sao?”
 
“Chị nói thế cũng đúng, đồ đạc của Vương gia các người là để lại cho con trai và con dâu tương lai của chị, không liên quan gì đến Tiểu Vân nhà chúng tôi, còn chút đồ ăn trước đây coi như là Tiểu Vân nhà chúng tôi hiếu kính người già. Chị vừa mới nói coi Tiểu Vân nhà chúng tôi như con gái, tôi là cô ruột còn nhìn không nổi muốn nó ly hôn đây, chị thân là mẹ ruột, chẳng lẽ lại để cho con gái nhà mình cắn răng nuốt máu ư?”
 
Tô Yên trợn mắt há mồm, nếu không phải tình huống không phù hợp, cô thật sự muốn vỗ tay cho cô nhỏ nhà mình.
 
Quả thực nói ra tiếng lòng cô mà.
 
Cô nghiêng đầu nhìn Giang Cảnh Xuyên, phát hiện trong mắt đối phương cũng có ý cười, đoán chừng là cũng có cảm giác giống cô.
 
Mẹ chồng Tô Vân bị nghẹn đến mức không nói nên lời, không muốn đấu võ mồm cùng cô nhỏ nữa, ngược lại tiếp tục đánh bài tình cảm với Tô Vân: “Tiểu Vân, nào có vợ chồng nào mà không có mâu thuẫn chứ, nếu như cứ gặp chuyện gì liền phải ly hôn thì cũng không thích hợp đúng không, Tiểu Vân, con nghe mẹ đi, lúc này Vĩnh Thịnh thật sự biết sai rồi, hai con quen nhau nhiều năm như vậy, con thật sự nhẫn tâm muốn ly hôn sao?”
 
Mẹ chồng Tô Vân càng nói càng kích động, lại nhìn sang cô nhỏ: “Cô à, người xưa nói rất đúng, thà hủy mười tòa miếu cũng không thể phá hoại một cuộc hôn nhân đâu.”
 
Thật ra hiện tại Vương Vĩnh Thịnh cũng hiểu ra rồi nhưng hắn ta không thể vứt bỏ mặt mũi nhận lỗi với Tô Vân được, cho nên mới đẩy ba mẹ mình qua. Nhưng trái lại, hai ông bà vừa nghe muốn ly hôn liền nói thế nào cũng không thể đáp ứng, trong nhà này đã hơn một năm đều dựa vào Tô Vân, trong tay Tô Vân có nhà có xe, nếu như không được chia chút gì thì sao có thể ly hôn chứ!
 
Huống chi, hiện tại Tô gia có Giang gia làm chỗ dựa, tùy tiện cọ chút cũng đủ rồi, làm sao có thể ly hôn được?!
 
Tô Vân nhìn Tô Yên, lại nhìn Giang Cảnh Xuyên bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn. Lúc trước cô ấy hạnh hạnh phúc phúc gả chồng, hiện tại lại thành ra như vậy, em gái nhà mình lại tâm bất cam tình bất nguyện kết hôn, bây giờ hai vợ chồng họ lại đường mật ngọt ngào.
 
Trong lòng cô ấy cảm thấy vui vẻ cho Tô Yên, đồng thời cũng cảm thấy tuyệt vọng cho bản thân mình.
 
“Mẹ, ba, mấy người đừng nói nữa, con đã quyết định ly hôn rồi.” Tô Vân mở miệng nhưng lời nói lại không phải điều mà bọn họ muốn nghe.
 
Bây giờ chuyện mẹ chồng Tô Vân hối hận nhất chính là không buộc cô sinh con, phụ nữ đã sinh con rồi thì có đuổi cũng không dám đi, chính là bởi vì không có con, cho nên Tô Vân mới có thể kiên quyết không lưu luyến muốn ly hôn như vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận